" Giò ơ "...
Hôm rằm mới đúng ngày giỗ cha.May mình được nghỉ.Tần ngần trước chợ vì không biết mua gì.Nhà có hai người bày vẽ ăn không hết,đổ đi thì phải tội.Hôm trước mẹ dặn ngày rằm nên cúng chay.Món chay thì mình mù tịt.Cuối cùng quyết định mua gói bánh Pháp,một chai coca- cola. Trái cây,giấy tiền vàng và một cái bánh giò.Đó là những món ăn cha thích.
Lại nhớ hồi cha còn sống,tối nào cũng có một người bán rong đi qua xóm nhà mình.Ông ta rao "giò ơ..." Mình nghe hàng trăm lần nhưng mình không biết là cái gì. Một hôm cha gọi người bán rong lại và mua hai cái bánh.Nó trông rất to.Có nhẽ to hơn cái chén ăn cơm ấy.Cha mang vào hí hửng bảo mình:
-Ăn đi con,bánh chắc là ngon lắm.Rẻ thật. Có 300 đồng một cái.
Vừa nói cha vừa bóc cái bánh. Lớp lá thứ nhất được bóc ra,rồi lớp lá thứ hai,ba,tư,năm...chao ôi là lá.Lá dong,lá chuối chín nẫu dưới bàn tay sạm nắng của Người.Bỏng rẫy,lóng ngóng....Mãi mới thấy một tí bánh bằng năm đầu ngón tay chụm lại, bọc vừa khít một quả trứng cút.Cha bón cho tôi ăn và hỏi xem tôi cảm nhận món bánh thế nào.Quả thật bánh rất ngon.Gạo trắng,bột vừa phải, không nát không cứng.Bỏ vào miệng là mềm tan .Mùi thơm của hành,vị ngọt của thịt,quyện vào nhau trong cảm giác béo ngậy bùi bùi ...
-Ăn đi con,bánh chắc là ngon lắm.Rẻ thật. Có 300 đồng một cái.
Vừa nói cha vừa bóc cái bánh. Lớp lá thứ nhất được bóc ra,rồi lớp lá thứ hai,ba,tư,năm...chao ôi là lá.Lá dong,lá chuối chín nẫu dưới bàn tay sạm nắng của Người.Bỏng rẫy,lóng ngóng....Mãi mới thấy một tí bánh bằng năm đầu ngón tay chụm lại, bọc vừa khít một quả trứng cút.Cha bón cho tôi ăn và hỏi xem tôi cảm nhận món bánh thế nào.Quả thật bánh rất ngon.Gạo trắng,bột vừa phải, không nát không cứng.Bỏ vào miệng là mềm tan .Mùi thơm của hành,vị ngọt của thịt,quyện vào nhau trong cảm giác béo ngậy bùi bùi ...
Nhưng Cha có vẻ đắn đo và lẩm bẩm:
- Sao họ không tăng tiền lên mà nhét lắm lá thế này cho cực nhỉ?
Rồi cha kết luận
-Không phải trông cái bánh to mà tưởng ruột nó to.Muốn ăn một miếng ngon phải cho người ta thấy cái công bóc lá đáng giá thế nào.Điều đó có nghĩa là công gói lá cũng công phu không kém.Lão bán bánh khôn thật.Bán công gói bánh chứ đâu có bán bánh.
Một vài bữa sau,cha gặp lại người bán rong.Cha nói với ông ta
- Bánh của ông ngon lắm nhưng mất công quá mới được ăn.Tôi không đủ thời gian để bóc bánh nên tôi không ăn nữa.
Ông bán hàng nghĩ cha chê đắt,nên cố giải thích về giá cả ...Cha bảo
-Ngon mà không thuận tiện cũng không được.Rẻ mà mánh lới thì thành đắt.Ở đời,khôn cũng chết,dại cũng chết,chỉ biết là sống thôi.
Từ đó cha không bao giờ mua bánh của ông lão đó nữa.
- Sao họ không tăng tiền lên mà nhét lắm lá thế này cho cực nhỉ?
Rồi cha kết luận
-Không phải trông cái bánh to mà tưởng ruột nó to.Muốn ăn một miếng ngon phải cho người ta thấy cái công bóc lá đáng giá thế nào.Điều đó có nghĩa là công gói lá cũng công phu không kém.Lão bán bánh khôn thật.Bán công gói bánh chứ đâu có bán bánh.
Một vài bữa sau,cha gặp lại người bán rong.Cha nói với ông ta
- Bánh của ông ngon lắm nhưng mất công quá mới được ăn.Tôi không đủ thời gian để bóc bánh nên tôi không ăn nữa.
Ông bán hàng nghĩ cha chê đắt,nên cố giải thích về giá cả ...Cha bảo
-Ngon mà không thuận tiện cũng không được.Rẻ mà mánh lới thì thành đắt.Ở đời,khôn cũng chết,dại cũng chết,chỉ biết là sống thôi.
Từ đó cha không bao giờ mua bánh của ông lão đó nữa.
Ôi một bài học cho tôi về sự đắt rẻ của giá trị sống.
Con vẫn nhớ lời dạy đó cha à!
(Rằm tháng 2 -Bính Thân.)
NTTH.
(Rằm tháng 2 -Bính Thân.)
NTTH.