Thôi
Thôi thì thôi có vậy thôi
Trần gian chật hẹp cõi người lo toan
Trái tim chỉ biết hân hoan
Yêu thương khờ dại đa đoan cõi tình
Một lần cảm xúc lặng thinh
Tình yêu lỗi nhịp biết mình dở dang
Một lần xao xuyến mơ màng
Một đời thấu hiểu đa mang là gì
Biết trời đem cánh thiên di
Thả gieo khắp nẻo chia ly sum vầy
Tâm hòa ,trí thấu,Tình đầy
Lẽ nào cảm xúc mê say nhất thời ?
Trời xanh bày đặt cuộc chơi
Lỗi tình tri kỉ , Lỡ đời tâm giao
Thuyền thơ ngất ngưởng nôn nao
Vườn mơ chỉ có ta vào với ta
Con đường khai mở hương hoa
Lối mòn quen thuộc sao đà vắng tanh
Tình yêu quả thật mong manh
Hồng quần một kiếp tu hành vấn vương
Hồng trần một cõi thê lương
Bao giờ mới hết nhớ thương hỡi Người
Cuộc đời mỏi mệt chơi vơi
Rong chơi cõi tạm một đời phù du …
Cuối cùng rồi cũng phải buông xuôi. Ôi trần gian khốn khổ ! Ôi kiếp người tội nghiệp!
Thương cho trái tim chỉ biết dâng trọn tin yêu đến dại khờ nông nổi,hân hoan trước niềm vui mỏng mảnh,ảo tưởng về một hạnh phúc dài lâu.Cũng bởi sự cả tin dại khờ của con tim mù lòa,kiếp đa đoan vì thế mà sinh ra.Tơ trời vương mang quấn kéo người ta lạc lối vào những cõi Tình :Tình bạn,Tình yêu.Tình đời …. Một cái gì đó hình thành trong sự hỗn mang phức tạp của mọi giác quan mà người ta quen gọi là “cảm xúc”.
Cảm xúc! Không gì có thể điễn tả được cảm xúc bằng cảm giác của con tim. Nhưng Con tim không biết gọi tên cảm xúc .Nó chỉ cảm nhận rõ thế nào là “đa tình“,”đa mang “ và “đa đoan”. Những cái “Đa duyên “ ấy khiến cho người ta biết hy sinh,đợi chờ, tin yêu và dâng hiến. Khi con tim hành động nó chẳng bao giờ biết nghi ngờ,vụ lơi, tính toan.
Đó là tình yêu của kẻ khờ .Tình yêu cho người ta niềm tin để sống.Nghị lực để đợi chờ .Và khát khao để hy vọng.
Xin Người đừng lấy mất đi niềm tin rồi để lại cho ai những lời dối trá. Đừng lấy đi hương hoa của đồng nội rồi để lại cho đời những cánh đồng hoang .Đừng lấy đi những giấc mơ hiền ngoan ,để trả lại cho đời những cơn ác mộng. Xin đừng làm mất những rung động để cho lòng ai đau. Hãy lấy đi những nỗi sầu bi để cho niềm vui quay trở lại. Và có thể thì hãy lấy đi khờ dại để ta đừng yêu ai …
Nếu đánh mất những điều giản dị ấy bạn sẽ thấy mình mất mát thật nhiều .
Cuộc đời là những cánh chim thiên di.Nó mang đến cho ta nhiều sự bất ngờ.Có khổ đau,chia ly có sum vầy và hạnh phúc. Chỉ có điều mọi cảm xúc nó mang đến chắc chắn không thể là một sự nhạt nhẽo vô duyên…trái lại những cánh thiên di ấy luôn mang đến cho ta những “tâm-chí-nhân “ cụ thể -Họ cùng với ta tham gia vào suốt hành trình của con tàu định mệnh. Có lúc Tâm chờ-Chí thúc –Nhân đi .Có khi Tâm yên chí mệt Người về . Đi hay ở.Tiếp tục hay dừng lại.Có và không …Nhưng chắc chắn ai trong chúng ta cũng thấy ít nhất một lần của sự lỗi nhịp, sự lỡ làng hoặc cao hơn là sự tiếc nuối …
Để rồi khi mọi thứ trôi chảy theo dòng sông cuộc đời, người ta sẽ thấm thía hơn ,cảm nhận sâu sắc hơn về chữ “cô đơn” ,“mong manh”,chơi vơi ,”mỏi mệt”…
Và cuối cùng ý nghĩa của kiếp người chỉ đọng lại ở hai chữ “phù du” mà thôi !
Đi Về Nơi Cõi Tạm
Đi rồi sao
chẳng muốn đi
Tình yêu là
cánh thiên di theo mùa
Cõi trần vọng tiếng
chuông chùa
Cõi tình ve
vẩy lá bùa Sân Si
Cuộc đời tái
hợp phân ly
Con tàu định
mệnh có gì hân hoan ?
Bến Yên ta đợi
người Ngoan
Giận đời ta bỏ chết oan chữ TÌnh
Nỗi mình ta
nín lặng thinh
Để cho con tạo
vật mình thở than
Nhưng mà số
kiếp đa mang
Xa thì vẫn
nhớ gần càng đắm say
Trời cao
ơi biết thế này
Sao không
cho hợp, sum vầy từ xưa?
Bây giờ sáng
nắng chiều mưa
Ngẩn
ngơ con sáo,sớm trưa đi …về…
Đi và về .Còn và mất,Có và không.chia
tay và hội ngộ.Ấy là những lối mòn của con đường định
mệnh .Kiếp người vì thế mà khổ ải mãi.
Bốn mùa xuân hạ thu đông,Tình yêu như
cánh thiên di ,lúc xôn xao lúc lặng lẽ gọi những xúc cảm âm thầm.Trong thẳm sâu
cõi tạm là chốn thinh không của cõi thiền.Trong cái u tịch tưởng như yên ả ấy
,thỉnh thoảng có những cơn gió ,thổi
tung những chiếc lá bùa định mệnh.Sân Si lại vẫy vùng.Trái tim
con người lại nổi sóng.
Thế là có hợp tan
Thế là lại mơ màng
Và cả hân hoan,khao khát...
Con tàu định mệnh dừng ở bến Yên cho
lòng người ảo tưởng.Ảo giác hay ảo mộng ? Không rõ nữa.Chỉ biết là người ta có ghét có yêu ,
có hờn có trách ,có thương và giận..Có những
cảm xúc thật lòng.Cảm xúc về một tình yêu hiện hữu mà mơ hồ .Khó tin đến
thật thà.thơ ngây đến dại khờ và đắm say đến tội nghiệp
Đó là sự kì lạ của tin yêu
Đó là sự giao hòa của xúc cảm
Đó là sự quyến luyến của trí tâm
Hay đó là duyên nợ của tri âm?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét