Lạc trôi
Có những điều không thể nói cùng ai,
Tôi đem cất tận đáy tim bé nhỏ.
Ngày trôi qua, con tim dần chật chỗ,
Có vài lần, nó gõ cửa hồn tôi:
Tôi đem cất tận đáy tim bé nhỏ.
Ngày trôi qua, con tim dần chật chỗ,
Có vài lần, nó gõ cửa hồn tôi:
«Này ! Bà chủ ơi, lòng tôi chật lắm rồi
Bà đừng cố nhét thêm điều gì nữa.
Cái dùng được, thì dùng đi đừng bỏ
Cái không thể xài, nhắm mắt mà buông đi ! »
Bà đừng cố nhét thêm điều gì nữa.
Cái dùng được, thì dùng đi đừng bỏ
Cái không thể xài, nhắm mắt mà buông đi ! »
Nó hậm hực, như một kẻ sân si,
Thấy mình mất, một phần đời vô ích.
Tôi thương quá, đành ra sông đổ toạch
Cho trời, mây và sông suối cuốn đi…
Thấy mình mất, một phần đời vô ích.
Tôi thương quá, đành ra sông đổ toạch
Cho trời, mây và sông suối cuốn đi…
Từ đó về sau tôi chẳng nói câu gì,
Nó bảo tôi, sao lại dễ lãng quên như thế
Tôi chỉ lặng im,vì nói ra đâu có dễ,
Tôi sợ nó nặng lòng,nó lại khổ vì tôi
Nó bảo tôi, sao lại dễ lãng quên như thế
Tôi chỉ lặng im,vì nói ra đâu có dễ,
Tôi sợ nó nặng lòng,nó lại khổ vì tôi
Một ngày kia nó lại gõ hồn tôi
« Bà ơi tôi thấy mình rỗng tuếch,
Hồn tôi ngày xưa, chịt chằng như kênh rạch.
Máu đỏ tươi, nuôi thắm đỏ môi người ?
« Bà ơi tôi thấy mình rỗng tuếch,
Hồn tôi ngày xưa, chịt chằng như kênh rạch.
Máu đỏ tươi, nuôi thắm đỏ môi người ?
« Xin bà hãy cất lại vào tôi,
Chút ưu tư, chút muộn phiền ,rắc rối
Chút nắng mưa, giữa dòng đời rất vội
Để tôi được là mình, mà không bị lạc trôi ! »
Chút ưu tư, chút muộn phiền ,rắc rối
Chút nắng mưa, giữa dòng đời rất vội
Để tôi được là mình, mà không bị lạc trôi ! »
(BH-183-07)
Syd một ngày ấm áp hiếm hoi trong mùa đông
Syd một ngày ấm áp hiếm hoi trong mùa đông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét