Khôn
"Khôn ngoan ra cửa quan mới biết
Ai nên khôn mà không dại đôi lần "
Đời bon chen cho ta biết thiệt hơn
Tham sân si ta biết là nhân thế
Lời ngọt ngào dẫn ta vào Mê lộ
Những đắng cay cho ta hiểu Trần gian
Khi khôn ngoan là biết người dối gian
Khi khôn ngoan là biết lòng kiềm chế
Khi khôn ngoan là biết đời dâu bể
Nghe thánh ca biết nỗi khổ kiếp người
Tiếng chuông chùa văng vẳng biết thảnh thơi
Khúc nhạc vui ta biết người chới với
Dấu buồn đau,dấu trăm điều khó nói
Mượn phấn son che lấp bóng thời gian
Dẫu áo quần xe cộ rất thênh thang
Biết đâu được một ngày thành tay trắng
Khôn là biết giữ tình sâu nghĩa nặng
Sống vị tha,cởi mở và chân thành
Biết quan tâm,buông bỏ cạnh tranh
Biết hy sinh và biết cùng dâng hiến
Khôn là biết khi nào dừng khi nào
tiến
Không tham lam để dục vọng mê cuồng
Biết mình biết người để mà biết yêu thương
Khôn là thế và còn nhiều hơn thế ?
(BH147-19)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét