Translate

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

Cuối tuần mà Sài Thành vắng vẻ.Những cơn mưa bất chợt xối xả một lúc rồi ra đi.Nắng lại hửng lên,nhưng không đủ làm tim người cao hứng.Bạn bè bận rộn hết cả rồi.Chả í ới gì sất.Cô bạn thân vào SG Alo bảo “có lẽ chúng ta ko gặp nhau được,tớ phải abc…” Bạn kể về cuộc đời của người bà vừa mất , chồng chết lâu rồi ,ko con cái ,khi về với chúa chả có ai bên cạnh.
Ừ thì nghĩa tử là nghĩa tận.Đành để bạn lo hậu sự cho người thân. Nhưng sao thế này …tim ta không yên ả. Chợt thấy một cảm giác vô vị.Chợt nghe một tiếng vọng mỏi mệt của quá khứ.Chợt nhận ra khoảng trống vô hình trong tâm hồn bấy lâu bị che lấp bởi những nụ cười ma mị . Chợt hiểu không có gì có thể bù đắp được niềm tin đã mất,hạnh phúc đã qua, và cảm giác bất an của cái tuổi chưa quá già…
Trống vắng! Chông chênh một nỗi buồn không hề nhẹ…

Khoảng trống

Người đi bỏ lại một nỗi buồn
Cháu con có đấy, chẳng vui hơn
Trần gian ấy vậy mà ngắn ngủi.
Trăm năm chỉ đợi :một ngày chôn

Người đi bỏ lại bóng hoàng hôn
Kẻ ở trần gian lại thấy buồn
Mờ mịt trong mưa con đường nhỏ
Chỉ có mình ta với mưa tuôn

Người đi nắng cũng theo người luôn
Bỏ lại trong ai những bồn chồn
Chợt nghe đau nhói nơi sâu thẳm
Không biết đời ai có khác hơn ?

(BH147-5)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét