Tôi yêu mẹ! Bất cứ đứa con nào chả yêu mẹ? Nhưng tình yêu của tôi với mẹ khác hẳn mọi đứa trẻ khác. Bởi tôi và mẹ xung khắc. Bởi mẹ tôi có cách dạy con gái khắc nghiệt lắm .
Không bao giờ tôi và mẹ có thể cùng bàn bạc một việc gì đó quá 1 giờ . Ngày cha còn sống, tôi hầu như ít khi nói chuyện với mẹ. Kể từ ngày cha mất , mẹ thui thủi một mình. Nhiều lúc tôi muốn sà vào lòng mẹ như từng ngả trong vòng tay cha. Nhưng một bức tường vô hình nào đó luôn ngăn cản tôi ,tôi ít thân mật với mẹ.
Tôi vẫn thường ghen tị và trách mẹ sao lại chỉ khắt khe với tôi mà lại rất dễ tính với hai đứa em còn lại? Mẹ chị bảo “ Cá ko ăn muối cá ươn” “thương cho roi vọt”.
Nhớ lại ngày bé, tôi là chị cả nên mọi việc gia đình mẹ đều chỉ bảo tôi làm. Tôi nhớ ko lầm là tôi biết nấu cơm từ khi 10 tuổi. Hồi đó chưa có nồi cơm điện. Nầu cơm mà không bị cháy , cơm phải vừa dẻo ,không khô . Ngày ấy không có gạo ngon như bây giờ. Mẹ chỉ cho tôi những bí quyết để nấu cơm ngon chỉ bằng vài hạt muối và ít dầu đậu nành. Rồi mẹ dạy tôi mổ gà . Ôi đó là một nỗi ám ảnh kinh hoàng cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được. Hôm ấy nhà có giỗ. Mẹ gọi tôi xuống bảo “con cắt tiết gà đi !” Chao ôi đứa trẻ 10 tuổi ăn còn chưa xong mà bảo tôi cắt cổ con gà trống hùng dũng kia thì làm sao tôi dám động thủ. Nhưng ánh mắt và giọng nói mẹ vô cùng dứt khoát. Mẹ bảo : “làm con gái những việc này phải biết làm .Sau này mà lỡ lấy phải thằng chồng con trưởng thì người ta không chửi mẹ mày không biết dạy con”. Tôi long ngóng làm theo chỉ dẫn của mẹ : Đầu tiên là cột hai chân con gà lại rồi dùng chân mình giữ lấy để nó không chạy được .Sau đó bẻ quặt hai cánh gà bắt chéo vào nhau. Tay cầm cánh gà đồng thời túm luôn đầu con gà ngửa ra. Vặt lông ở phần cổ , kề dao cắt một vết cắt thật dứt khoát. Ui giời! bây giờ tả lại tôi vẫn còn cảm giác ghê ghê ở bàn tay khi cứa cổ con gà trống ấy. Máu phụt ra rồi con gà giãy giụa. Tim đập thình thịch.Lúc ấy tôi phải dùng hết sức lực mỏng manh của mình để chiến thắng những cú giãy đạp trước khi chết của chú gà trống. Nó khỏe ,giãy mạnh trong đôi bàn tay lẻo khoẻo của tôi, và rồi bỗng dưng một cảm giác mềm nhũn, buông xuôi của chú gà làm tôi bủn rủn. Tôi buông tay ra ,nó bỗng nhảy lên loạng choạng vài bước cái đầu ngắc ngoải , máu chảy ròng ròng…Tôi được phen hồn vía lên mây, mặt cắt không còn giọt máu.Nỗi sợ hãi mà chưa bao giờ tôi trải qua.
Mẹ tôi cười phá lên bảo “ làm thế thì sao mà lấy chồng được “.Phải học thêm nữa.
Rồi mẹ dạy tôi rửa chén như thế nào cho đúng cách. Khi rửa xong, úp chén ra sao. Mẹ bào không bao giờ được chồng các chén bát lên nhau. Nước đọng sẽ tụ khuẩn hôi hám.Mỗi cái chén là một người trong gia đình. Úp chồng lên nhau giống như là anh em ăn hiếp ,đè nén nhau vậy. Phải xếp như hình quạt, cái nọ ghé lên cái kia một góc có kẽ hở để chén khô thoáng không có mùi hôi, và đó là cách cho ta thấy anh em nên nương tựa vào nhau để sống, như thế mới đúng cách .
Mẹ dạy tôi nhiều thứ khác, nhưng khác với cha. Cha dịu dàng và sâu sắc bao nhiêu thì mẹ chi thích mắng mỏ tôi. Nhưng có lẽ điều làm tôi nhớ nhất là quan điểm của mẹ về việc phát triển năng khiếu của con cái. Ngay từ lớp 3, mẹ cho tôi đi học Violin. Mẹ bảo : cần phải biết chút nhạc cho tâm hồn nó phong phú .Nhưng sau 1 năm, thầy dạy nhạc nói với mẹ là tôi có năng khiếu thẩm thấu âm nhạc,và thầy khuyên mẹ gủi tôi lên trường Nhạc ở Hà Nội tiếp tục học violin hoặc học thanh nhạc. Sau bữa đó mẹ không cho tôi đi học nhạc nữa. Mẹ quyết liệt đến mức mẹ sợ tôi nhớ đàn , mẹ đập cây đàn vilon và bảo : biết thế đủ rồi . Nghe được giai điệu , cảm thụ được âm thanh để mà hiểu bản nhạc nói gì là tốt rồi. Học nhiều quá khổ lắm con ạ. Cái nghề “xướng ca vô loài “ con gái nên tránh xa.
Lúc ấy tôi đang đà ham thích .Sự ngăn cản của mẹ làm tôi bức bối. Ngày ấy ờ nhà Kèn ,có đội trống chuyên đánh trống tiếp đón các đoàn khách của chính quyền . Tôi tự mình lén mẹ dự tuyển . Tôi trúng vào đội trống diễu hành. Hàng tuần phải vào tập với trống phách để xả cái nỗi uất ức trong lòng…Mẹ phát hiện bắt tôi bỏ. Mẹ bảo: “ mày mà không nghe lời tao sau này đời mày khổ mày đứng có than vãn”
Tôi đành phải bỏ lớp trống. Sau này chỉ theo mấy bạn Kim Anh , Thúy Gầy học lỏm về đàn Ghita. Một hôm tôi thì thầm với cha là không thể thiếu âm nhạc được. Tôi muốn có một cây đàn piano để tự học ở nhà. Chuyến công tác lần đó của cha khi về , tôi có một cây piano Yamaha –đàn cơ – chân đạp …Kim Anh sau này khoái lắm.Mỗi lần chúng tôi đi học thêm, Kim Anh và Thu Nga thường đi học sớm tranh thủ ghé nhà tôi gõ vài nốt nhạc trong sự tò mò thích thú.
Khi tôi vào đại học, phải lên HN ,sau này vào SG , tôi không có thời gian học nhạc. Nhưng tôi luôn thầm trách mẹ không cho tôi theo đuổi môn nhạc đó.Sau này tôi chỉ hay nghe nhạc. Rồi bình nhạc, bình ca từ và giai điệu của bài hát như một thú vui trở thành thói quen riêng.
Hôm qua ,hai mẹ con ngồi nhắc lại chuyện ngày xưa.Mẹ phán ngay một câu “ Mày ko học nhạc nhưng mà lại học văn .Thơ thẩn rồi cũng khổ. Biết thế cho mày học nhạc , thành ca sỹ ,nhiều tiền hơn làm cô giáo.” Bây giờ mẹ không lo cho mày được như hồi bé. Bây giờ mày muốn đàn piano thì mẹ cũng chịu.Ngày xưa mẹ nhất định không nghe nhạc vì bà ngoại cũng dạy “ làm thân con gái chớ nghe đàn bầu”…Nhưng mà đời có số thật !Trăm đường không tránh khỏi cái số con à.Mẹ lẩm bẩm ông trời :Bắt phong trần phải phong trần .Cho thanh cao mới được phần thanh cao “
Tôi hiểu mẹ muốn nói gì.
Nhưng tôi thầm cảm ơn mẹ.Vì tôi hiểu nỗi khổ của những người “cầm kì thi họa” là thế nào.Thực ra mẹ biết và nhận ra cái sự đa cảm ,nhạy cảm của tôi từ bé.Mẹ đã cố ngăn cái bản chất ấy không cho nó phát triển với hy vọng con mẹ không bị vướng cái chữ :đa đoan
Hóa ra mẹ tinh tế và sâu sắc hơn tôi vẫn tưởng. Tôi cứ nghĩ mẹ sống mạnh mẽ, giản đơn và ít cảm xúc. Nhưng khi tóc tôi bắt đầu có vài sợi bạc, tôi mới hiểu lòng mẹ. Cái nghĩ suy mẹ nghĩ cho tôi là cho trăm năm chứ không cho một ngày.
Cảm ơn mẹ .Con yêu mẹ ! Cảm ơn trời cho mẹ còn ở bên con ! Trên đời này có lẽ chỉ có mẹ mới thực sự là VỊ NGỌT của đời con mà thôi !
NGỌT
Đi khắp thế gian không có ai bằng mẹ
Con biết rồi mẹ luôn khổ vì con
Khi trẻ thơ mẹ la mắng giận hờn
Mẹ khắt khe dạy con thành dâu đảm
Con biết đâu mẹ sống trong thanh đạm
Để cho con được lộng lẫy kiêu sa
Con biết đâu đời mẹ cũng phong ba
Hết vì chồng, rồi bạc đầu vì con cái
Ba đứa con đứa nào cũng dại
Không khôn ngoan ranh mãnh như người đời
Mẹ bảo không sao : hiền sẽ có Phúc thôi
Cứ sống tốt đừng làm điều gian dối
Cứ sống thật đừng nên vì danh lợi
Cứ yêu thương trọn vẹn nghĩa hy sinh
Mẹ biết con, đa đoan cái chữ Tình
Mẹ vẫn bảo: thôi cố mà hàn gắn
Một ngày Sống là một ngày nghĩa tận.
Cứ tuân theo số mệnh trời ban
Cho đến khi không còn duyên nợ trần gian
Thì hãy tự do đi tìm nơi Hạnh Phúc
Lời mẹ nói trăm ngàn câu vạn Phúc
Ngọt từ tâm ,yên dạ, mát tim con
Đi khắp thế gian nào biết có ai hơn
Mẹ chính là VỊ NGỌT cho đời con bớt ĐẮNG
(BH147-13)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét