Tưởng …
Cứ tưởng là cuộc sống nhạt thế thôi
Sáng nắng chiều mưa dòng đời quay hối hả
Một vạt nắng làm bóng chiều nghiêng ngả
Một giọt sầu xô ngã trái tim đau
Cứ tưởng là sẽ mãi chẳng thấy nhau
Nhưng ai biết cuộc đời nhiều ngõ lối
Và dẫu biết yêu thương là cái tội
Của loài Người trả nợ kiếp đa mang
Vẫn biết là khi đã bước sang ngang
Thì Hạnh Phúc ,Niềm Đau là định mệnh
Những mộng mơ chập chờn bao ảo ảnh
Sẽ chìm trôi trong những gánh lo toan…
Cứ ngỡ là người thôi hết đa đoan
Nhưng bến mơ ,cõi chờ tràn hoa bướm
GIữa không gian bạt ngàn mây gió lượn
Thoảng hương chờ, hồn mải miết đi hoang ...
(BH1312-02)
Thơ sầu ta viết cho đời, Trần gian chật chội cõi người đa đoan. Làm sao thôi hết đa mang. Duyên tình Ân nghĩa lang thang kiếm tìm . Lên trời xuống bể mò kim . Tri âm ơi hỡi biết tìm nơi nao ?
Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
Cảm xúc
Thuyền tình một chiếc lênh đênh
Tay chèo đã mỏi chông chênh nắng chiều
Cơn say thức tỉnh đường yêu
Nghĩa ân mới hiều những điều đắng cay
Người tình khắc khoải hao gầy
Bến tình phiêu bạt giăng đầy dối gian
Làm chi con quạ kêu đàn
Cho ai thương nhớ mênh mang cõi trần ?
Cung thương gieo những nốt trầm
Lời yêu thánh thót trong ngần tiếng tơ
Nhớ thương tím cả chiều mơ
Người ơi ai biết bây giờ nhớ ai ?
(BH1311-30)
Thuyền tình một chiếc lênh đênh
Tay chèo đã mỏi chông chênh nắng chiều
Cơn say thức tỉnh đường yêu
Nghĩa ân mới hiều những điều đắng cay
Người tình khắc khoải hao gầy
Bến tình phiêu bạt giăng đầy dối gian
Làm chi con quạ kêu đàn
Cho ai thương nhớ mênh mang cõi trần ?
Cung thương gieo những nốt trầm
Lời yêu thánh thót trong ngần tiếng tơ
Nhớ thương tím cả chiều mơ
Người ơi ai biết bây giờ nhớ ai ?
(BH1311-30)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)