Translate

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Lạ quá! Một mùa Đông không lạnh lẽo. Lòng người khẽ mở những xôn xao. Chưa bao giờ mình có những cảm nhận lạ lùng về mùa Đông như thế. Vội ghi chép lại những xúc cảm ấy. Và nhớ đã đọc đâu đó trong mạt kiếp chân kinh rằng : khi Vũ trụ đổi thay ắt kiếp người thay đổi. Hy vọng đó là sự thay đổi tích cực đem lại Bình yên cho tất cả chúng ta.
Mùa Đông ấm áp
Ơ hay mùa Đông không gió lạnh
Quanh ta nắng ấm trải vàng mơ
Trời Đông chưa lạ thế bao giờ
Trần gian có điều chi khác lạ?
Ừ phải người đi tìm Ngọc đá
Lặng thầm ngay giữa chốn xôn xao ?
Ừ phải người tìm những nôn nao
Xuyến xao giữa cuộc đời vô cảm.
Ừ phải lòng ta thôi lãnh đạm
Thấy đời dường như bớt sân tham
Hơi ấm mùa Đông rất dịu dàng
Cớ chi người khép hồn cô nữ ?
Cánh tay mùa Đông mang đầy gió
Mang về trời đất một mùa Xuân
Con mắt mùa Đông rất ân Cần
Trao cho cuộc đời bao dịu ngọt
Đôi môi mùa mùa Đông thôi dại dột
Đắm say tha thiết gọi đam mê
Lạ thế mùa Đông không tái tê
Lạ thế mùa Đông mà ấm áp!
Lạ thế Vũ trụ giờ đổi khác
Như lời trong mạt kiếp chân kinh?
Đến lúc Thiên nhiên biết xoay vần
Kiếp người sẽ có nhiều thay đổi
Chỉ chờ cho Thiên thời địa lợi
Nhân Hoà rồi sẽ có Thăng Hoa
"Mười phần mất bảy còn ba,
Đi hai còn một thì ra Thái Bình "
Mùa Đông ấm áp một mình
Người đi người ở nhớ hình bóng xa
Thôi về bên cái ao nhà
Có Sen nở muộn Hương Trà thoảng bay
Người ơi người nào có hay
Lòng ai khắc khoải vơi đầy nhớ thương.
Xa xôi cách biệt trùng Dương
Mùa Đông ấm áp làm Vương tơ trời...
Lại chờ lại đợi người ơi ...
(BH141129)
"Người ơi ở lại đừng về".Đó là cảm xúc thật khi mình dự buổi họp khoá 83-86 ngày 22/11/2014.
Biết đi-ở là lẽ đương nhiên như chân lí.Nhưng cái mà chúng ta mong đợi là giữ mãi được không khí cảm xúc như thế để người đi còn muốn quay về, kẻ ở mong ngày hội ngộ.
Thật lòng cảm ơn ban tổ chức đặc biệt là các bạn Kim Anh, Hoàng Quân, Lâm Hoàng, Phạm Hà,Thuý Đàm, bạn Hưng(lớp toán) đã hết mình vì tập thể.
Và có hai câu chuyện làm mình ngưỡng mộ và suy nghĩ mãi : một người vợ tìm chồng (đi họp lớp) trong đêm khuya chỉ vì lo lắng "không biết Anh ấy có sao không" ?và một người chồng động viên vợ đi họp lớp.Mình muốn cảm ơn những người vợ, người chồng của các bạn tôi - những người luôn tin tưởng vợ- chồng mình, sẵn sàng bỏ qua lòng ghen tuông hay sự nghi ngờ, để người thân yêu của mình được chia sẻ niềm vui , trở về tuổi Thơ yêu dấu với bao cảm xúc Bâng khuâng xao xuyến bồi hồi ...
"Ai cũng có một thời để yêu , một thời để nhớ. Mình cảm phục những người ấy, bởi chính sự hiểu biết, chịu đựng, nhường nhịn và tình yêu chân thành của họ sẽ là sợi dây "Lạt mềm buộc chặt" giữ mái ấm hạnh phúc gia đình.
Tôi biết những người bạn tôi có thể có chút sự lãng tử hay mộng mơ nhưng họ luôn là những người vợ- người chồng xứng đáng được tin yêu.Và giá trị đích thực cuối cùng chính là gia đình. Ai cũng thấy điều đó. Những lúc xôn xao này càng cho ta thấy gia đình sẽ quý giá nhường nào. Vì vậy mình muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ tới một em gái và một người đàn ông tuyệt vời của bạn tôi.và mình tin là cuộc sống sẽ cho ta thấy cái gì là chân thành sẽ tồn tại mãi mãi.
Ra về phương Nam mà lòng còn đầy ắp dư âm của cuộc hội ngộ. Mong sao các bạn tôi Bình yên sau "những phút xao lòng". Ước gì chúng ta trẻ mãi để được sống trong kí ức tuổi Thơ dịu dàng Thanh thản...
Không lời
Không Cần nói tình yêu là gì nhỉ ?
Chỉ hiểu rằng hạnh phúc rất đơn sơ
Một cái bắt tay, một ánh mắt dại khờ
Một nỗi nhớ, một niềm thương chân thật.
Có ai biết thuở Hoa niên qua mất,
Mang theo bao hoài niệm tuổi ngây Thơ.
Gặp nhau đây mừng và tủi bất ngờ,
Có đôi lúc tưởng đời là cõi mộng.
Giữa trời đất bao La lồng lộng
Biết cánh diều chao liệng tận cung mây
Biết cánh tay ai rất rộng và đầy
Biết trái Tim ở nhà đang khắc khoải
Biết nhiều lắm biết để mà dừng lại
Để yêu,thương,cho,nhận, vừa đủ đầy
Để nồng nàn cho giấc mộng
Thêm say
Để kỷ niệm giữ chúng mình gần mãi!
(Tặng mẹ Bi Te và các bạn )
(BH141125)

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Nỗi nhớ mùa Đông
Không biết mọi người thế nào nhưng mình thì thích mùa Đông hơn mùa hè.
Chẳng phải vì mùa Đông chỉ có ở miền Bắc nên mình nhớ. Hay vì mùa Đông cho ta những kỉ niệm khó phai mờ?
Mình nhớ lắm cái cảnh cha mình đi Tàu viễn dương xa lắc, mỗi năm về nhà chừng hai đến ba lần.Chỉ có mấy mẹ con quấn quít bên nhau.
Những buổi chiều mùa Đông bầu trời u ám, lại còn mưa Phùn gió Bấc nữa...sau giờ làm,mẹ mải miết đạp xe trong cái giá rét để về với đàn con nhỏ. Ba chị em bọn mình thì rúc sẵn trong chăn như chim non chờ mồi. Mọi sinh hoạt ăn uống học hành đều ở trên cái giường . Ngày ấy cha mua cho cái nệm mút từ Sài Gòn. Quý lắm!
Tối tối,sau khi học hành ăn uống xong, mẹ nằm giữa, hai em một bên và mình một bên. Mẹ bắt đầu kể chuyện ngày xửa ngày xưa...mình nghe chăm chú lắm nhưng mình không chú ý nội dung câu chuyện mà mình chăm chú nhìn ánh mắt xa xôi của mẹ mỗi khi bà kể chuyện. Ấy là khi bà nhớ cha. Bà bảo : "mùa Đông buồn thế này mà không có các con thì mẹ chết mất". Lúc ấy mình mơ Hồ cảm nhận được khái niệm "nỗi buồn mùa Đông " là thế nào. Ừ đúng là vậy. Một cảm giác lạnh lẽo trống trải hụt hẫng khó tả. Mình khao khát được ngả đầu vào ngực cha để cảm nhận sự chắc chắn ấm áp của bờ vai trụ cột.Một ước muốn nhỏ nhoi được cha hôn lên trán trước giờ đi ngủ...thế mà mọi thứ chỉ là ước mơ thôi!
Trong đôi mắt xa xôi của mẹ mình nhìn thấy bóng dáng của biển khơi , sóng vỗ và cả những con Tàu. Xa hơn thấp thoáng những cánh buồm nâu trắng.Đẹp lắm mà cũng buồn đến não lòng. Những hôm Đài báo gió mùa Đông Bắc, biển động, mẹ lại bảo " thương đời thủy thủ". Lúc ấy mình mới hiểu thế nào là "nỗi nhớ biển khơi"thế nào là chia xa mong chờ.
Rồi những ngày mùa Đông khi cha trở về,
Người phả vào ngôi nhà một sức sống mãnh liệt và sự rộn ràng khôn tả. Mẹ vui như Tết còn mình thì cứ thích được nằm ngủ chung với bố mẹ. Nhưng ông nhẹ nhàng ôm mình rồi dịu dàng bảo: "này công chúa của bố, con lớn nhanh quá, ngày càng xinh đẹp" Rồi bỗng dưng ông hôn lên trán mình y như là mình đã ao ước. Thế rồi ông cõng mình sang phòng bên và nói : "các con ngủ ngoan nhé, ngày Mai sẽ có quà "mình ứ thèm quà, Mình thèm được cha ôm cơ! Nhưng mình biết cha muốn mình nghe lời nên hai chị em giả vờ nhắm tịt mắt lại. Một giấc ngủ Bình yên trôi qua nhẹ nhàng trong tuổi Thơ êm dịu như thế .Trong giấc mơ mình thấy cha là vua mẹ là Hoàng hậu. Công chúa là mình. Một lâu Đài hạnh phúc lung Linh những ngọn nến xanh,Hồng, vàng, đỏ...thật đẹp rồi mờ dần và lại xa xôi ...
Cha ơi ! mùa Đông lại về rồi ...con lại nhớ cha biết mấy!
(BH141111)

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Nhớ Mùa Đông
Mùa Đông choàng cánh mỏng
Gió lạnh luồn tái tê
Run rẩy những cơn mê
Vùi thân trong chăn ấm
Môi hanh hao vì lạnh
Mắt bạc màu xa xăm
Tóc thơm ướp Hương thầm
Trái Tim bùng ngọn lửa
Đốt mùa Đông cháy đỏ
Thổi tro tàn gió Xuân
Mùa Đông ấy rất gần...
(BH141110)

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

20/11 mình phải đóng góp tiết mục Văn nghệ cho tổ. Nghĩ mãi ko biết làm cái gì. Thì thôi lại hát dân ca cho dễ.Mình sẽ thi hát cho tổ bài hát "còn duyên".Bài dân ca cổ của vùng Kinh Bắc quê mình, càng hát, càng nghe càng thấm thía. Nhớ câu cha dặn : "hãy chắt chiu những tinh hoa văn hoá,hãy thanh lọc vị ngọt ngào của đất trời để trao tặng cho người đáng trao" Rõ là cha ông đã chắt chiu từng cơn mưa lũ, tinh lọc từng hạt phù sa, vượt qua bao nhiêu phong ba, nhẫn nhịn bao tầng chèn ép...tiền nhân chẳng ai thở than gượng ép, vẫn lặng chờ hình bóng "người ngoan"...từ lúc "còn duyên kẻ đón người đưa"cho đến khi hết duyên "đi sớm về trưa một mình"ngày xưa buôn nụ bán Hồng, bây giờ ngồi gốc cây Hồng đợi chi? Ôi cái chữ "duyên" thật phũ phàng duyên hết ,phận chưa yên mới hay tại vì ai đó không biết đợi "người Ngoan" như cha ông đã dạy.
Ơi Người Ngoan ơi ời ! Người ở đâu ?mà để mấy nghìn năm rồi câu hát vẫn khắc khoải một chữ "chờ" mỏi mòn đến vậy?
Chờ
Chờ nắng sớm cho Hồng thêm đôi má
Chờ gió lên nâng giấc mộng bay xa
Chờ tiếng yêu dịu ngọt những Hương Hoa
Ta chờ đó người ở đâu có biết?
Cuộc sống vô vàn lòng người vạn biến
Suối sông kia có lúc chạy dòng đôi
Như mặt trăng có lúc nuốt mặt trời
Đổ bóng tối trùm lên toàn Vũ trụ
Ta đợi tàn tro,cháy bùng trên núi lửa
Ta đợi trăng vàng, đổ đẫm một Hồ sương
Ta đợi mây, phiêu diêu chốn Thiên đường
Ta đợi người, bồng bềnh trong cõi mộng...
Ta cứ đợi ,
Người Ngoan ơi
Ta đợi!
Mặc nhân gian cho mật ngọt lả lơi
Mặc thế nhân chào đón gọi mời
Ta chỉ đợi người thôi
Ta đợi!
(BH141108)
Sinh Nhật bạn
(Tặng Hải Ly Trần)
Ngoái lại thời gian trôi nhanh quá
Chúng mình đã bốn mấy mươi
Xuân 
Ô kìa ! nắng làm hồng đôi má
Tóc mây một thuở mướt Ngọc ngà
Xuân đến Xuân đi Xuân lại lại?
Hỏi người quân tử bước có qua?
Có thấy chiều nay trời ghen gió
Vì nàng Vương phụ đẹp như Hoa !
31/10/2014