Vài năm trước,trong những chuyến công tác sang châu Âu,mình cố tìm những cánh đồng oải hương để chiêm ngưỡng và hít thở bầu không khí ngập tràn hương vị đồng nội ấy.Thật không may nơi mình đến không có oải hương mà chỉ thấy những cánh rừng lá kim và những thảm lá vàng rụng dầy hàng mét.
Đành xem trên internet và tưởng tượng.
Nhớ lời cha kể ,cha bị quyến rũ bởi vẻ đẹp đằm thắm và mùi hương độc đáo của oải hương ở xứ Provence. Cha gieo vào tâm hồn Việt ngây ngô của mình một thói quen thưởng thức khác lạ.Mình hít hà những cục xà bông Lavender từ hồi bé.Cha hay mang về những chai nước hoa bé xíu mùi Lavender.Sau này Việt Nam cũng có bán nhưng không dễ tìm.Cho đến khi cô bạn thân khoe thú khứu giác,thủ thỉ bảo mình cảm nhận mùi phòng ngủ của cô ấy trong một ngày đông tháng 11,mình nhận ra ngay cái hương thơm đồng nội giản dị mà thanh thoát,một chút re mát,một chút ngọt ngào.Hương nhàn nhạt nhưng có chiều sâu. Càng ngửi càng thấm sự nồng say,hoang dã.
Thế là thói quen cũ có dịp thỏa thích.Mình thả vài giọt tinh dầu oải hương vào áo gối,tận hưởng sự dịu ngọt thanh thản.Sau khi tắm, thấm từng giọt dầu lên da,xoa chừng 30 phút,cứ để vậy mà ngủ.Một cảm giác bình yên sẽ đến như đang nằm dưới vòm cây xanh mát vậy.
Thế rồi quen, thành tật không bỏ được nữa.Cơm có thể bỏ nhưng một ngày không có mùi oải hương người chống chếnh,tâm chơi vơi...
Chết chưa!
Rồi mình cứ ảo tưởng,biến mọi thứ quanh mình phảng phất hương vị nồng say ngọt ngào ấy.
Khi chợt có một vị khác lạ,mình hoảng hốt như bị mất đồ quý giá vậy.
Nhưng cuộc sống vô thường mà.Mình phải quen với sự hòa hợp và hội nhập.
Rồi mình đã thử với mùi Tresor,Chloe,Gucci,Bvlgari
Nhưng để có cảm giác ngọt đến dịu dàng,say đến lắng chìm,mê đến đắm đuối...thì chỉ có hương Lavender thôi.Bởi đó là hương của đất trời,kết tinh mọi tinh túy tự nhiên từ vũ trụ bao la ,nó không bị ánh hào quang của sự xa xỉ làm lu mờ,cũng không bị ánh bạc của vật chất tiền tài làm biến chất,mà nó tự nhiên như hơi thở,đủ cho ta tồn tại và dâng hiến.
Những cánh đồng Lavender bất tận của xứ Provence nước Pháp,Banstead -Anh quốc,những trang viên tím lịm ở Mật Vân Bắc Kinh Trung Quốc hay những thung lũng tím đỏ xứ Phù Tang trở thành những địa danh "hữu xạ tự nhiên hương " là vậy.
Làm người,nhất là người phụ nữ,ai chẳng ước mình có được cái " hữu xạ tự nhiên hương" ấy nhỉ! Phải không?
OẢI HƯƠNG vì thế không làm mình uể oải tí nào! Mình gọi đó là " father flavor"!
P/s: Bài viết này con tặng cha yêu!
(BH15606)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét