Nợ
Trần gian ơi, ai còn mắc nợ người?
Cơm áo gạo tiền, cuộc chơi dang dở
Réo rắt tâm can,xầm xì phố chợ
Tiếc một đời, lỡ dở một vần thơ
Nắng chiều buông, bảng lảng, gió hững hờ.
Cõi vô thường, trống trải một tiếng tơ.
Chốn hư vô, vọng tiếng kinh cầu phật
Nơi phàm trần, vầng trăng vỡ làm tư
Đông đã sang,trời mây giăng mịt mù
Cái lạnh giá thổi lòng người buốt tái
Mưa lất phất lê bước chân tê dại
Kéo dòng đời,một khờ dại trôi đi...
Nợ ai ,ai nợ những điều chi?
Cho ai,ai đã cho cái gì?
Mặc lòng mặc dạ tùy duyên kiếp
Thôi thì, thôi vậy,gió cuốn đi...
(BH1512-22)