Translate

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

" Giò ơ "...

Hôm rằm mới đúng ngày giỗ cha.May mình được nghỉ.Tần ngần trước chợ vì không biết mua gì.Nhà có hai người bày vẽ ăn không hết,đổ đi thì phải tội.Hôm trước mẹ dặn ngày rằm nên cúng chay.Món chay thì mình mù tịt.Cuối cùng quyết định mua gói bánh Pháp,một chai coca- cola. Trái cây,giấy tiền vàng và một cái bánh giò.Đó là những món ăn cha thích.
Lại nhớ hồi cha còn sống,tối nào cũng có một người bán rong đi qua xóm nhà mình.Ông ta rao "giò ơ..." Mình nghe hàng trăm lần nhưng mình không biết là cái gì. Một hôm cha gọi người bán rong lại và mua hai cái bánh.Nó trông rất to.Có nhẽ to hơn cái chén ăn cơm ấy.Cha mang vào hí hửng bảo mình:
-Ăn đi con,bánh chắc là ngon lắm.Rẻ thật. Có 300 đồng một cái.
Vừa nói cha vừa bóc cái bánh. Lớp lá thứ nhất được bóc ra,rồi lớp lá thứ hai,ba,tư,năm...chao ôi là lá.Lá dong,lá chuối chín nẫu dưới bàn tay sạm nắng của Người.Bỏng rẫy,lóng ngóng....Mãi mới thấy một tí bánh bằng năm đầu ngón tay chụm lại, bọc vừa khít một quả trứng cút.Cha bón cho tôi ăn và hỏi xem tôi cảm nhận món bánh thế nào.Quả thật bánh rất ngon.Gạo trắng,bột vừa phải, không nát không cứng.Bỏ vào miệng là mềm tan .Mùi thơm của hành,vị ngọt của thịt,quyện vào nhau trong cảm giác béo ngậy bùi bùi ...
Nhưng Cha có vẻ đắn đo và lẩm bẩm:
- Sao họ không tăng tiền lên mà nhét lắm lá thế này cho cực nhỉ?
Rồi cha kết luận
-Không phải trông cái bánh to mà tưởng ruột nó to.Muốn ăn một miếng ngon phải cho người ta thấy cái công bóc lá đáng giá thế nào.Điều đó có nghĩa là công gói lá cũng công phu không kém.Lão bán bánh khôn thật.Bán công gói bánh chứ đâu có bán bánh.
Một vài bữa sau,cha gặp lại người bán rong.Cha nói với ông ta
- Bánh của ông ngon lắm nhưng mất công quá mới được ăn.Tôi không đủ thời gian để bóc bánh nên tôi không ăn nữa.
Ông bán hàng nghĩ cha chê đắt,nên cố giải thích về giá cả ...Cha bảo
-Ngon mà không thuận tiện cũng không được.Rẻ mà mánh lới thì thành đắt.Ở đời,khôn cũng chết,dại cũng chết,chỉ biết là sống thôi.
Từ đó cha không bao giờ mua bánh của ông lão đó nữa.
Ôi một bài học cho tôi về sự đắt rẻ của giá trị sống.
Con vẫn nhớ lời dạy đó cha à!
(Rằm tháng 2 -Bính Thân.)
NTTH.
Cha
Đêm qua cha về.
Cha về với tổ tiên vào đúng ngày rằm tháng 2 năm Quý Dậu.Năm nay mẹ tụ tập con cháu làm giỗ sớm.Vì ngày rằm rơi vào giữa tuần.Đã lên kế hoạch sang mẹ,trổ tài bếp núc,thì lại phải đi coi thi giữa kì.Năm nay bà chị đảm đang cũng bận không qua phụ được,vậy là chỉ có cô em gái và mẹ lụi cụi...
Nhớ ngày cha còn sống,mỗi dịp giỗ chạp cha cứ đi ra đi vào.Mẹ sai gì làm đấy.Cha không biết nấu nướng nhưng sành ăn.Tuy nhiên,dù mẹ nấu ngon hay dở,lúc nào cha cũng cười xòa khen:"ngon tuyệt".
Có lần mình xấu tính rỉ tai cha, bảo: " mẹ nấu dở quá sao cha lại khen?".
Cha thủng thẳng bảo rằng : "mẹ mày làm cái gì cũng tuyệt.Món ngon hay dở do Tâm người thưởng thức.Cái Tâm luôn chê bai thì món ngon mấy cũng thành dở.Đã được ăn,không phải làm,không mất tiền mà còn chê bai sao?Thích ngon hơn thì ra nhà hàng là có".
Hồi ấy mình học cấp ba rồi nhưng nghe cũng chẳng cảm nhận được gì.Chỉ thấy không thỏa mãn với lời giải thích của cha.
Rồi lúc cha ốm,vào viện thăm cha,mẹ nấu cháo thịt mang vào.Nhìn cha ăn, cái miệng tóp tép,vừa ăn vừa khen "ngon lắm".Cha ăn hết một bát to. Nhưng chỉ một lúc lại ói ra hết.Lúc đó mình mới hiểu cha muốn mẹ vui,cố ăn cho hết để không phụ lòng người nấu.
Sau này có gia đình,(Chắc chắn mình nấu ngon hơn mẹ nhiều),nhưng dù mình nấu ngon đến thế nào cũng chưa bao giờ nhận được một lời khen ngợi.Lúc ấy mới thấy ý nghĩa câu nói của cha ngày trước.
Giờ thích thì nấu,không thích thì ăn tiệm,chả phục vụ ai.Muốn nấu một bữa cơm cho cha mà không có dịp.Đời thật là ...đời!
CHA ƠI
Cha của con ơi!
Ngày cha sống thì con còn bé dại
Khi lớn khôn cha ở tận cuối trời
Bữa cơm nào cũng mẹ với chúng con thôi
Cha ở đâu mãi cùng trời cuối đất?
Con yêu cha một tình yêu duy nhất.
Chẳng đổi thay dù năm tháng mòn trôi
Trái tim con vẫn trọn vẹn tinh khôi,
Cha của con,
Người đàn ông không bao giờ thay đổi.
Cha yêu ơi nhớ lúc cha trăng trối
Chỉ dặn con hãy bảo trọng trái tim.
Giữ yêu thương và chớ mỏi kiếm tìm,
Hạnh phúc ở đời,chẳng bao giờ đơn giản.
Như bữa cơm vẫn còn vài hạt sạn,
Như cõi lòng có lúc vẫn mơ hoa,
Dù thế nào con phải nhớ lời cha,
Hãy thứ tha thì bình yên sẽ đến.
Cha yêu ơi có lẽ con lỗi hẹn
Khi trái tim đã rỉ máu đôi lần.
Tâm hồn con dù đã biết ăn năn
Xác thân con cũng vài lần rệu rã...
Nhưng đôi khi con trút lời lăng mạ
Thỏa hờn ghen kẻ vô phúc phản tình
Muốn nhấn chìm bọn súc vật vô minh.
Và con muốn mỏi chìm vào quên lãng.
Bóng thời gian đưa cha về bảng lảng,
Vỗ về con, gạt nước mắt bon chen.
Nâng niu con à ơi giấc chiều êm.
Thúc giục con đứng lên đừng gục ngã.
Con đứng dậy thấy con đường xa lạ.
Bóng cha yêu,dần khuất cuối đường mây.
Con hiểu rồi, nên rũ bỏ từ đây.
Con phải đi, đến cung đường ánh sáng.
Cha ơi
Con biết rồi,
Ngày mai
Trời lại sáng...
Giỗ cha lần thứ 23
(BH16319)