Translate

Truyện ,tản văn


Ếch 
Có một con ếch lười ,bảo thủ và độc tài.Con ếch chỉ thích ngồi một nơi, quen một chỗ không chịu thay đổi .Bởi vì nó ngu ngốc tin rằng những thứ nó đang có là của nó.Một ngày mưa lũ, Ếch mất hết mọi thứ mà còn bị đẩy đến một nơi xa lạ.Nó khóc ròng, tủi thân tủi phận và có lúc muốn kết thúc cuộc đời mình.
Hoàn cảnh đẩy đưa buộc ếch phải vận động. Ếch trở thành một người hoạt bát ,năng nổ.Việc gì ếch cũng làm , cái gì Ếch cũng biết.Ếch học đủ thứ từ lịch sử cho tới triết học ,từ kỹ thuật cho tới kinh doanh .Một ngày nọ Ếch nghĩ mình đủ pờ -rồ rồi nên tạm ngưng việc học. Nó nhớ lời cha và bắt đầu nghĩ cách để nhảy lên đỉnh núi cao mà cha ông nó bao đời chưa chạm tới . Thời gian không còn nhiều vì sức nó có hạn, tuổi nó cũng đã cao.Nó nghĩ nó phải vận dụng mọi thứ của ông tổ “Trí Khôn” và cụ bà “Khôn Ngoan” trong dòng họ của mình,nó bắt đầu dụ dỗ họ hàng giúp nó xây những viên gạch nhỏ để trèo lên ngọn núi. Một ngày , một tháng, một năm,5 năm,mười năm …cuối cùng nó đã tới đích. Nó vươn vai ngửa mặt nhìn bầu trời cao. Nó chưa bao giờ cảm thấy từng cơn gió phần phật quất vào mặt nó mạnh mẽ như thế. Và cũng chưa bao giờ nó thấy nắng chói chang rát bỏng đến như vậy. Nó thèm một cái dù che nắng, nó thèm một cái chăn ấm xua tan cảm giác lạnh lẽo đang thấm dần vào da thịt nó…Thì ra đỉnh núi mà nó tới chỉ có mình nó đứng thôi.Nó phóng mắt thật nhanh xuống cuối đường trời ,tìm cái Giếng quen thuộc, nơi tổ tiên bao đời nhà Ếch trú ngụ, nó nhớ lại cảm giác tù túng chật hẹp ở đáy giếng năm xưa .Nó nhớ ra bao người thân của nó đã xếp từng cọng rơm rác để cho nó trèo lên miệng giếng như thế nào. Khi ấy nó hứa với họ hàng nó sẽ quay về báo đáp mọi người. Nó giơ cái ống nhòm lên mắt ,lia chiếu về phía quê nhà. Nó thấy cảnh bà con đang làm việc ,sinh sống.Không ai biết nó đang cô đơn thế nào.Mọi người thậm chí không thèm kêu than dù cuộc sống không mấy dễ chịu.
Đêm ấy ,nó ngủ trằn trọc dưới một gốc cây.Nó mơ màng thấy bóng trăng.Thứ ánh sáng mờ ảo hoang dại mà ngày xưa nó cứ nghĩ rằng nó không bao giờ có cơ hội chiêm ngưỡng. Nó giơ hai tay thử chạm vào trăng, trăng nhoẻn miệng cười –nhưng là một nụ cười khinh khi ngạo nghễ.Nó bật dậy định nắm lấy trăng giữ cho riêng mình ,thế là nó rơi tòm xuống vực
Nó chết đau đớn. Họ hàng nhà Ếch nghe tin lại kéo đến mang xác nó về chôn tại cái Giếng cũ xưa .
(BH141023)

Sen trong mùa Thu
Vẫn biết mùa Thu là mùa của thi ca. Dù rằng không ai phủ nhận mùa Thu luôn ẩn dấu một vẻ đẹp mơ màng,tiềm ẩn những xúc cảm đặc biệt. Nhưng với tôi mùa Thu không chỉ có thế. Bởi vì Thu còn là một phần tên gọi của tôi- cái tên mà cha cất công tìm hiểu cắt nghĩa và giảng giải khi người còn sống.
Cha bảo trong bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông cha yêu nhất mùa Thu. Đặc biệt là mùa Thu Hà Nội.Dù cha ở Nga và các nước Châu Âu khá nhiều, ông từng ở Paris vào mùa Thu, Chiêm ngưỡng vẻ đẹp Thơ mộng đầy chất lãng mạn cổ điển của xứ trời Tây nhưng cha không bị nó làm thay đổi cách nhìn nhận đánh giá về cái đẹp của quê nhà.
Cha bảo tên tôi không phải là dòng sông như mọi người vẫn nghĩ. Khi đặt tên cho tôi cha chọn chữ có Bộ thảo ( Hoa sen). Cha bảo mùa Sen nở là mùa Hạ nhưng Sen thực sự quyến rũ khi trời vào Thu.Cái Hương Sen muộn cuối mùa như để níu chân thời gian, nó thoang thoảng dịu dàng có chút mong manh của sự tàn lụi nhưng lại khiến lòng người khó quên và tiếc nuối. Cha bảo tên tôi theo ý cha là " Hoa Sen trong ao làng" bông Hoa chỉ để làm đẹp cho quê Hương không vượt qua lũy Tre cổng Làng Kinh Bắc. Ôi chắc cha yêu con gái quá và cứ muốn giữ riêng cho mình chăng? Tiếc thay con gái cha lại đi quá xa cái cổng làng của "chị Dậu".Có phải vì thế mà con gái cha chưa được Bình yên?
Nhưng mấy chục năm rời xa quê Hương tôi luôn cảm nhận được ý nghĩa của chữ "thu"mà cha đã ghép trong tên gọi của mình.Cha dặn: phải cố gắng thu mình giữa chốn Đông phố chợ. Phải tập chắt lọc cảm nhận những giai âm trong hỗn độn âm Thanh . Phải gắng Gíang tay thu những thua thiệt vô tình, lấy chữ "nhẫn " đổi thành chữ "Chí ". Cha dăn tôi nhịn nhường khi nhân gian sân si ầm ĩ. Phải thu được cho mình ý nghĩa về những điều được mất trong chữ "Duyên".Dẫu phải Đa đoan hay phải Đa mang thì vẫn phải lấy chân tình làm gốc.Hãy cất dấu trong Tim những điều trân quý nhất để dành tặng cho người xứng đáng được trao ban...
Còn bao điều cha dặn trong một chữ "Thu " tôi không nhớ hết nhưng tôi luôn cảm thấy mùi Hương thu mỗi khi thu về. Hương Sen cuối mùa không ngào ngạt mà thoảng nhẹ trong tiềm thức của tôi. Có mà như không. Chỉ có thể cảm nhận bằng kí ức. Thật khó định vị chính xác nhưng chắc chắn nó dễ chịu Thanh khiết và dai dẳng...
Mùi Hương ấy làm tôi lại nghĩ đến cha. Và tự nhủ phải ráng làm theo những điều cha mong đơi! 
(BH 141002)

Ảo tưởng

Có đôi khi con người hay ảo tưởng. AQ là một dạng đỉnh cao của ảo tưởng. Cứ nghĩ phải làm gì đó cho cái thói ảo tưởng nó chìm xuống. Thế nhưng càng lúc nó càng dâng cao.Người ta ảo tưởng về bản thân, cứ nghĩ mình là chuẩn mực của mọi cái đẹp. Cứ nói ra câu nào là lại như thầy phán vậy. Có ai khen vài câu lại tưởng mình là triết gia.
Khổ nỗi có phải lúc nào lời khen cũng đúng sự thật đâu.Có khi người ta khen vì lịch sự. Có khi khen vì yêu mến thực sự và không ít khen để nịnh bợ,tâng bốc làm màu thôi.Thành ra vô hình chung những lời khen chắp cánh cho thói ảo tưởng ngày càng nặng và bệnh ảo tưởng ngày càng trầm kha hơn.
Ảo tưởng đôi khi rất nguy hiểm vì nó dẫn người ta lạc tới chỗ không phân biệt thật giả,đi quá xa thành ra hão huyền. Nhiều người tự tô vẽ xung quanh mình những ảo ảnh của cái đẹp, tiền tài , danh vọng để rồi khi nhận ra cái gốc của sự thật mới ngỡ ngàng và thất vọng.Trong tình yêu cũng vậy.Ảo tưởng khiến người ra nhầm lẫn mơ hồ về tình cảm đích thực.để rồi khi nhận ra bản chất của dục vọng thì cảm xúc đã tổn thương.

Hãy nhìn đời thật kĩ.
Hãy ngẫm nghĩ thật sâu.
Hãy chạm vào nỗi đau .
Để hiểu được đâu là hạnh phúc.

Hãy ngừng lại ...để giữ yêu thương
(BH14927)


Cuộc sống như một vòng xoáy ,có đôi khi chúng ta vội vã thì sẽ bị rơi vào vòng xoáy đó rồi bị nó cuốn trôi ,mất hút

Đôi khi ta nên ngừng lại tất cả trong giây phút để biết mình đang ở đâu, đang làm gì , đang làm như thế nào và vì ai .

Một lần yêu thương, một lần tan vỡ .Nhiều lần yêu thương ,tan vỡ sẽ nhiều hơn. Có khi nào ta hoảng hốt khi nhận ra trái tim mình chai sạn không còn biết cảm nhận tình yêu hay không còn biết rung động vì tình yêu nữa ?
Ta hoảng hốt nhận ra khoảng cách địa lý không phải là nỗi đáng sợ mà đó chính là khoảng cách xa lạ của những tâm hồn -khi chúng ta trở nên lạnh nhạt vô cảm trước nhau.

Cuộc sống sẽ ngừng khi ta ngừng hy vọng. Tình yêu sẽ ngừng khi ta dừng quan tâm. Tình bạn sẽ ngừng khi ta dừng chia sẻ ...

Vẫn biết là cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra .Nhưng thói thường con người cứ hay nhìn về quá khứ nên không thấy cánh cửa tương lai cũng đẹp và nhiều cơ hội như thế nào.Có phải vì quá khứ quá đẹp đẽ khiến ta không quên được hay quá khứ ấy nặng trĩu những kỉ niệm khó phai mờ ?

Chẳng có mối quan hệ nào là thiên thu ...biết thế nhưng mình cứ hy vọng nó là mãi mãi ...

MÌnh có lạc hậu và bảo thủ không nhỉ ???
(BH14929)
Cá chết?
Hắn ở đó mười mấy năm rồi! Cả làng cả xóm ai mà chả biết! Nhưng với nhiều phụ nữ hắn là người bí ẩn. Bí ẩn từ hành tung đến cách giao lưu nói năng. Biệt tài của hắn là làm phụ nữ xót xa thương cảm. Bởi hắn luôn thở than bài ca hoàn cảnh và số phận. Đàn bà vốn dĩ nhân hậu nên gặp hắn là chết ngay.
Hắn đào ao và thả cá để ăn dần.Hắn vừa câu được con cá ngon. Hắn định bụng sẽ nấu món riêu thuần chất miền Bắc. Hắn bày ra đủ mọi gia vị của món ngon và tưởng tượng sự sảng khoái khi thưởng thức.Đầu tiên hắn xào hành thật thơm. Hít hà cho đã lỗ mũi . Rồi hắn bỏ cá vào chiên. Hắn lật qua lật lại con cá cho tới khi nó vàng ươm rồi mới bỏ thêm sấu,cà chua, hành ngò ,và rau thìa là. Thêm chút tiêu, bột ngọt, dầu mè và chút rượu trắng loại hảo hạng.Ủi cha cha cái mùi thơm của thứ rau chỉ dành cho món cá làm tăng thêm sự hấp dẫn của món ngon. Nhưng hắn biết thực ra con cá tươi ngon roi rói kia mới là nguyên nhân chính của sự hấp dẫn. Chín rồi ! hắn chấm chấm mút mút một cách từ tốn. Hắn gỡ từng miếng thịt thơm lừng. Ngậm miệng nhai chầm chậm để tận hưởng sự ngọt Bùi . Hắn thong thả thư thái y như một nho sinh vậy.Hắn vẫn tự hào hắn là người nho nhã! Món ngon quả là ngon! Hắn chưa bảo giờ có một bữa no say và thỏa mãn như thế. Dù cả đời hắn , hắn đã ăn món này hàng trăm lần rồi. Đấy là hắn nói vậy sau lần thưởng thức.
Câu cá rồi ăn cá đó là cái thú của hắn.Chỉ có điều lần này món ngon chỉ được dọn một lần duy nhất. Có kẻ khác đã thống lĩnh cái ao của hắn. Bao nhiêu cá ngon chạy hết vào lưới của kẻ đó rồi.
Hắn phát hiện ra hắn đang trở thành cá cho người ta câu ! Hắn mắc lưới và kẹt cứng ở đó . Hắn buồn lắm cái phận cá nằm trên thớt. Nhưng hắn không muốn giẫy ra vì cái bản chất ươn hèn bạc nhược đã thấm tận vi mạch của hắn .Hắn năm im giống như con cá chết. Hắn chết thật rồi! Thương thay! Những người đàn bà biết hắn đồng thanh thốt lên như vậy.
Kì lạ ở đời có những kẻ sống mà như chết! Thế mà cũng sống được ? (BH14825)

Chị Bảy .
Chị tên Bảy . Sinh vào tháng bảy. Chả trách đời chị buồn thấm đẫm mưa Ngâu. Chị đem cả con tim dại khờ lao vào cuộc bể dâu, hy sinh dâng hiến cho kẻ không hiểu gì là tình yêu lễ nghĩa. Một ngày chị nhận ra hắn dối lừa trái tim non trẻ. Chị đau tím lịm cả mắt môi. Chị ghé qua nhà tôi, tay cầm con dao và hai chai rượu chát. Chị nấc lên như con chó tru thấy bóng ma người chết. Tôi lạnh hết cả người. Chị bảo chị phải giết nó thôi. Làm sao tôi ngăn nỗi căm hờn đang trào dâng trong lòng chị?Tự dưng tôi buột miệng bảo tháng này nhiều cô hồn làm thế gian mộng mị. Chúng nó luôn đứng chặn cây cầu Ô Thước để bắt Ngưu Lang. Chị mở hai con mắt long lanh những giọt lệ u tàn . Chị gật gật cái đầu bảo rằng tôi nói đúng. Rồi chị mân mê cái nhẫn màu ánh bạc. Chị xoay vài vòng miệng méo tim đau. Tôi thấy như có cái vòng Kim cô xiết ở trên đầu. Tôi ôm chị hai chị em cùng khóc. Tôi hát bài ca của người nghệ sỹ có nỗi buồn đau không muốn dấu. Bài hát về chị tôi. Chị lặng người nghe khúc ca rơi. Những giọt nước mắt cạn cong hai má. Những vết nhăn hằn sâu trên làn da nâu bạc màu tuổi trẻ. Chị xót đời mình. Chị hận người ta!
Thì thôi đời có mấy khi vui. Hạnh phúc chỉ là trò giả dối. Chị cứ nghĩ tại cô hồn và mưa Ngâu giăng lối. Nên đời chị lỡ làng! Vậy thôi!
Tháng bảy mưa Ngâu
Cô hồn đi đâu
Khổ đau giăng tới đó...
Ngưu Lang ơi, biết chàng có nhớ
Ngày hò hẹn của đôi ta?
Ngọc Hoàng đã nối hai bờ bằng nhịp cầu Ô Thước xa hoa
Sao không thấy nhau trong miền yêu thương đó?
Chức Nữ có điều chi mà chỉ nghe nức nở
Giọt lệ sầu chan với mưa Ngâu
Thì ra dù đã bắc nhịp cầu
Nhưng đám cô hồn bùa vây tứ phía
Ngưu Lang đã gục ngay phía bên kia dâu bể
Để Chức Nữ sầu
Giọt ngắn giọt dài khắc khoải suốt đêm thâu ...
Chuyện thế này đời nhiều lắm chả ít đâu !
(BH148/16)

CHUYỆN CỦA MỌI NHÀ
(Truyện ngắn )
CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
Chị Môn là người đàn bà trẻ nhưng từng trải, chả có việc gì qua mắt được chị ấy.
Thế nên khi anh Tê về công ty làm chân quản lý ,chị đã để mắt đến anh ngay.
Anh Tê là con út trong gia đình đông con,khá giả,luôn phải ở xa gia đình nên được mẹ chiều chuộng thương yêu nhất. Nhưng tính anh lười biếng và ít chịu nỗ lực.Thấy vậy mẹ anh đã bỏ tiền cho anh đi lao động ở Nga. Được vài năm anh về vì không chịu được áp lực công việc và cái giá lạnh của xứ người.
Anh về, nhưng lại không về với mẹ. Anh quen biết thế nào đó rồi được một người bạn mời làm quản đốc xưởng may ở Thái Bình.Anh không đẹp trai , thậm chí hơi lùn. Chỉ được cái tài dẻo miệng,nói năng khéo léo đến con kiến trong lỗ cũng phải chui ra.
Chi Môn yêu anh Mạn về ở với anh Mạn rồi có con năm 17 tuổi. Sinh con xong nhà chồng mới cưới chị về. Chồng chị là bộ đội thường xuyên xa nhà. Bố chồng đón chị về nhà và thay con trai giúp con dâu. Chị ở thế đã bảy năm rồi .Chồng chưa hề về thăm hai mẹ con. Với chị , thế là tốt rồi để tránh tiếng thị phi. 
Hôm nay chị ngồi trước gương ngắm dung nhan của mình.Gái một con trông mòn con mắt thật. Chị có đôi mắt đẹp và sắc như dao cau. Khuôn mặt dài ,cái miệng nhỏ xíu chum chím như nụ hoa hồng. Mái tóc tém cắt gọn gàng làm nổi bật nét xinh xắn của đôi môi .Chị biết mình đang Xuân. Chị mới có 25 tuổi thôi mà.
Hôm nay công ty tổ chức liên hoan khen thưởng các tổ vượt năng suất. Tổ của chị tháng nào mà chả vượt năng suất.Chị là người giỏi giang và biết quán xuyến. Lính trong tổ vừa sợ chị ,vừa nể chị vừa ngưỡng mộ chị nên chị bảo sao họ hưởng ứng vậy. Chị đang cần thành tích để còn được đi họp với anh Tê, đó mới là mục tiêu cuối cùng
Chị khoác chiếc váy hoa ướm lên người ,được đấy ,chị sẽ nổi bật trong đám đông ,anh Tê sẽ chú ý đến chị. Nghĩ thế và chị tất tả trang điểm rồi lên đường.
Công ty đặt nhà hàng Hoa Nắng để đãi tiệc liên hoan. Chi khoan thai bước vào trong nhà hàng.Liếc mắt tìm kiếm xem có những ai đã đến. Chưa thấy anh Tê đâu, chị hỏi quản lí nhà hàng
-Em ơi tiệc liên hoan của công ty may Hoàng Hoa tổ chức ở đâu vậy ? Anh Tê đặt chỗ ở đây đã tới chưa em?
-Dạ ở góc bên phải kia chị ạ-cô tiếp tân trả lời 
Chị hờ hững gật đậu nhưng mắt thì đảo quanh bốn phía. Cái quán này mới khai trương vài tháng nay, khá đông khách. Nghe nói chủ từ miền Nam ra làm nhà hàng nên phong cách rất chuyên nghiệp. Chị đi về phía bàn của công ty và tìm một chỗ ngồi . Đã thấy nhiều nhân viên của các tổ đến sớm , tụ tập trò chuyện. Thấy chị họ khẽ gật đầu cười. Một em buột miệng khen 
-Chi Môn hôm nay xinh thế
-Chị cười tươi như để cảm ơn .”Các em tới đông đủ nhỉ ? Tổ mình tháng này có vượt năng suất không?
-Dạ có chị ạ, nhưng vẫn thua tổ của chị đấy ạ-một cậu trai trẻ nói 
-Không sao đâu em, tháng sau các em cố gắng nhé, mình phải liên tục tăng năng suất thế này mới được ăn liên hoan chứ. Từ ngày có anh Tê làm quản lý mới được ăn uống vui vẻ thế các em nhỉ .
Chị hào hứng ca ngợi anh Tê mà quên mất là mình nói quá nhiều. Tại lòng chị phục anh Tê thật.Anh chả làm gì ,chi chắp tay đi lại nói năng chút ít mà sao cả công ty thay đổi toàn bộ .Hôm nay nhất định chị phải bắt tay anh thật chặt .
-Chào anh ạ ! Em chào anh Tê…một loạt tiếng chào vang lên , chị quay phắt lại và chạm mắt vào ánh nhìn của anh . Anh Tê có vẻ ngỡ ngàng vì thấy chị ăn mặc như một cô gái thành phố. Khác hẳn mọi ngày trong bộ đồ công nhân thô cứng. 
-Chào các em , chúng ta đông đủ chưa, bắt đầu thôi nào
-Vậng chắc là gần đủ rồi anh ạ, mình bắt đầu thôi. Chị nói
Anh Tê đứng giữa hai dãy bàn và bắt đầu thuyết giảng về tác dụng của việc tăng năng suất trong sản xuất dây chuyền, ý nghĩa vai trò của người chuyền trưởng . Anh nói nhiều thứ lắm , chị nghe mà cứ như bị bỏ thuốc mê vậy. Cho tới khi nghe tiếng ly cốc chạm lanh canh chị mới chợt tỉnh. Mọi người háo hức ăn uống, còn chị tìm cách ngồi gần anh Tê. 
-Anh giỏi quá- chị bắt chuyện.Từ ngày anh về quản lý sản xuất công ty mình mới đạt được đủ sản lượng giao hàng đấy anh ạ
-Cảm ơn em, thực ra quan trọng là cách làm việc thôi. Anh có thời gian làm ở bên Nga nên có kinh nghiệm mà
Chị rụt rè gắp thức ăn cho anh . Anh cảm ơn và vui vẻ đi chúc tụng mọi người
Tiệc tan .mọi người về gần hết. Chị nán ở lại cùng mấy cô kế toán để thanh toán cho nhà hàng.Thực ra chị muốn chờ anh cùng về.
-Sao em chưa về à? Nhà em ở đâu ?
-Em ở làng X,,,không xa lắm anh ạ.Thế anh về hướng nào?
-Anh cũng về hướng đó, vậy là mình chung đường đấy.
Chị cười thầm và thấy là mình may mắn quá. Chị có cơ hội đi cùng anh một đoạn đường. Trên đường về anh nói về công việc nhiều hơn là thăm hỏi riêng tư. Gần tới đoạn rẽ về thôn của chị, chị nói 
-Em phải rẽ ở đây rồi anh ạ. Cảm ơn anh đã đưa em tới đây.
-Thôi để anh đưa em về tới tận nhà chứ.Rồi anh quay lại có sao đâu 
-Chị lí nhí ậm ừ không phản đối .Tới cổng nhà, chị bảo 
-Anh vào nhà uống nước đã, dù sao đã tới nhà em rồi
Anh không từ chối và nhẹ nhàng dắt xe qua cổng.
Chị đã làm quen anh như thế.Thật nhẹ nhàng.Thật tự nhiên
Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi.Anh Tê chưa vợ.Còn chị Môn có chồng nhưng cũng như không. Họ lao vào nhau như cá gặp nước sau lần liên hoan đó.
Nhà chị Môn ở nằm trên một phần đất hương hỏa của nhà chồng. Ông bố chồng cực kì khó tính. Ông luôn gíam sát mọi hành vi của chị.Vì thế mỗi khi đi đêm về hôm chị cũng ngại, chị cũng lo sợ ông nổi giận đuổi đi. Nhưng chị đã yêu rồi, ai cấm được chị chứ. Mặc cho ánh mắt dò xét của bố chồng, chị như con thiêu thân lao vào lửa. Nhiều hôm chị còn kéo anh Tê về nhà mình, bằng cách đi vòng lối sau vườn, trèo qua cửa sổ để tránh gặp người nhà chồng hay hàng xóm dòm ngó.
Không biết anh Tê bị chị bỏ bùa mê thuốc lú thế nào mà cứ mê mẩn tâm thần ,không dứt ra được.Dù anh nghe điều tiếng thị phi về chị khá nhiều.Nhưng con người mà anh gặp không như lời đồn thổi. Chị đẹp và mạnh mẽ.Nồng nàn say mê và khéo léo.Anh đau khổ nhất là anh không thể cưới chị được vì mẹ anh đã biêt thông tin về chị. Bà tuyên bố cấm cửa “cái con nặc nô dâm đãng ” ấy bén mảng đến nhà bà. Thành ra anh cứ ở lì ở Thái Bình chẳng thèm về nhà nữa.Cũng chẳng nhắc đên chuyện cưới hỏi gì cả.
Chuyện tình của họ rồi cũng vỡ lở ngày càng mê đắm và trở thành chuyện đàm tiếu của thiên hạ.
Một hôm anh có việc phải đi công tác .Anh bảo phải xa chị vài ngày.Chị ngậm ngùi và lưu luyến chia tay anh.Cứ như là họ sẽ xa nhau một thế kỉ không bằng
Nhưng đêm đó vì lý do vớ vẩn mà anh trở về. Nhớ chị, anh tìm đường lẻn qua vườn ,trèo cửa sổ nhảy vào phòng ngủ của chị .Anh định cho chị một sự bất ngờ.Khi anh vừa nhảy xuống phòng chị, anh há hốc miệng vì thấy chị đang nằm bên cạnh ông bố chồng .Ông già thì hoảng hốt lẫn kinh ngạc không thốt lên lời.
Sau này chị mới thú nhận là đứa con gái ấy chính là con của bố chồng. Chồng chị đi bộ đội xa nhà nên đã xảy ra chuyện đó khi chị còn rất trẻ. Đó là lý do mà chồng bỏ đi không trở về nhà nữa. Còn bố chồng chị thay chồng chăm con và cháu. Chị khóc thút thít bảo, chị sợ ông ấy bắt con, sợ ông ấy đuổi đi không có chỗ ở nên chị phải chiều ông ấy khi ông ấy đòi hỏi. Những hôm mà anh Tê lẻn vào nhà được là những hôm ông ấy đi vắng .
Sau bữa đó họ kéo nhau vào Sài Gòn ,thuê nhà ở với nhau.Làm nghề liên quan đến dệt vải và khăn bông.
Rồi họ cũng dành dụm sắm được một ngôi nhà nhỏ ở thành phố.Họ không có con với nhau. Hình như do anh Tê hồi bé bị mắc bệnh sài giật dẫn đến teo tinh hoàn. Đứa con gái chị sau này rất xinh đẹp và lấy chồng là một Việt Kiều Mỹ.
Không biết giờ họ ra sao?
(BH-14801)

Mùa Vu Lan nhớ mẹ chồng.
Tôi gặp bà lần đầu khi đang yêu ông xã. Khỏang năm 1990.Bà đẹp lắm,như một bông hoa đằm thắm sắc hương.Nghe nói bà từng là hoa khôi của vùng đất Quảng. Bà trắng mịn màng,những mạch máu li ti ẩn mờ dưới làn da mỏng manh làm  lúc nào trông bà cũng hồng hào tươi tắn. Đôi môi dầy hồng phơn phớt như đánh son. Mái tóc bạc trắng như cước luôn búi tó củ hành trễ sau gáy trông rất quý phái,cổ xưa.Dáng bà gầy,tuy không cao lắm nhưng vẫn toát lên cái vẻ thanh mảnh đài các.
Ông bà ta nói : Người thanh tao ,thanh tao từ “cốt” đến “cách” quả là rất đúng.Nhìn mẹ chồng tôi, tôi nghĩ bà phải là con cái của một dòng họ quý tộc.Tôi liên tưởng đến hình ảnh của các nhà quyền quý xưa,con gái của họ giống như những tiểu thư cành vàng lá ngọc và được sống cuộc đời sung sướng.Tuy nhiên mẹ chồng tôi không có may mắn đó.Tôi cứ nghĩ bà đã sinh nhầm chỗ.
Tôi cưới chồng năm 1991.Theo phong tục của người phương Bắc mẹ chồng không đi đón con dâu. Nhưng cả bố và mẹ chồng tôi đều đi rước dâu.Đó là sự khác biệt và làm tôi cảm kích ngay từ đầu.
Sau ngày cưới,khoảng 3 năm, mẹ chồng vào ở hẳn với vợ chồng tôi. Khi ở ngoài Bắc bà có một gian hàng tạp hóa rất đông khách.Ngày ấy chúng tôi còn khó khăn, tôi đi dạy học với đồng lương ít ỏi. Nhờ vay mượn bên ngoại, tôi mua được căn nhà mặt đường. Tôi mở một cửa hàng tạp hóa cho mẹ chồng đứng bán. Bà thích lắm vì có công việc, không có cảm giác ăn bám con cái.Tuy nhiên bà bị bệnh Alzheimer(bệnh mất trí nhớ ở người già) ,cho nên việc buôn bán thỉnh thoảng bị mất mát  do bà quên giá cả hoặc bị chính người mua lợi dụng. Tôi quyết định vẫn duy trì cho bà cửa hàng đó như một phương thuốc chữa bệnh đãng trí nhưng chỉ bán những thứ lặt vặt sách vở ,bao thư bút giấy ,tôi không mua những thứ đắt tiền có giá trị nữa .
Hàng ngày tôi đi dạy. Chồng tôi thì đi làm công việc dịch vụ  sửa chữa tàu biển nên đi về thất thường hầu như ít ăn uống ở nhà.Thế nên hàng ngày chỉ có hai mẹ con ăn uống với nhau là chính.Thi thoảng mới có bữa cơm đủ mặt cả chồng tôi.Tôi trở thành thính giả nghe  những câu chuyện đời của mẹ chồng.
Bà lấy chồng khi 24 tuổi. Bố chồng tôi là con nhà khá giả làm quan cho Pháp ,một lần đi vào chợ thấy cô hàng xén xinh đẹp ông về nhà nói cha mẹ xin cưới về làm vợ chứ không yêu đương gì . Ông hào hoa,nhanh nhẹn hoạt bát và rất lãng tử phiêu du khắp nơi. Thành ra sau này bà chỉ thui thủi một mình.
Tôi ngưỡng mộ tình yêu mà bà dành cho ông. Dù ông không sống với bà nhiều năm và nghe nói cũng không đối xử tốt với bà,nhưng tuyệt nhiên trong lòng bà ông là một tình yêu lung linh tuyệt đối và nguyên vẹn .Bữa cơm nào bà cũng kể về “Ngày Hạnh Phúc “ ông cưới bà thế nào, đoàn người rước dâu có bao nhiêu người , nhà gái mặc áo dài ra sao ,bên nhà trai ăn mặc tân thời thế nào.Thỉnh thoảng bà giở hộp ảnh cũ, ngắm nghía bức hình cưới của ông bà và mỉm cười mãn nguyện.
Có dễ tôi được nghe câu chuyện ấy vài trăm lần. Và bà còn kể cho tôi về một mối tình với một anh bộ đội đi kháng chiến …Tôi hiểu tâm tư của bà,nên kiên nhẫn lắng nghe. Có lẽ vì vậy mà bà cứ kể mãi kể mãi …Càng ngày bệnh đãng trí của bà càng nặng,nhưng câu chuyện “Ngày Hạnh Phúc” bà kể vẫn không sót một chi tiết nào.
Tôi và mẹ chồng ở với nhau 18 năm nhưng chưa bao giờ hai mẹ con có xích mích cãi vã gì. Bà là người hiền lành, dễ chịu, thương con cháu. Tôi còn nhớ như in cảm giác xúc động khi một lần tôi đi dạy học về giữa trưa nắng, tôi bị cảm nắng.Vừa về tới nhà thấy hai  mắt hoa lên người toát mồ hôi lạnh.Bước vào nhà tôi nằm phịch xuống ghế sofa đờ đẫn thở dốc không kịp nói lời chào mẹ chồng. Tôi thấy bà đến tủ lạnh mang cho tôi một ly nước chanh rồi ân cần nói “ con uống đi cho đỡ mệt”.Tôi loáng thoáng thấy hình như bà còn nâng tôi ngồi dậy và kề ly nước vào miệng cho tôi uống.Khi đó tôi chỉ nhớ mỗi một điều và nó in hằn trong trí não tôi: “ mẹ chồng hay mẹ đẻ cũng là mẹ mình thôi”
Sau này căn bệnh của bà tiến triển nặng hơn ,bà không điều khiển được hành vi của mình, tôi cũng khổ sở vô cùng. Có ngày đi làm về nhà không thấy mẹ đâu .Cả nhà nháo lên đi tìm. Lát sau thấy người hàng xóm dẫn  bà về bảo “Tôi thấy cụ đi lang thang quanh xóm mà không về được nhà” .Rồi có lúc nửa đêm bà đi lòng vòng quanh nhà,thậm chí còn vệ sinh bừa bãi …Thời gian này kéo dài khoảng 10 năm.
Vài năm sau đó mẹ chồng tôi không đi lại được nữa,mất luôn khả năng nói. Vì thế tôi không được nghe bà kể chuyện về “Ngày Hạnh Phúc” nữa.Nhưng thỉnh thoảng khi bón cơm cho bà tôi vẫn hỏi “bà còn nhớ về ngày cưới của bà không?” Bà chớp đôi mắt hiền từ ,vài giọt lệ lăn rơi. Ai biết bà vui hay buồn? Khổ đau hay Hạnh Phúc? Những hình ảnh đó chỉ có tôi và bà biết .Tôi cũng không nói lại với chồng. Con cái bà thì ở xa nên cũng không biết được. Tôi hiểu lòng bà và dường như trong ánh mắt của bà nhìn tôi, tôi cảm thấy như là bà muốn nói lời cảm ơn tôi vậy
 Ba tháng trước ngày bà mất, người bà lở loét đau đớn. Thời gian đó rơi vào tết âm lịch . Cô giúp việc về quê mãi không thấy vào. Tôi nghỉ làm ở nhà để chăm sóc bà. Hàng ngày bác sỹ đến nhà tiêm thuốc và dạy tôi cách làm vệ sinh cho bà. Cho đến lúc này tôi cũng không biết vì sao tôi có thể làm được một công việc khó khăn như vậy. Có lúc tôi đã cáu bẳn ,gắt gỏng và bị stress kinh khủng. Tôi hầu như không ăn uống được sau mỗi lần làm vệ sinh cho bà. Tôi phàn nàn với chồng, tôi trách móc mấy đứa em chồng thiếu trách nhiệm đổ hết mọi việc lên đầu tôi…cuộc sống lúc đó với tôi như là địa ngục vậy
Nhưng cứ sau khi tắm rửa, bón cháo cho bà ăn xong , tôi bế bà ra cái ghế gỗ có lưới thoáng lưng để chống da bị lở loét, bà có vẻ rất thích. Tôi bắt gặp lại ánh mắt vui vui ,miệng bà mấp máy như muốn nói gì đó.Tôi biết bà lại muốn kể chuyện về “Ngày Hạnh Phúc “.Tôi kéo cái ghế ngồi cạnh bà và mở CD có bài  hát “Ngày Hạnh Phúc”. Thế là bà ngủ. Tôi không biết trong giấc ngủ bà có mơ thấy Hạnh Phúc hay không? Nhưng lúc ấy tôi cảm thấy môt chút thanh thảnh bình yên cho riêng mình.
Mẹ chồng tôi đã về với tiên tổ 5 năm  rồi. AI cũng bảo bà “hồng nhan bạc phận”Có người bảo bà vẫn đi theo tôi. Tôi không biết thật hư thế nào .  Tôi hay mơ thấy bà về bảo sẽ theo tôi ,ở bên tôi mãi mãi.
Sau ngày mẹ chồng tôi ra đi ,cuộc sống của tôi cũng gặp nhiều khó khăn biến cố lớn. Mặc ai không tốt với tôi. Nhưng lòng tôi vẫn nghĩ về bà như mẹ đẻ của mình.Có những bí mật chỉ có tôi và bà nói chuyện với nhau, người thân và con cái bà cũng không biết.  Và tôi tin là ở một nơi xa xôi nào đó bà vẫn phù hộ và thương tôi .

(BH-Mùa vu lan 2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét