Người ta tìm suốt một đời
Thiên đường cứ mãi chơi vơi cõi Trần...
Nhân gian tự vấn bao lần
Vì sao Trần thế ngại ngần tiếng yêu?
Dở dang than khóc cũng nhiều
Mê say hờ hững trăm chiều tiếng tơ...
Thiên đường đâu phải giấc mơ?
Là khi tay chạm bến bờ khát khao
Là khi thỏa giấc Chiêm bao
Là khi nỗi nhớ cồn cào trong Tim
Là khi đêm hết lặng im
Là khi môi biết ngọt mềm đôi môi
Là khi thân xác rã rời
Biết là thương nhớ đầy vơi sóng trào.
Là khi lòng dạ nôn nao
Biết vòng tay ấm ngọt ngào gió Đông.
Là khi sóng vỗ trong lòng
Con thuyền cảm xúc thong dong bến tình
Trùng Dương vẫy gọi phiêu linh
Ta và ta thấy có mình thăng hoa
Thiên đường đâu có quá xa?
(BH15203)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét