Chị đẹp nhưng chưa đủ xinh để làm hoa hậu.Dáng dịu dàng nữ tính nhưng chưa đủ chuẩn để làm tiên sa.Chân chưa đủ dài,eo chưa đủ thon,da chưa đủ mịn...nhưng tâm hồn chị ăn đứt những cô hoa hậu mà tôi biết.
Chị giống tôi ở tình yêu với cha.Một tình cảm bất biến từ sự ngưỡng mộ và tin yêu đến thánh thiện
Ngày Vu Lan,hai chị em rủ nhau lên mộ.Xì xụp khấn vái,rồi cùng nhau lặng lẽ nghĩ về những người cha của mình.
Chị kể: hồi còn bé,mỗi khi cha hỏi " con yêu ai nhất?" Chị không lưỡng lự nói " con yêu cha nhất trên đời".
Lúc ấy cha thường ôm chị vào lòng,nhấc bổng lên không trung,rồi cha bảo: "con đừng bao giờ ghét,oán hận đàn ông nhé dù họ có làm điều gì không tốt với con"
Chị gật gật cái đầu nhưng non nớt không hiểu ý cha,cha cũng không giải thích vì sao.
Rồi cuộc sống cho chị hiểu ra mối quan hệ của đàn ông và đàn bà nó mật thiết gắn bó mà cũng xa lạ y như câu chuyện chúa tạo ra loài người vậy
Đàn ông và đàn bà như âm với dương,như sao hỏa với sao kim,gần mà xa,thừa mà thiếu,nhưng không thể loại bỏ nhau được.
Chị đã mất cả tuổi trẻ và sự nghiệp để làm cái gọi là "tam tòng" .Chị u mê trong mớ bánh vẽ của hắn.Rồi chị nhận ra đó chỉ là bọt mép của kẻ hèn.Nhìn lại,cả một đời,hắn cũng chỉ có một mảnh bằng tại chức vắt vai.Mấy chục năm làm công chức hắn chả bao giờ có nổi một chức phó.Vậy mà hắn vỗ ngực chửi thiên hạ ngu,chỉ hắn là tài.
Hắn giỏi cái khác.Hắn giỏi thuyết phục người ta hy vọng và chờ đợi.Và trên con đường thực hiện ước mơ làm đại gia, hắn lợi dụng lòng tốt và sự hy sinh của người thân, bạn bè để có tiền thực hiện tham vọng.
Chị cay đắng nói với tôi: hóa ra hắn chỉ nghĩ đến bản thân mình.Thế mà chị còn nghĩ đến ngày hắn nằm xuống,ai sẽ lo cho hắn.
Chị chốt lại câu chuyện buồn của đời mình bằng một câu nói đầy sự vị tha : "Chị thương những người đàn bà đến sau chị,họ đang mơ những giấc mơ hão huyền.Chị vẫn còn may mắn hơn họ.Vì bây giờ hắn đã già.Một lão già hoang tưởng,bước những bước đi chới với bằng ảo giác về sức mạnh và trí tuệ của kẻ kiệt sức và đường cùng.
Tạo hóa sinh ra thế.Số phận của loài người là vậy.Đành chấp nhận vậy thôi.Tôi buông một câu triết lý như thế để an ủi chị,chia sẻ với chị sự cay đắng của phận đàn bà hồng nhan.
Bất giác tôi cũng thấy xót xa cho những người phụ nữ đến sau tôi...Và tôi bỗng thấy cần phải tha thứ cho họ.
VU LAN 2015
Vu Lan thương xót mẹ già
Nhớ cha khuất nẻo trăng tà mỏi mong
Đường trần khúc khuỷu ngó trông
Họa vô đơn chí Phúc không đến nhiều
Thế nhân bạc bẽo ngoa điêu
Gieo thù chuốc oán trăm chiều đắng cay
Phận người như hoa cỏ may
Phất phơ đuổi gió lòng đầy hoang mang
Giấc mơ về chốn địa đàng
Tháng năm không đủ chở mang nỗi niềm
Cuộc đời trôi chảy vô biên
Dối gian,lừa lọc,triền miên cõi phàm
Thì thôi nhắm mắt trần gian
Bớt nghe, bớt thấy, bớt than, bớt sầu.
Bớt hờn giận,bớt càu nhàu
Bớt yêu,bớt hỏi, cho đầu bớt đau
Vu Lan càng thấm tình sâu
Công Cha nghĩa Mẹ giãi dầu gió sương
Cho con cả một thiên đường
Ngập tràn hạnh phúc yêu thương chân thành.
Mùa Vu lan 2015.
BH15831
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét