Chiều hạ. Nắng loang lổ từng mảng vàng giòn cháy đỏ.Gió rát như xát muối. Những bóng cây thành vị cứu tinh khiến lòng người mát dịu.Ai cũng cắm cúi chảy xuôi theo dòng đời.
Nắng.
Chao ôi cái nắng phương Nam.
Cháy da cháy thịt.
Khô héo.
Khát bỏng cổ.
Mỏi mệt.
Nóng điên trong người.
Tôi tấp vào cái quán cóc bán nước mát bên đường.
-Cho hai ly rau má đậu xanh đi chị
-Trả 20,000 lấy thứ nước mà biết là không sạch nhưng hy vọng nó làm dịu cơn khát cháy trong cổ họng.Tu một hơi.Móc ly còn lại vào xe đi tiếp.
Sắp tới nhà. Nghĩ đến cái phòng thơm mùi hoa cỏ,mát lạnh,cái nệm êm êm.Nằm bồng bềnh mà uống nốt ly rau má kia... Thích.Sướng.Mê ly.!!!
Vừa đến nhà.Anh bảo vệ gật đầu chào vui vẻ dắt xe cho mình.Mình không quên lấy li rau má.Bỗng có bàn tay ướt nhẹp nắm lấy cổ tay mình.Cha mẹ ơi,đứa bé bán vé số.Mặt lem luốc như vẽ than.Hai con mắt thao láo.Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi.Ánh mắt thiết tha nhìn ly nước trong tay mình.Thôi hiểu rồi.
- Uống đi con!
Nó vội vàng hút sòng sọc như người hút thuốc lào.Nó ngước đôi mắt trong veo nói:
-Cô đẹp quá à.Con chưa bao giờ được uống ly nước ngon thế.
Chả biết tại lời khen hay tại mình làm một việc tốt nhỏ nhoi,lòng tự dưng mát rượi.
Chợt nghĩ đáng lẽ mình cũng nên có một đứa con gái như nó mà thủ thỉ thì tuyệt nhỉ
Giá mà ngày ấy...
Lòng lại bâng khuâng...
Mùa hạ 2016.
(BH-16425)
Thơ sầu ta viết cho đời, Trần gian chật chội cõi người đa đoan. Làm sao thôi hết đa mang. Duyên tình Ân nghĩa lang thang kiếm tìm . Lên trời xuống bể mò kim . Tri âm ơi hỡi biết tìm nơi nao ?
Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016
"Thôi về đi đường trần đâu có gì?...(Phôi pha-Trịnh Công Sơn)
Tôi bắt đầu chú ý đến thời gian từ lúc nào không rõ.Chỉ biết là,khi ta còn trẻ,thời gian có nghĩa lí gì đâu?Chỉ khi mái tóc cỗi cằn vì nắng gió hơi sương,da thịt nhăn nheo vì ngấm vị mặn mòi chao chát của gừng cay muối mặn,ta mới chợt thấy tiếc quãng thời gian vừa đi qua...
Tiếc thật ấy chứ.
Lúc trẻ có bao giờ bỏ thời gian để ngắm nhìn đời? Nhìn ngày buông nắng khi mây còn ngái ngủ.Nhìn trời buông mưa khi nắng bận dỗi hờn.Xem chiều buông tơ khi mặt đất đẫm sương.Lặng ngắm màn đêm khi sao khuya lấp lánh...
Thấy tiếc.
Sao lúc bên nhau ta buông tay nguội lạnh?Để mắt hững hờ, môi lạnh những chiều đông?Sao chẳng nâng niu gìn giữ sợi tơ hồng. Khi đứt đoạn khúc tơ lòng bối rối.
Buông cho chơi vơi.
Buông cho xa vời vợi
Buông không còn biết đợi Buông một đời ,
Đến lúc lẻ loi!
Dẫu biết tình yêu không bao giờ có tội. Trách chi những khát khao mê muội dại khờ.Tình yêu nào mà chẳng mộng với mơ. Thời gian sẽ làm thước đo cho con người hiểu đời tê tái.
Ai cũng nghĩ
Cứ yêu đi rồi biết mình khờ dại.Cứ thương đi không lại tiếc mùa xuân.Nhân gian xưa nay mấy thuở ngại ngần.Trần gian có gì là mãi mãi?
Chỉ tình yêu ở lại
Khi tuổi xuân đi qua
Khi chúng ta đã già
Người giàu có sẽ là
Người có nhiều niệm.
(BH-16427)
Tôi bắt đầu chú ý đến thời gian từ lúc nào không rõ.Chỉ biết là,khi ta còn trẻ,thời gian có nghĩa lí gì đâu?Chỉ khi mái tóc cỗi cằn vì nắng gió hơi sương,da thịt nhăn nheo vì ngấm vị mặn mòi chao chát của gừng cay muối mặn,ta mới chợt thấy tiếc quãng thời gian vừa đi qua...
Tiếc thật ấy chứ.
Lúc trẻ có bao giờ bỏ thời gian để ngắm nhìn đời? Nhìn ngày buông nắng khi mây còn ngái ngủ.Nhìn trời buông mưa khi nắng bận dỗi hờn.Xem chiều buông tơ khi mặt đất đẫm sương.Lặng ngắm màn đêm khi sao khuya lấp lánh...
Thấy tiếc.
Sao lúc bên nhau ta buông tay nguội lạnh?Để mắt hững hờ, môi lạnh những chiều đông?Sao chẳng nâng niu gìn giữ sợi tơ hồng. Khi đứt đoạn khúc tơ lòng bối rối.
Buông cho chơi vơi.
Buông cho xa vời vợi
Buông không còn biết đợi Buông một đời ,
Đến lúc lẻ loi!
Dẫu biết tình yêu không bao giờ có tội. Trách chi những khát khao mê muội dại khờ.Tình yêu nào mà chẳng mộng với mơ. Thời gian sẽ làm thước đo cho con người hiểu đời tê tái.
Ai cũng nghĩ
Cứ yêu đi rồi biết mình khờ dại.Cứ thương đi không lại tiếc mùa xuân.Nhân gian xưa nay mấy thuở ngại ngần.Trần gian có gì là mãi mãi?
Chỉ tình yêu ở lại
Khi tuổi xuân đi qua
Khi chúng ta đã già
Người giàu có sẽ là
Người có nhiều niệm.
(BH-16427)
Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016
Mùa hạ
Chói chang nắng hạ đổ về
Sục sôi hầm hập khét khê tóc người
Chiều vàng đỏ quạch sân phơi
Nong nia tình muộn buông lời hư hao.
Thì ra gió gọi lửa vào
Đốt niềm tin nhỏ, thắp cao đỉnh sầu.
Ờ thì đời vẫn bể dâu
Nhưng người có đổi thay đâu mà chờ.
Non cao bể rộng bến bờ
Nghìn thu sóng biếc ơ hờ chảy trôi
Đời người có một mà thôi
Trăm năm ngắn ngủi hết thời cũng xong.
Thương cho những kiếp long đong
Chắt chiu vật vã, đêm lòng rối tơ
Thương sao cánh nhạn ước mơ
Mỏi bay cánh sải,bến bờ còn xa.
Thôi về đi,chốn ao nhà
Hoa đăng một vạt,trăng tà ướt sương
Câu ca chín đợi mười thương
Ân tình nơi ấy thiên đường hoan ca.
Về đi nhà vẫn là nhà...
(BH-16414)
(Về đi em gái.mong quá mà ko thấy em đâu)
Chói chang nắng hạ đổ về
Sục sôi hầm hập khét khê tóc người
Chiều vàng đỏ quạch sân phơi
Nong nia tình muộn buông lời hư hao.
Thì ra gió gọi lửa vào
Đốt niềm tin nhỏ, thắp cao đỉnh sầu.
Ờ thì đời vẫn bể dâu
Nhưng người có đổi thay đâu mà chờ.
Non cao bể rộng bến bờ
Nghìn thu sóng biếc ơ hờ chảy trôi
Đời người có một mà thôi
Trăm năm ngắn ngủi hết thời cũng xong.
Thương cho những kiếp long đong
Chắt chiu vật vã, đêm lòng rối tơ
Thương sao cánh nhạn ước mơ
Mỏi bay cánh sải,bến bờ còn xa.
Thôi về đi,chốn ao nhà
Hoa đăng một vạt,trăng tà ướt sương
Câu ca chín đợi mười thương
Ân tình nơi ấy thiên đường hoan ca.
Về đi nhà vẫn là nhà...
(BH-16414)
(Về đi em gái.mong quá mà ko thấy em đâu)
Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016
Bận
Bạn gọi trách: "mày làm gì mà mất mặt"?
Bận!
Bận lắm!
Bận như con rận!
Ha ha ! Mình nhớ có lần một người bạn nói với mình." Khi người ta không muốn thì có hàng trăm lí do để từ chối.Khi người ta đã muốn thì có hàng nghìn lí do để thực hiện"
Quả có đúng là vậy. Nhưng đôi khi không phải vậy.
Mình bận thật.Mà bận làm việc nghĩa.Mà vì nghĩa ai tính toán hơn thiệt làm chi.Vì nghĩa nên phải làm.Đã làm phải làm cho trọn nghĩa.Trọn nghĩa cũng vì cái Tình.Tình của kiếp người dâu bể.
Cả hai tuần nay đầu bù tóc rối. Mắt mờ,chân chậm,đầu óc lơ mơ.Nhưng nghĩ giúp được ai đó một việc có ích là thấy lòng vui rồi.
Nên bạn đừng trách tôi là vô tình.Tôi chỉ có một con tim.Một khối óc.Một xác phàm .Làm sao tôi chia năm sẻ bảy được? Khổ là vậy đó!
Bận
Cuộc đời trăm mối tơ vương
Mà ta chỉ có một đường chỉ tơ
Thế nên ai trách hững hờ
Đành lòng chấp nhận tơ vò rối tăm.
Sáng mơ giấc mộng trăm năm
Mới hay cuộc sống như trăm con tàu
Sóng xô ghềnh đá bể dâu
Thuyền ai rồi cũng dãi dầu phong ba
Buổi trưa thấy giấc mộng hoa
Chở vòng Nguyệt Quế qua nhà Hân hoan
Với tay níu cổng Hồng Loan
Tiếng reo Chung đỉnh một màn ngân vang
Buổi chiều nhìn thấy thiên đàng
Bánh xe lục đạo lang thang với Chiều
Gió mây lả lướt liêu phiêu
Bóng chiều bé nhỏ, đường chiều loanh quanh
Đêm về say giấc mộng lành
Mong người thủ thỉ,kéo mành che sương.
Thoảng đâu quen thuộc mùi hương
Mới hay cuộc sống vô thường thế thôi.
Bận đời cơm áo chơi vơi
Bận lòng không thể lả lơi với lòng
Bận nghe tiếng gọi thinh không
Bận xem cõi tạm má hồng ra sao
Thì thôi đừng giận nữa nào
Bận thì rất bận
Nhưng nào dám quên!
Tặng chị gái KL
(BH30316)
Bạn gọi trách: "mày làm gì mà mất mặt"?
Bận!
Bận lắm!
Bận như con rận!
Ha ha ! Mình nhớ có lần một người bạn nói với mình." Khi người ta không muốn thì có hàng trăm lí do để từ chối.Khi người ta đã muốn thì có hàng nghìn lí do để thực hiện"
Quả có đúng là vậy. Nhưng đôi khi không phải vậy.
Mình bận thật.Mà bận làm việc nghĩa.Mà vì nghĩa ai tính toán hơn thiệt làm chi.Vì nghĩa nên phải làm.Đã làm phải làm cho trọn nghĩa.Trọn nghĩa cũng vì cái Tình.Tình của kiếp người dâu bể.
Cả hai tuần nay đầu bù tóc rối. Mắt mờ,chân chậm,đầu óc lơ mơ.Nhưng nghĩ giúp được ai đó một việc có ích là thấy lòng vui rồi.
Nên bạn đừng trách tôi là vô tình.Tôi chỉ có một con tim.Một khối óc.Một xác phàm .Làm sao tôi chia năm sẻ bảy được? Khổ là vậy đó!
Bận
Cuộc đời trăm mối tơ vương
Mà ta chỉ có một đường chỉ tơ
Thế nên ai trách hững hờ
Đành lòng chấp nhận tơ vò rối tăm.
Sáng mơ giấc mộng trăm năm
Mới hay cuộc sống như trăm con tàu
Sóng xô ghềnh đá bể dâu
Thuyền ai rồi cũng dãi dầu phong ba
Buổi trưa thấy giấc mộng hoa
Chở vòng Nguyệt Quế qua nhà Hân hoan
Với tay níu cổng Hồng Loan
Tiếng reo Chung đỉnh một màn ngân vang
Buổi chiều nhìn thấy thiên đàng
Bánh xe lục đạo lang thang với Chiều
Gió mây lả lướt liêu phiêu
Bóng chiều bé nhỏ, đường chiều loanh quanh
Đêm về say giấc mộng lành
Mong người thủ thỉ,kéo mành che sương.
Thoảng đâu quen thuộc mùi hương
Mới hay cuộc sống vô thường thế thôi.
Bận đời cơm áo chơi vơi
Bận lòng không thể lả lơi với lòng
Bận nghe tiếng gọi thinh không
Bận xem cõi tạm má hồng ra sao
Thì thôi đừng giận nữa nào
Bận thì rất bận
Nhưng nào dám quên!
Tặng chị gái KL
(BH30316)
Ngày thanh minh
Ngày thanh minh lại nhớ đến câu thơ của cụ Tố Như
..."Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh"...
Ai đã sống ở phương Bắc làm sao quên được không gian cuối xuân vào tháng ba.Trời mênh mênh,đất mang mang, không gian bảng lảng một màu đục trắng.Mưa phùn lất phất dai dẳng,đất ẩm ướt,cây cỏ vẫn cố nhú mầm xanh.Trời và đất có lúc rất gần.Mây khói từ đâu thỉnh thoảng sà sát mặt đất,như muốn đem mọi thứ của trần gian lên trời.Đêm tháng ba còn lạnh.Cái lạnh se sẽ,bất chợt như níu kéo, thi thoảng như trêu ngươi...nhưng nhát cắt nào cũng buốt giá.
Đến thanh minh thì trời trong quang đãng.Có phải vì âm dương giao hòa hay vì cái tình của dương thế với người đã khuất luôn chân thành không dối gian?
Xưa thanh minh là dịp cho nam thanh nữ tú hẹn hò.Chẳng phải nàng Kiều đã gặp Kim Trọng trong buổi chiều trong vắt, xanh mượt, non tươi đó sao?
..."Dưới cầu nước chảy trong veo
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha"...
Đó là cái vẻ tươi xanh của tuổi trẻ,cái nét hồn nhiên trong sáng của tâm hồn những kẻ chưa vướng lụy trần ai. Một sức sống mãnh liệt cứ đâm chồi,một sự trong trẻo đến tinh khôi của thiên nhiên,con người, trong trải nghiệm về cảm xúc của mối tình đầu tuyệt mĩ.
Và lại nhớ trong không gian tươi mát ấy nương náu một thân phận hồng nhan, ám ảnh những kiếp đời trần tục.Để rồi,ta chứng kiến sự đổi thay của con người: mất dần sự vô tư, trẻ trung,tinh khôi,bước đến bến bờ của sự trầm luân cay đắng.
Đời là thế .Vô thường lắm.Nên đôi khi không dám trách sự vô tâm,vô tình...của nhân gian.
Mong sao,ngày nay,chúng ta chắt lọc được caí thanh,trong của quá khứ mà soi tỏ tâm hồn mình.Nhớ đến tổ tiên cầu mong cho tương lai của con cháu chúng ta ngày càng tươi sáng.
Tháng ba
Lấp loáng miên man ánh trăng tà
Soi tỏ trần gian một đóa hoa
Dáng điệu phất phơ thời son rỗi
Đào hoa mỏng mảnh,sắc phai rồi
Hương chẳng muốn đi, sao cứ vội?
Níu mùa xuân muộn, giữa chơi vơi
Ơ hay ,cao xanh buông tay gió
Bỏ người tri kỉ đứng bên trời
Tháng ba xuân muộn,
Tháng ba trôi...
(BH16404)
Ngày thanh minh lại nhớ đến câu thơ của cụ Tố Như
..."Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh"...
Ai đã sống ở phương Bắc làm sao quên được không gian cuối xuân vào tháng ba.Trời mênh mênh,đất mang mang, không gian bảng lảng một màu đục trắng.Mưa phùn lất phất dai dẳng,đất ẩm ướt,cây cỏ vẫn cố nhú mầm xanh.Trời và đất có lúc rất gần.Mây khói từ đâu thỉnh thoảng sà sát mặt đất,như muốn đem mọi thứ của trần gian lên trời.Đêm tháng ba còn lạnh.Cái lạnh se sẽ,bất chợt như níu kéo, thi thoảng như trêu ngươi...nhưng nhát cắt nào cũng buốt giá.
Đến thanh minh thì trời trong quang đãng.Có phải vì âm dương giao hòa hay vì cái tình của dương thế với người đã khuất luôn chân thành không dối gian?
Xưa thanh minh là dịp cho nam thanh nữ tú hẹn hò.Chẳng phải nàng Kiều đã gặp Kim Trọng trong buổi chiều trong vắt, xanh mượt, non tươi đó sao?
..."Dưới cầu nước chảy trong veo
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha"...
Đó là cái vẻ tươi xanh của tuổi trẻ,cái nét hồn nhiên trong sáng của tâm hồn những kẻ chưa vướng lụy trần ai. Một sức sống mãnh liệt cứ đâm chồi,một sự trong trẻo đến tinh khôi của thiên nhiên,con người, trong trải nghiệm về cảm xúc của mối tình đầu tuyệt mĩ.
Và lại nhớ trong không gian tươi mát ấy nương náu một thân phận hồng nhan, ám ảnh những kiếp đời trần tục.Để rồi,ta chứng kiến sự đổi thay của con người: mất dần sự vô tư, trẻ trung,tinh khôi,bước đến bến bờ của sự trầm luân cay đắng.
Đời là thế .Vô thường lắm.Nên đôi khi không dám trách sự vô tâm,vô tình...của nhân gian.
Mong sao,ngày nay,chúng ta chắt lọc được caí thanh,trong của quá khứ mà soi tỏ tâm hồn mình.Nhớ đến tổ tiên cầu mong cho tương lai của con cháu chúng ta ngày càng tươi sáng.
Tháng ba
Lấp loáng miên man ánh trăng tà
Soi tỏ trần gian một đóa hoa
Dáng điệu phất phơ thời son rỗi
Đào hoa mỏng mảnh,sắc phai rồi
Hương chẳng muốn đi, sao cứ vội?
Níu mùa xuân muộn, giữa chơi vơi
Ơ hay ,cao xanh buông tay gió
Bỏ người tri kỉ đứng bên trời
Tháng ba xuân muộn,
Tháng ba trôi...
(BH16404)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)