Dại
Đường Trần ngắn ngủi Làm sao
Nhân gian sống thác khi nao mà lường
Khôn dại cũng có đủ đường
Đắm say mù quáng, yêu thương dại khờ
Xin đừng dại dột mộng mơ
Đừng xây ảo ảnh bên bờ khát khao
Thôi đừng mê mải Chiêm bao
Mê say đừng có đi vào cõi mơ
Hãy tìm trong những vần Thơ
Cõi tình nhân thế hững hờ ra sao
Hãy tìm trong biển xôn xao
Đâu là lắng đọng nôn nao Tim mình
Hẫy tìm trong những cuộc tình
Trái Tim chân thật lặng thinh không lời
Chân thành sẽ thành thực thôi
Trái Tim gỗ đá thức đời khát khao
Đừng bao giờ hỏi vì sao
Tình yêu cứ đuổi ta vào cõi mê
Giọt dài giọt ngắn tỉ tê
Để cho nhân thế khen chê kiếp người.
Hồng nhan má phấn than ôi
Đời Hoa thì cũng ôi thôi một đời
Hồng Trần bụi cuốn mây trôi
Ngựa xe khách sáo cuộc đời bon chen
Dại khờ mình nhận yếu hèn
Dại khờ mình chẳng đỏ đen với đời
Dại khờ mình bỏ cuộc chơi
Dại khờ mình giũ lấy lời thánh nhân
Rằng yêu thương khổ vạn lần
Loài người sống chết chỉ Cần được Yêu
Ở đời dại nhất là Yêu?
(BH147-17)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét