Translate

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Bài thơ cũ -một chút xuất xứ cần chia sẻ

Bài thơ này tôi viết trong một lần du ngoạn lên "chốn bồng lai non Tản "
Nghe nói đây là nơi ngự trị muôn đời của thánh Tản Viên (Tức Thần Sơn Tinh) -Một trong "tứ bất tử" theo tín ngưỡng của người Việt. Trong Tứ bất tử (Thần Tản Viên, Thánh Gióng, Chử Đồng Tử, Công chúa Liễu Hạnh) thì nhân dân ta coi Thần Tản Viên là linh thiêng nhất, Đền Thượng trên đỉnh Tản Viên là ngôi đền rất linh thiêng, nhân dân truyền nhau rằng ai có điều gì muốn cầu xin Thần Tản Viên đều có ứng nghiệm.

Từ quốc lộ lên tới Đền khoảng 15 km đường rừng quanh co, dốc cao thẳng đứng rất nguy hiểm. Dọc đường lên đền, hai bên là rừng cây xanh ngắt ,mây và sương khói hòa quyện lãng đãng huyền ảo. Tôi vô cùng háo hức để được trèo lên đỉnh núi nơi có bàn thờ Phật nghe nói là rất linh thiêng

Lúc tôi đến thăm ,chùa đang sửa chữa,nên tôi không cảm nhận được vẻ đẹp cũng như sự kì bí của nó như trong sách vở, truyền thuyết

Tôi nghe đoàn người cùng đi rì rầm khấn bái. Họ cầu xin đủ thứ , nhiều lắm mà tôi không nghe hết vì tiếng gió vi vút bên tai.Tôi vào trong đền thắp nhang, viếng công đức và ngắm nghía những bức tượng.Bỗng dưng tôi nhận ra nét mặt khổ đau của con người hằn trên từng khuôn mặt của các pho tượng. Tôi cảm thấy một nỗi buồn nhân thế đang ẩn sâu trong đôi mắt của các vị thánh

Nguyễn Tuân đã từng viết "Đứng ở mái nam Đền Thượng mà nhìn xuống thấy được cả khói từ Hoàng Thành Thăng Long, và biết được dải Đà Giang là có thế hiểm". và tôi bỗng nhận ra cái cảm giác thật chơi vơi khi tôi trèo lên đỉnh cao nhất , nơi có bàn thờ Phật giữa trời.

Tôi chỉ chắp tay ,ngửa mặt lên trời không dám cầu xin gì cả mà chỉ để cảm nhận cái cảm giác "top in the world " và "down in the hell" của loài người mà thôi
Bài thơ ra đời như thế đấy

Biết phải làm sao

Ta đã trèo lên tận đỉnh trời
Hỏi Thánh : tình người sao đầy vơi ?
Hỏi Phật : cõi phàm sao ngang trái ?
Hỏi Trời : trần thế sao chơi vơi ?

Thánh chỉ nhìn ta chẳng mỉm cười
Phật trầm ngâm thả hương trầm rơi
Trời cao lồng lộng buông mây gió
Ta ngửa mặt cười, hồn buông trôi

Mới hiều : Đời như dòng sông thôi
Bên đục bên trong khúc lở bồi
Cõi phàm vướng víu tham, mê, hận
Trần thế cuồng si mộng chưa thôi

Thế nên Người mãi phải chia đôi
Hạnh phúc vì đâu cứ nổi trôi
Đường tơ vướng víu rêu phong rủ
Đường đời ngần ngại bước chân rơi…

Biết phải làm sao

Ôi trời ơi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét