Translate

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Chiều 

Nghe ra chiều đã về rồi
Bạc màu sương khói, mỏng phơi nỗi buồn
Tứ bề bảng lảng hoàng hôn ?

Thương người nơi ấy mảnh hồn cô liêu 

Nghe ra chiều đã rất chiều

Thời gian chầm chậm sáo diều vi vu

Âm giai tiếng nhặt tiếng thưa
Lòng người trống vắng gió đưa thoảng sầu
Bóng đời xiêu ngả về đâu?
Níu giùm ta chút lắng sâu của chiều:
Đỏ hoàng hôn,ấm tín yêu
Xa xanh thăm thẳm ,tím nhiều nhớ mong
Đen đen thâm thẫm tận cùng
Lặng im cái chốn về chung : Yên Hòa
Nghe ra chiều thật còn xa…?

(BH143-27)

(P/s : Chị bảo : Lạy em mình đã chiều rồi !thôi thì thôi phải chịu lời xót xa !
Biết

Chỉ có biển mới hiểu
Thuyền đi đâu về đâu
Chỉ có người mới biết
Tình yêu nào đậm sâu

Bởi vì ta nhớ nhau...


(BH1403-20)





Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Vô hạn và hữu hạn

Cuộc đời hữu hạn vô thường
Người mang vô cực vẽ đường tình yêu
Cuộc tình dài rộng bao nhiêu
Trái tim đo được mấy chiều suy tư?
Mong manh con nhện giăng tơ
Giăng giăng gánh nợ chạm bờ chông chênh
Đời người hữu hạn gập ghềnh
Đường lên Hạnh Phúc chênh vênh gót tình
Bước đi là thấy phiêu linh
Đứng yên lại thấy lòng mình xôn xao
Ngập ngừng chân bước thấp cao
Mới hay lối rẽ cũng vào ...hư vô!

Một đời hữu hạn ...giấc mơ
Làm sao vô hạn bây giờ ...mới hay !


(BH-1403-17)
Điên 
( Họa bài Thơ "điên một tý" của MH )

Điên làm chi chết làm chi
Trong ta một thuở Xuân thì vẫn nguyên
Tỉnh say chén rượu tân niên
Ngu ngơ lãng đãng về miền xa xăm
Giọng ca đánh thức đêm rằm
Vầng trăng Mười Sáu ghé thăm chúng mình

Chén ly va đụng Linh tinh

Chúng mình điên tí cho Tình thiết tha
Cuộc đời ngang dọc phong ba
Được Vui Say Tỉnh đó là Bình Yên

(BH-142-16)

Bài thơ cũ -một chút xuất xứ cần chia sẻ

Bài thơ này tôi viết trong một lần du ngoạn lên "chốn bồng lai non Tản "
Nghe nói đây là nơi ngự trị muôn đời của thánh Tản Viên (Tức Thần Sơn Tinh) -Một trong "tứ bất tử" theo tín ngưỡng của người Việt. Trong Tứ bất tử (Thần Tản Viên, Thánh Gióng, Chử Đồng Tử, Công chúa Liễu Hạnh) thì nhân dân ta coi Thần Tản Viên là linh thiêng nhất, Đền Thượng trên đỉnh Tản Viên là ngôi đền rất linh thiêng, nhân dân truyền nhau rằng ai có điều gì muốn cầu xin Thần Tản Viên đều có ứng nghiệm.

Từ quốc lộ lên tới Đền khoảng 15 km đường rừng quanh co, dốc cao thẳng đứng rất nguy hiểm. Dọc đường lên đền, hai bên là rừng cây xanh ngắt ,mây và sương khói hòa quyện lãng đãng huyền ảo. Tôi vô cùng háo hức để được trèo lên đỉnh núi nơi có bàn thờ Phật nghe nói là rất linh thiêng

Lúc tôi đến thăm ,chùa đang sửa chữa,nên tôi không cảm nhận được vẻ đẹp cũng như sự kì bí của nó như trong sách vở, truyền thuyết

Tôi nghe đoàn người cùng đi rì rầm khấn bái. Họ cầu xin đủ thứ , nhiều lắm mà tôi không nghe hết vì tiếng gió vi vút bên tai.Tôi vào trong đền thắp nhang, viếng công đức và ngắm nghía những bức tượng.Bỗng dưng tôi nhận ra nét mặt khổ đau của con người hằn trên từng khuôn mặt của các pho tượng. Tôi cảm thấy một nỗi buồn nhân thế đang ẩn sâu trong đôi mắt của các vị thánh

Nguyễn Tuân đã từng viết "Đứng ở mái nam Đền Thượng mà nhìn xuống thấy được cả khói từ Hoàng Thành Thăng Long, và biết được dải Đà Giang là có thế hiểm". và tôi bỗng nhận ra cái cảm giác thật chơi vơi khi tôi trèo lên đỉnh cao nhất , nơi có bàn thờ Phật giữa trời.

Tôi chỉ chắp tay ,ngửa mặt lên trời không dám cầu xin gì cả mà chỉ để cảm nhận cái cảm giác "top in the world " và "down in the hell" của loài người mà thôi
Bài thơ ra đời như thế đấy

Biết phải làm sao

Ta đã trèo lên tận đỉnh trời
Hỏi Thánh : tình người sao đầy vơi ?
Hỏi Phật : cõi phàm sao ngang trái ?
Hỏi Trời : trần thế sao chơi vơi ?

Thánh chỉ nhìn ta chẳng mỉm cười
Phật trầm ngâm thả hương trầm rơi
Trời cao lồng lộng buông mây gió
Ta ngửa mặt cười, hồn buông trôi

Mới hiều : Đời như dòng sông thôi
Bên đục bên trong khúc lở bồi
Cõi phàm vướng víu tham, mê, hận
Trần thế cuồng si mộng chưa thôi

Thế nên Người mãi phải chia đôi
Hạnh phúc vì đâu cứ nổi trôi
Đường tơ vướng víu rêu phong rủ
Đường đời ngần ngại bước chân rơi…

Biết phải làm sao

Ôi trời ơi !

Viet cho chi em nhân ngày 8.3.2014

Tặng một nửa thế giới nhân ngày của chúng mình ..tặng các nàng- những ai còn có người để dành tặng một nửa yêu thương 

MỘT NỬA EM

Em chỉ là một nửa của thế gian
Dáng mong manh gánh một đời trăn trở
Mái tóc mềm kéo sợi thương sợi nhớ
Bàn tay gầy đong từng giọt yêu thương
Ánh mắt em chao nghiêng nắng chiều hôm
Kéo chông chênh đi về miền ký ức
Đôi môi em gọi khát khao rất thực
Sẽ xua đi những hoang lạnh tro tàn
Anh sẽ ấm lòng dù đi khắp thế gian
Một nửa em
Dành cho anh
Một nửa ...
Bạn cần Tình yêu hay tình bạn?
(Tặng các bạn yêu quý của tôi) 

Tôi cứ suy nghĩ mãi về câu nói của một người bạn. “Tình yêu có điểm dừng,kết thúc,nhưng tình bạn là mãi mãi thiên thu” .Vậy chúng ta cần tình yêu hay tình bạn?

Mình có đọc đâu đó ,có người bảo : Tận cùng của tình bạn là nụ cười.Quả thật sau mỗi lần gặp lại bạn bè ,nhất là bạn học thuở thiếu thời, dư âm còn lại sau đó chính là những nụ cười rộn rã, vô tư,trong suốt như sương mai, tinh khôi như nắng mới…

Và rồi sau đó mình có những người bạn để bày tỏ,quan tâm đến nhau, buồn vui cùng nhau, giúp đỡ nhau trong những khi ai đó hụt hẫng, thất vọng,khó khăn…và như thế đi đến tận cùng tình bạn… Là sự chia sẻ.

Nhưng có khi bạn lặng im không nói,không hỏi, không cười. Không biết vì lý do gì nhưng không thể giãi bày,chia sẻ, không thể giải thích …đó là lúc tận cùng tình bạn… Là sự giận hờn. Những lý do cỏn con,vớ vẩn cũng giận.Có những lỗi lầm to tát cũng lại dễ dàng bỏ qua .Chia xa rồi hàn gắn. Quăng vào tim nhau những cái ổ khóa vĩ đại rồi chỉ dùng một cái chìa yêu thương bé xíu , mọi cánh cửa lại mở ra …

Lúc ấy , họ hiểu nhau rồi. Họ biết tính nết của nhau lắm rồi. Để mà bảo họ xa nhau nữa ư ,thật khó !Dù có thể là những tính cách trái ngược hay tương đồng, họ vẫn mãi mãi là bạn.Không gì có thể chia rẽ họ được nữa đâu. Vậy đó, họ đã đi đến tận cùng của tình bạn… Là sự cảm thông.

Tận cùng của tình bạn còn nhiều điều lắm,tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người.

Với tôi đó là cảm giác mình được xem là người tri âm tri kỉ với ai đó. Khi mà ta buồn, bạn hiểu vì sao ta buồn.Khi mà ta vui, bạn lặng lẽ ngắm ta hân hoan trong hạnh phúc. Khi ta khóc, bạn sẵn lòng đưa bờ vai cho ta dựa vào. Khi mà ta đau, bạn đem thuốc cho ta giã tật. Khi mà ta buông xuôi,nản chí,bạn là người kéo ta đi qua những kênh rạch của đam mê mù quáng và dại khờ của tam độc :tham,sân, si

Còn tình yêu ư? Nó như cái hàn thử biểu.Nó chạy theo sơ đồ hình sin,khi dâng trào khi tuyệt vọng. Nó tha thiết khi ban đầu, nó đắm say khi yêu thương, chán chường khi đã hiểu biết quá rõ về nhau và giãy giụa khi nó muốn tìm cảm giác mới…Tình yêu cũng đi qua con đường của tình bạn: cũng vui cười, cũng cảm mến -cảm thông, cũng chia sẻ..Nhưng tình yêu có sự ích kỉ, người ta luôn ham muốn sỡ hữu.Và khi được sở hữu thì họ bị bực bội bởi cảm giác mất tự do. Trong cái nhà tù tình yêu ấy, yêu thương nhạt dần, nếu không nói là mất hẳn.Và Tận cùng của tình yêu là sự chia ly và đau khổ là tất yếu mà thôi. Nếu bạn không biết thích ứng bằng cách thay đổi bản thân,hy sinh và chấp nhận… thì tình yêu không bao giờ có hai chữ “bền lâu” như tình bạn được.

Vậy ta cần tình yêu hay tình bạn?

Tôi không biết tôi còn cần tình yêu nữa hay không nhưng tôi rất cần tình bạn đấy tứ hậu và các bạn yêu của tôi ạ.Hãy mãi mãi là bạn của tôi nhé !
TPHCM-12-3-2014
Giỗ cha

Hai mốt năm rồi đó cha ơi
Trần gian nhân thế khác xưa rồi
Sao cha đi mãi về phương ấy
Cho lòng con trẻ nhớ khôn nguôi

Nhớ một thuở xưa sống bên Người
Cha yêu chiều chuộng, sống thảnh thơi
Mỗi sáng tinh sương cha tỉnh giấc
Dịu dàng lay gọi : công chúa ơi!

Con nhớ nỗi buồn khi lẻ loi
Ngóng về bể rộng cuối đường trời
Con Tàu mang cha đi xa lắm
Khắc khoải cõi lòng cánh chim côi

Gặp cha giờ chỉ trong mơ thôi
Mẹ và con cháu vẫn nhắc Người
Chẳng còn bóng dáng cha năm cũ
Con hiểu thế nào là chia phôi!

15.3.2014
Viết trong ngày giỗ cha.