Translate

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Hôm nay mùa Đông ở phương Nam chuyển mình tê buốt..Có phải đêm không cùng và hơi sương giá rét nên hồn người đi hoang? Ở bên kia thế giới của Thiên đàng, Sỏi đá khô khan bỗng thấy Cần hơi ấm.
Sáng sớm trời mù sương mờ mặt. Con đường đến trường ướt nhẹp nước non.Một không gian âm u trì kéo tâm hồn, nghẹn ngào  đến tức thở.Gió không còn mơn man mà xồng  xộc chạy vào Tim não.Tê tái, buốt tận óc .Chao ôi mùa Đông xứ Bắc cheo leo không bon chen nổi với đất cằn, trời hẹp,đã ồ ạt tràn về đây khiến lòng ta se sắt.Bỗng dưng thấy lạnh quá chừng. Các ngón tay tê dại, toàn thân cứng  đờ ...một cảm giác hư vô đến vô biên..
Nhưng sao vẫn thấy thương người bán rong thả mình trong sương sớm, co ro với chiếc áo mỏng manh.Đâu quên những  ngày xưa Thơ dại, rúc mình trong chăn êm,nghe mẹ kể về những câu
chuyện cổ . Lại khắc khoải nhớ đêm mùa Đông  nồng nàn cháy lửa.Và tiếc nuối cho một đời cây cỏ phải trút lá cho sự hồi sinh.
Khi băng giá làm nguội lạnh tâm Linh, trái Tim yêu thương gắng mình gượng gạo. Thì thôi, buông bỏ cho bớt sầu ảo não. Đợi gió lạnh hết hanh hao, ta đón Bình Minh về .

(BH-150122)
P/s :Ghi lại cảm giác trong một buổi sáng lao mình vội vàng trong giá lạnh đi làm )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét