Translate

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018



Bạn gọi hỏi tôi "Mày đi thật á ".Ừ thì trong thế giới phẳng này khoảng cách đâu còn là vấn đề nữa. Dư mà bạn í nhắc mình những kỉ niệm khiến mình mủi lòng ghê .Bạn lo lắng sẽ không liên lạc được.Trời ạ, bây giờ thời đại công nghệ 4.0 rồi ,lo gì. Chiều nay ,rảnh rỗi ,viết tặng bạn bài thơ vậy,thay cho lời muốn nói nha .
VÀ CỨ THẾ NGƯỜI ĐI…
Và cứ thế… người đi …
Chào kí ức chào khoảng trời bé nhỏ
Đất ở đâu, cũng nâu và xanh cỏ 
Da thịt người- đất mẹ thấm mồ hôi.
Bầu trời ở đâu, gió cũng lả lơi 
Lúc nắng, khi mưa, những chiều giông tố 
Gió len lỏi vút qua từng ngõ nhỏ
Ánh trăng đêm khi tỏ khi mờ
Người ra đi đành bỏ lại bến chờ…
Còn ai ngồi co ro trong Gió Bấc?
Có ai nhớ bóng vàng Thu trầm mặc ?
Nắng phương Nam rạo rực cả trưa hè.
Người đi rồi người sẽ nhớ rặng tre.
Nơi làng quê, tiếng sáo diều réo rắt.
Mục đồng về thôn khi bóng chiều đã tắt,
Đàn cò bay, nắng tắt lịm trên cây
Í... a … quan họ chia tay 
Người đi người ở vơi đầy nhớ thương!
(BH-1805-29)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét