Ấm áp & trăn trở cuối năm
Sáng nay 4H gặp nhau (nhưng thiếu một nàng đang
du hí ở miền Bắc) ,tặng nhau chút quà Tết,ăn sáng,nhâm nhi ly coffe Caramel
…thú thật !
Sài gòn bắt đầu nắng nóng.
Không còn cái se lạnh, tê tê ,tái tái nữa.
Ngồi quán mà phải chạy
nắng mấy lần. Nắng vàng tươi,rạng ngời, sáng trưng, trùm lên mọi cảnh vật.
Nắng chiếu sáng mặt người, rọi thẳng vào tim ta nữa.
Nó cho ta cái cảm giác ran rát khi để trần da thịt dưới nắng Sài Gòn.Đó mới
đúng là đất trời của phương Nam, là cái không khí quen thuộc của Tết Sài Thành.
Sáng sủa và chói chang. Ồn ào và ngột ngạt.Hừng hực và vội vã…
Nhưng lạ, hôm nay lòng ta lại không thấy một chút
ngột ngạt,oi ả nào.Chỉ thấy ấm áp mùa xuân phương Nam trên khắp phố phường.Năm
nay SG không đông vui như mọi năm.Một chút gì đó thong thả thanh bình hơn và đó
là cái lạ khác thường của một thành phố vốn được mệnh danh là kinh đô của sự
náo nhiệt xa hoa.Đằng sau sự bình yên hiếm có của SG,ta cảm nhận được từng sự lặng
thầm, nhẫn nại, chắt chiu, hy sinh và đợi chờ của con người để gắng vượt qua những
khó khăn của thời cuộc.
Thương sao miền đất xa hoa phải chợt khiêm nhường.
Xót sao hình ảnh kiêu hãnh của “Hòn ngọc Viễn Đông”
phải thu mình gói gém các nỗi buồn của thời kinh tế suy thoái.
Người và đất SG đành phải vậy thôi! Vẫn luôn vậy
mà!
Đó là sự thích nghi để tồn tại .
Và câu hỏi muôn thuở của Sếch-Xpia vẫn luôn có giá
trị : “to be or not to be “ cho tất cả chúng ta ?
SG-27.1.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét