Chiều
Nghe ra chiều đã về rồi
Bạc màu sương khói, mỏng phơi nỗi buồn
Tứ bề bảng lảng hoàng hôn ?
Thương người nơi ấy mảnh hồn cô liêu
Nghe ra chiều đã rất chiều
Thời gian chầm chậm sáo diều vi vu
Âm giai tiếng nhặt tiếng thưa
Lòng người trống vắng gió đưa thoảng sầu
Bóng đời xiêu ngả về đâu?
Níu giùm ta chút lắng sâu của chiều:
Đỏ hoàng hôn,ấm tín yêu
Xa xanh thăm thẳm ,tím nhiều nhớ mong
Đen đen thâm thẫm tận cùng
Lặng im cái chốn về chung : Yên Hòa
Nghe ra chiều thật còn xa…?
(BH143-27)
(P/s : Chị bảo : Lạy em mình đã chiều rồi !thôi thì thôi phải chịu lời xót xa !