Chị đẹp nhưng chưa đủ xinh để làm hoa hậu.Dáng dịu dàng nữ tính nhưng chưa đủ chuẩn để làm tiên sa.Chân chưa đủ dài,eo chưa đủ thon,da chưa đủ mịn...nhưng tâm hồn chị ăn đứt những cô hoa hậu mà tôi biết.
Chị giống tôi ở tình yêu với cha.Một tình cảm bất biến từ sự ngưỡng mộ và tin yêu đến thánh thiện
Ngày Vu Lan,hai chị em rủ nhau lên mộ.Xì xụp khấn vái,rồi cùng nhau lặng lẽ nghĩ về những người cha của mình.
Chị kể: hồi còn bé,mỗi khi cha hỏi " con yêu ai nhất?" Chị không lưỡng lự nói " con yêu cha nhất trên đời".
Lúc ấy cha thường ôm chị vào lòng,nhấc bổng lên không trung,rồi cha bảo: "con đừng bao giờ ghét,oán hận đàn ông nhé dù họ có làm điều gì không tốt với con"
Chị gật gật cái đầu nhưng non nớt không hiểu ý cha,cha cũng không giải thích vì sao.
Rồi cuộc sống cho chị hiểu ra mối quan hệ của đàn ông và đàn bà nó mật thiết gắn bó mà cũng xa lạ y như câu chuyện chúa tạo ra loài người vậy
Đàn ông và đàn bà như âm với dương,như sao hỏa với sao kim,gần mà xa,thừa mà thiếu,nhưng không thể loại bỏ nhau được.
Chị đã mất cả tuổi trẻ và sự nghiệp để làm cái gọi là "tam tòng" .Chị u mê trong mớ bánh vẽ của hắn.Rồi chị nhận ra đó chỉ là bọt mép của kẻ hèn.Nhìn lại,cả một đời,hắn cũng chỉ có một mảnh bằng tại chức vắt vai.Mấy chục năm làm công chức hắn chả bao giờ có nổi một chức phó.Vậy mà hắn vỗ ngực chửi thiên hạ ngu,chỉ hắn là tài.
Hắn giỏi cái khác.Hắn giỏi thuyết phục người ta hy vọng và chờ đợi.Và trên con đường thực hiện ước mơ làm đại gia, hắn lợi dụng lòng tốt và sự hy sinh của người thân, bạn bè để có tiền thực hiện tham vọng.
Chị cay đắng nói với tôi: hóa ra hắn chỉ nghĩ đến bản thân mình.Thế mà chị còn nghĩ đến ngày hắn nằm xuống,ai sẽ lo cho hắn.
Chị chốt lại câu chuyện buồn của đời mình bằng một câu nói đầy sự vị tha : "Chị thương những người đàn bà đến sau chị,họ đang mơ những giấc mơ hão huyền.Chị vẫn còn may mắn hơn họ.Vì bây giờ hắn đã già.Một lão già hoang tưởng,bước những bước đi chới với bằng ảo giác về sức mạnh và trí tuệ của kẻ kiệt sức và đường cùng.
Tạo hóa sinh ra thế.Số phận của loài người là vậy.Đành chấp nhận vậy thôi.Tôi buông một câu triết lý như thế để an ủi chị,chia sẻ với chị sự cay đắng của phận đàn bà hồng nhan.
Bất giác tôi cũng thấy xót xa cho những người phụ nữ đến sau tôi...Và tôi bỗng thấy cần phải tha thứ cho họ.
VU LAN 2015
Vu Lan thương xót mẹ già
Nhớ cha khuất nẻo trăng tà mỏi mong
Đường trần khúc khuỷu ngó trông
Họa vô đơn chí Phúc không đến nhiều
Thế nhân bạc bẽo ngoa điêu
Gieo thù chuốc oán trăm chiều đắng cay
Phận người như hoa cỏ may
Phất phơ đuổi gió lòng đầy hoang mang
Giấc mơ về chốn địa đàng
Tháng năm không đủ chở mang nỗi niềm
Cuộc đời trôi chảy vô biên
Dối gian,lừa lọc,triền miên cõi phàm
Thì thôi nhắm mắt trần gian
Bớt nghe, bớt thấy, bớt than, bớt sầu.
Bớt hờn giận,bớt càu nhàu
Bớt yêu,bớt hỏi, cho đầu bớt đau
Vu Lan càng thấm tình sâu
Công Cha nghĩa Mẹ giãi dầu gió sương
Cho con cả một thiên đường
Ngập tràn hạnh phúc yêu thương chân thành.
Mùa Vu lan 2015.
BH15831
Thơ sầu ta viết cho đời, Trần gian chật chội cõi người đa đoan. Làm sao thôi hết đa mang. Duyên tình Ân nghĩa lang thang kiếm tìm . Lên trời xuống bể mò kim . Tri âm ơi hỡi biết tìm nơi nao ?
Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015
Quà ngày khai giảng
Ngày khai giảng năm nay,trường tôi sắm đồng phục cho nữ giáo viên là vải gấm Thái Tuấn màu Vàng hoa Cúc.Nam áo sơ mi màu mận chín. Hai cái màu làm tôi nhớ đến một kỉ niệm thời đi học.
Chuyện là: khi tôi học lớp 10,trước ngày khai giảng mẹ mua cho tôi một cái áo màu vàng.( ngày đó trường học không bắt buộc mặc đồng phục)Theo ý mẹ,màu vàng tươi là màu của nắng mới.Mùa thu đến trường trong màu nắng mới sẽ làm cho tôi trông rạng rỡ xinh tươi và may mắn hơn.
Hồi ấy trong lớp tôi có một bạn gái rất xinh.Nhưng hoàn cảnh của bạn thì rất buồn.Nghe nói mẹ bạn ấy lỡ lầm với một người đàn ông rồi sinh ra bạn.Người đàn ông ấy bỏ hai mẹ con đi biệt vào Nam.Không biết có phải vì nỗi buồn chia biệt ấy mà mẹ bạn thường mặc những cái áo màu mận, nâu tím, màu đen.Cái màu của sự uất hận.Bạn tôi dậy thì sớm,trổ mã,như thiếu nữ.Bạn hay mặc những cái áo ấy,tôi đoán là của mẹ bạn để lại.Thời ấy,may quần áo là xa xỉ.
Trong mắt tôi,những gam màu ấy lại đẹp vô cùng.Có thể vì nó khoác trên thân hình mảnh mai,thanh thoát,làm nổi bật làn da trắng mịn của bạn.Tôi ngấm ngầm trở thành một người hâm mộ phong cách thời trang trầm mặc u buồn ấy.
Vì thế tôi cũng thích màu nâu tím,nâu đỏ,thậm chí là cả màu đen.
Tôi không nhớ làm thế nào tôi có một cái áo màu nâu đỏ giống của bạn.Tôi hay mặc nó và ước ao mình đẹp như bạn.
Trước ngày khai giảng,tôi gặp một cô bạn cùng xóm.Cô này tâm sự với tôi rằng cô ta không có áo mới mặc vào ngày khai trường.Tôi đã không ngần ngại mang cái áo màu vàng đưa cho bạn mượn,rồi hẹn cùng nhau đi khai giảng.
Sáng hôm sau,tôi mặc cái áo màu nâu đỏ,bạn tôi xúng xính trong cái áo vàng mới tinh mà mẹ mới mua cho tôi.Bạn ghé qua nhà tôi để cùng tôi đi bộ tới trường.Khi tôi cùng bạn bước ra đường,thì mẹ tôi đi chợ về.Mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân với bộ mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.Mẹ hỏi
- Sao con lại ăn mặc như một bà già thế kia?
- Con thích vậy mà mẹ
- Thế áo mới mẹ mua đâu?
Tôi đưa tay trỏ sang bạn,rồi kéo bạn đi vội.Mẹ gọi giật lại
- Mày có vaò thay ngay cái áo nông dân đó ra không?Mày định bôi gio trát trấu vào mặt mẹ đấy hả.
Tôi gân cổ cãi lại:
-Con không thích màu áo mẹ mua.Mẹ mặc kệ con.
Mẹ chạy theo,túm tay tôi kéo xềnh xệch về nhà.Tôi dứt khoát không chịu thay áo khác.Cuối cùng mẹ đành để tôi đi vì sợ tôi trễ giờ khai giảng.
Lúc trở về,tôi biết thế nào cũng bị ăn đòn.Nên tôi chuẩn bị sẵn lời giải thích để giải thích với mẹ.
Nhưng mẹ không đánh,cũng chẳng mắng mỏ tôi một lời.Mẹ chỉ im lặng.Sự lặng im đáng sợ mà tôi nhớ mãi.Hình như tối hôm đó mẹ khóc nữa.Tôi cứ thắc mắc,có cái aó thôi,chứ có gì quan trọng đâu mà mẹ buồn đến vậy? Nhưng tôi không hỏi han ,không xin lỗi mẹ.Tôi bỏ mẹ một mình rồi đi ngủ sớm.
Mẹ cứ im lặng thế cả tháng trời,cho đến khi bố tôi đi công tác về.Không biết mẹ kể gì với bố.Hôm sau bố rủ tôi xuống tàu của bố.Hai bố con leo lên boong tàu lồng lộng gió,bố chậm rãi hỏi tôi vì sao không thích áo mẹ mua.Sau khi nghe tôi bày tỏ bức xúc rằng mẹ luôn áp đặt,ép buộc tôi làm theo ý thích của mẹ,rằng mẹ không có thẩm mĩ ăn mặc...thì bố nói:
- Con biết không,mẹ bảo mẹ vô cùng lo lắng vì sự nhạy cảm của con.Mẹ muốn con nhìn cuộc sống tích cực và tươi sáng hơn.Bởi vì con xứng đáng có cuộc sống tươi đẹp..
Sau này tôi vẫn giữ phong cách ăn mặc trầm buồn ấy,và cuộc sống của tôi cũng có ít nhiều những mảng xám tối không như mong đợi.Bấy giờ,tôi mới hiểu hết lòng mẹ.Tôi mới thấy mẹ hiểu tôi như thế nào.Và có lẽ không ai dự cảm được tương lai của tôi sớm bằng mẹ.
Có những lúc đau khổ và thất bại trong cuộc sống,mẹ luôn lo lắng bảo vệ tôi y như ngày bé dại ấy.Mẹ vẫn giữ thói quen mua quần áo cho tôi.Vẫn những màu rực rỡ chói lóa.
Một hôm mẹ mua cho tôi một bộ áo màu nâu đỏ.Mẹ bảo:
- Con dùng khi cúng Phật,tụng kinh.Phật sẽ phù hộ cho con tai qua nạn khỏi.
Tôi hiểu ý mẹ và thương mẹ lắm.Mẹ già quá rồi để chở che cho tôi giữa cuộc đời đầy sóng gió bất trắc này.Mẹ phải nhờ đến Phật.Ngày nào mẹ cũng tụng kinh niệm Phật cho tôi.Mẹ đang tu tại gia.
Thỉnh thoảng tôi mặc bộ quần áo ấy,tụng niệm nôm na với Phật rằng
-Nam mô a di đà Phật,nam mô Thích Ca mâu ni Phât,nam mô Phật bà quan âm bồ tát ma ha tát,xin hãy cho mẹ con mạnh khỏe để mẹ sống mãi bên con.
Hôm nay tôi mặc cái áo màu vàng mẹ thích năm nào.Tôi thầm cảm ơn mẹ,ai cũng khen trông tôi rạng rỡ lắm
BH 5/9/2015
(Viết Tặng mẹ yêu của con)
xin cảm ơn chi Bút chị bút chì màu và em Thu Hương đã chụp bức hình dễ thương này.
Ngày khai giảng năm nay,trường tôi sắm đồng phục cho nữ giáo viên là vải gấm Thái Tuấn màu Vàng hoa Cúc.Nam áo sơ mi màu mận chín. Hai cái màu làm tôi nhớ đến một kỉ niệm thời đi học.
Chuyện là: khi tôi học lớp 10,trước ngày khai giảng mẹ mua cho tôi một cái áo màu vàng.( ngày đó trường học không bắt buộc mặc đồng phục)Theo ý mẹ,màu vàng tươi là màu của nắng mới.Mùa thu đến trường trong màu nắng mới sẽ làm cho tôi trông rạng rỡ xinh tươi và may mắn hơn.
Hồi ấy trong lớp tôi có một bạn gái rất xinh.Nhưng hoàn cảnh của bạn thì rất buồn.Nghe nói mẹ bạn ấy lỡ lầm với một người đàn ông rồi sinh ra bạn.Người đàn ông ấy bỏ hai mẹ con đi biệt vào Nam.Không biết có phải vì nỗi buồn chia biệt ấy mà mẹ bạn thường mặc những cái áo màu mận, nâu tím, màu đen.Cái màu của sự uất hận.Bạn tôi dậy thì sớm,trổ mã,như thiếu nữ.Bạn hay mặc những cái áo ấy,tôi đoán là của mẹ bạn để lại.Thời ấy,may quần áo là xa xỉ.
Trong mắt tôi,những gam màu ấy lại đẹp vô cùng.Có thể vì nó khoác trên thân hình mảnh mai,thanh thoát,làm nổi bật làn da trắng mịn của bạn.Tôi ngấm ngầm trở thành một người hâm mộ phong cách thời trang trầm mặc u buồn ấy.
Vì thế tôi cũng thích màu nâu tím,nâu đỏ,thậm chí là cả màu đen.
Tôi không nhớ làm thế nào tôi có một cái áo màu nâu đỏ giống của bạn.Tôi hay mặc nó và ước ao mình đẹp như bạn.
Trước ngày khai giảng,tôi gặp một cô bạn cùng xóm.Cô này tâm sự với tôi rằng cô ta không có áo mới mặc vào ngày khai trường.Tôi đã không ngần ngại mang cái áo màu vàng đưa cho bạn mượn,rồi hẹn cùng nhau đi khai giảng.
Sáng hôm sau,tôi mặc cái áo màu nâu đỏ,bạn tôi xúng xính trong cái áo vàng mới tinh mà mẹ mới mua cho tôi.Bạn ghé qua nhà tôi để cùng tôi đi bộ tới trường.Khi tôi cùng bạn bước ra đường,thì mẹ tôi đi chợ về.Mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân với bộ mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.Mẹ hỏi
- Sao con lại ăn mặc như một bà già thế kia?
- Con thích vậy mà mẹ
- Thế áo mới mẹ mua đâu?
Tôi đưa tay trỏ sang bạn,rồi kéo bạn đi vội.Mẹ gọi giật lại
- Mày có vaò thay ngay cái áo nông dân đó ra không?Mày định bôi gio trát trấu vào mặt mẹ đấy hả.
Tôi gân cổ cãi lại:
-Con không thích màu áo mẹ mua.Mẹ mặc kệ con.
Mẹ chạy theo,túm tay tôi kéo xềnh xệch về nhà.Tôi dứt khoát không chịu thay áo khác.Cuối cùng mẹ đành để tôi đi vì sợ tôi trễ giờ khai giảng.
Lúc trở về,tôi biết thế nào cũng bị ăn đòn.Nên tôi chuẩn bị sẵn lời giải thích để giải thích với mẹ.
Nhưng mẹ không đánh,cũng chẳng mắng mỏ tôi một lời.Mẹ chỉ im lặng.Sự lặng im đáng sợ mà tôi nhớ mãi.Hình như tối hôm đó mẹ khóc nữa.Tôi cứ thắc mắc,có cái aó thôi,chứ có gì quan trọng đâu mà mẹ buồn đến vậy? Nhưng tôi không hỏi han ,không xin lỗi mẹ.Tôi bỏ mẹ một mình rồi đi ngủ sớm.
Mẹ cứ im lặng thế cả tháng trời,cho đến khi bố tôi đi công tác về.Không biết mẹ kể gì với bố.Hôm sau bố rủ tôi xuống tàu của bố.Hai bố con leo lên boong tàu lồng lộng gió,bố chậm rãi hỏi tôi vì sao không thích áo mẹ mua.Sau khi nghe tôi bày tỏ bức xúc rằng mẹ luôn áp đặt,ép buộc tôi làm theo ý thích của mẹ,rằng mẹ không có thẩm mĩ ăn mặc...thì bố nói:
- Con biết không,mẹ bảo mẹ vô cùng lo lắng vì sự nhạy cảm của con.Mẹ muốn con nhìn cuộc sống tích cực và tươi sáng hơn.Bởi vì con xứng đáng có cuộc sống tươi đẹp..
Sau này tôi vẫn giữ phong cách ăn mặc trầm buồn ấy,và cuộc sống của tôi cũng có ít nhiều những mảng xám tối không như mong đợi.Bấy giờ,tôi mới hiểu hết lòng mẹ.Tôi mới thấy mẹ hiểu tôi như thế nào.Và có lẽ không ai dự cảm được tương lai của tôi sớm bằng mẹ.
Có những lúc đau khổ và thất bại trong cuộc sống,mẹ luôn lo lắng bảo vệ tôi y như ngày bé dại ấy.Mẹ vẫn giữ thói quen mua quần áo cho tôi.Vẫn những màu rực rỡ chói lóa.
Một hôm mẹ mua cho tôi một bộ áo màu nâu đỏ.Mẹ bảo:
- Con dùng khi cúng Phật,tụng kinh.Phật sẽ phù hộ cho con tai qua nạn khỏi.
Tôi hiểu ý mẹ và thương mẹ lắm.Mẹ già quá rồi để chở che cho tôi giữa cuộc đời đầy sóng gió bất trắc này.Mẹ phải nhờ đến Phật.Ngày nào mẹ cũng tụng kinh niệm Phật cho tôi.Mẹ đang tu tại gia.
Thỉnh thoảng tôi mặc bộ quần áo ấy,tụng niệm nôm na với Phật rằng
-Nam mô a di đà Phật,nam mô Thích Ca mâu ni Phât,nam mô Phật bà quan âm bồ tát ma ha tát,xin hãy cho mẹ con mạnh khỏe để mẹ sống mãi bên con.
Hôm nay tôi mặc cái áo màu vàng mẹ thích năm nào.Tôi thầm cảm ơn mẹ,ai cũng khen trông tôi rạng rỡ lắm
BH 5/9/2015
(Viết Tặng mẹ yêu của con)
xin cảm ơn chi Bút chị bút chì màu và em Thu Hương đã chụp bức hình dễ thương này.
Tứ phương vô sự?
Thật vô tình,chúng tôi lại ngồi với nhau.Bạn hỏi tôi,tứ phương vô sự là gì.
Chỉ là trộm nghĩ: đó là sự bình an của con người trong cõi tạm mà thôi.
Nhưng như lời Phật dậy: " mọi phiền não của con người đều xoay quanh 12 chữ: Buông không đành.Nghĩ không thông.Nhìn không thấu.Quên không được." 12 chữ ấy làm tâm ta không tịnh,lòng ta bất an.
Ngẫm ra quả là như thế.
Chúng ta thường lãng phí thời gian vào những việc vô ích,hận thù,ghen tị, cố chấp, tham lam,ôm đồm,day dứt vì những việc làm trong quá khứ...
Phải biết bỏ bớt lòng tham,sân,si.Buông xả nhưng không bỏ trách nhiệm của một con người với cuộc đời.Sống ngay thẳng,ôn hòa,nói lời tử tế, vì sự tử tế làm mọi ngộ nhận,bất tín,thù địch tan biến đi.
Phải biết nhìn người,nhìn đời.Phải biết phục người tài,ngưỡng mộ người tử tế.Tránh xa kẻ dối gian,tư lợi.Đừng ảo tưởng về bản thân,Hãy dừng những ước mơ hão huyền phi thực tế.
Nghĩ về điều gì cũng phải nghĩ cho thấu đáo.Nghĩ trước,nghĩ sau,ngó lên,nhìn xuống.
Cuối cùng,phải học cách tha thứ và lãng quên.
Nói thì vậy,nhưng làm chả dễ vậy đâu!
Haiza! Nhưng dù sao tối nay cũng là một buổi tối thật ý nghĩa,bỗng thấy nhớ một người.
Cảm ơn những người bạn của tôi.
Buông
Người buông vạt áo em ra
Đừng ghi chữ đợi câu ca mỏi chờ
Thôi thôi đừng có hững hờ
Trăm năm một kiếp câu thơ nửa chừng.
Nhìn đời thấu lẽ riêng chung
Xa xôi sóng vỗ nghìn trùng sông Thương
Nghĩ ai vật vã đường trường
Dạ nôn nao dạ hồn tương tư hồn
Buông sao thấy được yêu thương
Tứ phương vô sự khôn lường chữ an!
Bình an,tâm có bình an?
(BH15913)
Thật vô tình,chúng tôi lại ngồi với nhau.Bạn hỏi tôi,tứ phương vô sự là gì.
Chỉ là trộm nghĩ: đó là sự bình an của con người trong cõi tạm mà thôi.
Nhưng như lời Phật dậy: " mọi phiền não của con người đều xoay quanh 12 chữ: Buông không đành.Nghĩ không thông.Nhìn không thấu.Quên không được." 12 chữ ấy làm tâm ta không tịnh,lòng ta bất an.
Ngẫm ra quả là như thế.
Chúng ta thường lãng phí thời gian vào những việc vô ích,hận thù,ghen tị, cố chấp, tham lam,ôm đồm,day dứt vì những việc làm trong quá khứ...
Phải biết bỏ bớt lòng tham,sân,si.Buông xả nhưng không bỏ trách nhiệm của một con người với cuộc đời.Sống ngay thẳng,ôn hòa,nói lời tử tế, vì sự tử tế làm mọi ngộ nhận,bất tín,thù địch tan biến đi.
Phải biết nhìn người,nhìn đời.Phải biết phục người tài,ngưỡng mộ người tử tế.Tránh xa kẻ dối gian,tư lợi.Đừng ảo tưởng về bản thân,Hãy dừng những ước mơ hão huyền phi thực tế.
Nghĩ về điều gì cũng phải nghĩ cho thấu đáo.Nghĩ trước,nghĩ sau,ngó lên,nhìn xuống.
Cuối cùng,phải học cách tha thứ và lãng quên.
Nói thì vậy,nhưng làm chả dễ vậy đâu!
Haiza! Nhưng dù sao tối nay cũng là một buổi tối thật ý nghĩa,bỗng thấy nhớ một người.
Cảm ơn những người bạn của tôi.
Buông
Người buông vạt áo em ra
Đừng ghi chữ đợi câu ca mỏi chờ
Thôi thôi đừng có hững hờ
Trăm năm một kiếp câu thơ nửa chừng.
Nhìn đời thấu lẽ riêng chung
Xa xôi sóng vỗ nghìn trùng sông Thương
Nghĩ ai vật vã đường trường
Dạ nôn nao dạ hồn tương tư hồn
Buông sao thấy được yêu thương
Tứ phương vô sự khôn lường chữ an!
Bình an,tâm có bình an?
(BH15913)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)