Quà ngày khai giảng
Ngày khai giảng năm nay,trường tôi sắm đồng phục cho nữ giáo viên là vải gấm Thái Tuấn màu Vàng hoa Cúc.Nam áo sơ mi màu mận chín. Hai cái màu làm tôi nhớ đến một kỉ niệm thời đi học.
Chuyện là: khi tôi học lớp 10,trước ngày khai giảng mẹ mua cho tôi một cái áo màu vàng.( ngày đó trường học không bắt buộc mặc đồng phục)Theo ý mẹ,màu vàng tươi là màu của nắng mới.Mùa thu đến trường trong màu nắng mới sẽ làm cho tôi trông rạng rỡ xinh tươi và may mắn hơn.
Hồi ấy trong lớp tôi có một bạn gái rất xinh.Nhưng hoàn cảnh của bạn thì rất buồn.Nghe nói mẹ bạn ấy lỡ lầm với một người đàn ông rồi sinh ra bạn.Người đàn ông ấy bỏ hai mẹ con đi biệt vào Nam.Không biết có phải vì nỗi buồn chia biệt ấy mà mẹ bạn thường mặc những cái áo màu mận, nâu tím, màu đen.Cái màu của sự uất hận.Bạn tôi dậy thì sớm,trổ mã,như thiếu nữ.Bạn hay mặc những cái áo ấy,tôi đoán là của mẹ bạn để lại.Thời ấy,may quần áo là xa xỉ.
Trong mắt tôi,những gam màu ấy lại đẹp vô cùng.Có thể vì nó khoác trên thân hình mảnh mai,thanh thoát,làm nổi bật làn da trắng mịn của bạn.Tôi ngấm ngầm trở thành một người hâm mộ phong cách thời trang trầm mặc u buồn ấy.
Vì thế tôi cũng thích màu nâu tím,nâu đỏ,thậm chí là cả màu đen.
Tôi không nhớ làm thế nào tôi có một cái áo màu nâu đỏ giống của bạn.Tôi hay mặc nó và ước ao mình đẹp như bạn.
Trước ngày khai giảng,tôi gặp một cô bạn cùng xóm.Cô này tâm sự với tôi rằng cô ta không có áo mới mặc vào ngày khai trường.Tôi đã không ngần ngại mang cái áo màu vàng đưa cho bạn mượn,rồi hẹn cùng nhau đi khai giảng.
Sáng hôm sau,tôi mặc cái áo màu nâu đỏ,bạn tôi xúng xính trong cái áo vàng mới tinh mà mẹ mới mua cho tôi.Bạn ghé qua nhà tôi để cùng tôi đi bộ tới trường.Khi tôi cùng bạn bước ra đường,thì mẹ tôi đi chợ về.Mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân với bộ mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.Mẹ hỏi
- Sao con lại ăn mặc như một bà già thế kia?
- Con thích vậy mà mẹ
- Thế áo mới mẹ mua đâu?
Tôi đưa tay trỏ sang bạn,rồi kéo bạn đi vội.Mẹ gọi giật lại
- Mày có vaò thay ngay cái áo nông dân đó ra không?Mày định bôi gio trát trấu vào mặt mẹ đấy hả.
Tôi gân cổ cãi lại:
-Con không thích màu áo mẹ mua.Mẹ mặc kệ con.
Mẹ chạy theo,túm tay tôi kéo xềnh xệch về nhà.Tôi dứt khoát không chịu thay áo khác.Cuối cùng mẹ đành để tôi đi vì sợ tôi trễ giờ khai giảng.
Lúc trở về,tôi biết thế nào cũng bị ăn đòn.Nên tôi chuẩn bị sẵn lời giải thích để giải thích với mẹ.
Nhưng mẹ không đánh,cũng chẳng mắng mỏ tôi một lời.Mẹ chỉ im lặng.Sự lặng im đáng sợ mà tôi nhớ mãi.Hình như tối hôm đó mẹ khóc nữa.Tôi cứ thắc mắc,có cái aó thôi,chứ có gì quan trọng đâu mà mẹ buồn đến vậy? Nhưng tôi không hỏi han ,không xin lỗi mẹ.Tôi bỏ mẹ một mình rồi đi ngủ sớm.
Mẹ cứ im lặng thế cả tháng trời,cho đến khi bố tôi đi công tác về.Không biết mẹ kể gì với bố.Hôm sau bố rủ tôi xuống tàu của bố.Hai bố con leo lên boong tàu lồng lộng gió,bố chậm rãi hỏi tôi vì sao không thích áo mẹ mua.Sau khi nghe tôi bày tỏ bức xúc rằng mẹ luôn áp đặt,ép buộc tôi làm theo ý thích của mẹ,rằng mẹ không có thẩm mĩ ăn mặc...thì bố nói:
- Con biết không,mẹ bảo mẹ vô cùng lo lắng vì sự nhạy cảm của con.Mẹ muốn con nhìn cuộc sống tích cực và tươi sáng hơn.Bởi vì con xứng đáng có cuộc sống tươi đẹp..
Sau này tôi vẫn giữ phong cách ăn mặc trầm buồn ấy,và cuộc sống của tôi cũng có ít nhiều những mảng xám tối không như mong đợi.Bấy giờ,tôi mới hiểu hết lòng mẹ.Tôi mới thấy mẹ hiểu tôi như thế nào.Và có lẽ không ai dự cảm được tương lai của tôi sớm bằng mẹ.
Có những lúc đau khổ và thất bại trong cuộc sống,mẹ luôn lo lắng bảo vệ tôi y như ngày bé dại ấy.Mẹ vẫn giữ thói quen mua quần áo cho tôi.Vẫn những màu rực rỡ chói lóa.
Một hôm mẹ mua cho tôi một bộ áo màu nâu đỏ.Mẹ bảo:
- Con dùng khi cúng Phật,tụng kinh.Phật sẽ phù hộ cho con tai qua nạn khỏi.
Tôi hiểu ý mẹ và thương mẹ lắm.Mẹ già quá rồi để chở che cho tôi giữa cuộc đời đầy sóng gió bất trắc này.Mẹ phải nhờ đến Phật.Ngày nào mẹ cũng tụng kinh niệm Phật cho tôi.Mẹ đang tu tại gia.
Thỉnh thoảng tôi mặc bộ quần áo ấy,tụng niệm nôm na với Phật rằng
-Nam mô a di đà Phật,nam mô Thích Ca mâu ni Phât,nam mô Phật bà quan âm bồ tát ma ha tát,xin hãy cho mẹ con mạnh khỏe để mẹ sống mãi bên con.
Hôm nay tôi mặc cái áo màu vàng mẹ thích năm nào.Tôi thầm cảm ơn mẹ,ai cũng khen trông tôi rạng rỡ lắm
BH 5/9/2015
(Viết Tặng mẹ yêu của con)
xin cảm ơn chi Bút chị bút chì màu và em Thu Hương đã chụp bức hình dễ thương này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét