Translate

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

Phượt một ngày,đi như chạy,ăn như có tội,uống như hoang mạc đang khát cháy...và rồi,thương phận hồng nhan của người đã khuất.Nhạt mồm,nhạt miệng.Nhạt cả chiều hôm.

Nhạt

Nhạt mất rồi,cơn  nắng quái chiều hôm.
Gió mênh mang,mây bồng bềnh hờ hững
Dấu những bước chân, mỏi đường xa, lững thững...
Che đậy khát khao, dẫm mơ ước nguội tàn.

Cứ tưởng mặt trời ở mãi nơi trần gian?
Để thổi bùng lên, đám tro tàn le lói.
Ánh hào quang dẫu rất là chói lọi
Cũng chìm trôi,khi vũ trụ vào đêm

Nhạt quá rồi hơi ấm những ngọt mềm
Thì thôi,đừng níu tình tri kỉ
Gió bay xa đi, mọi nẻo đường thiên lý
Gom hương nồng,lửa ấp ủ một mùa đông!

Thôi đợi làm gì,đò chiều ở bến sông
Tiếng gió thoảng, mong manh như tơ lụa.
Lời thì thầm để quên bên khung cửa,
Hoàng hôn nào,cũng gợi bóng liêu xiêu

Người mải mê , nỗi buồn bước cô liêu
Màu thời gian phủ trên từng sợi tóc
Tiếng thời gian nghe như là tiếng khóc
Hương thời gian nhàn nhạt   một chiều phai.

Nhạt,
Nhạt phai...

(BH15501)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét