"Thôi về đi đường trần đâu có gì?...(Phôi pha-Trịnh Công Sơn)
Tôi bắt đầu chú ý đến thời gian từ lúc nào không rõ.Chỉ biết là,khi ta còn trẻ,thời gian có nghĩa lí gì đâu?Chỉ khi mái tóc cỗi cằn vì nắng gió hơi sương,da thịt nhăn nheo vì ngấm vị mặn mòi chao chát của gừng cay muối mặn,ta mới chợt thấy tiếc quãng thời gian vừa đi qua...
Tiếc thật ấy chứ.
Lúc trẻ có bao giờ bỏ thời gian để ngắm nhìn đời? Nhìn ngày buông nắng khi mây còn ngái ngủ.Nhìn trời buông mưa khi nắng bận dỗi hờn.Xem chiều buông tơ khi mặt đất đẫm sương.Lặng ngắm màn đêm khi sao khuya lấp lánh...
Thấy tiếc.
Sao lúc bên nhau ta buông tay nguội lạnh?Để mắt hững hờ, môi lạnh những chiều đông?Sao chẳng nâng niu gìn giữ sợi tơ hồng. Khi đứt đoạn khúc tơ lòng bối rối.
Buông cho chơi vơi.
Buông cho xa vời vợi
Buông không còn biết đợi Buông một đời ,
Đến lúc lẻ loi!
Dẫu biết tình yêu không bao giờ có tội. Trách chi những khát khao mê muội dại khờ.Tình yêu nào mà chẳng mộng với mơ. Thời gian sẽ làm thước đo cho con người hiểu đời tê tái.
Ai cũng nghĩ
Cứ yêu đi rồi biết mình khờ dại.Cứ thương đi không lại tiếc mùa xuân.Nhân gian xưa nay mấy thuở ngại ngần.Trần gian có gì là mãi mãi?
Chỉ tình yêu ở lại
Khi tuổi xuân đi qua
Khi chúng ta đã già
Người giàu có sẽ là
Người có nhiều niệm.
(BH-16427)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét