Những ngày tôi mơ mộng
Ngày của cha, muốn viết điều gì đó mà không viết được. Hôm qua vô tình lướt trên mạng, nghe tuyệt phẩm “những ngày thơ mộng” của Hoàng Thi Thơ qua giọng ca Thu Phương, bao kỉ niệm ấu thơ lại ùa về. Quả thật, giọng ca trầm ấm của ca sĩ người phố biển đã lay động trái tim tôi.Những câu hát mênh mang niềm tiếc nuối về một quá khứ xa mờ … Biết là quá khứ đã qua không bao giờ trở lại. Nhưng mỗi khi nhớ về ,quá khứ êm đềm luôn làm tôi hạnh phúc
“Tìm đâu những ngày thơ ấu qua?
Tìm đâu những ngày xinh như mộng?
Tìm đâu những ngày thơ?
Tìm đâu những chiều mơ?
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ? “
Tuổi thơ tôi phẳng lặng bình yên trong hạnh phúc viên mãn của gia đình.Tôi cảm và nhận tất cả tình yêu vô bờ bến của song thân, đặc biệt là cha tôi-người dành cho tôi –những tình yêu ,cảm xúc mà tôi xem như một đặc ân vậy.
Ngày xưa ấy, tôi vẫn nhớ, tôi như cô công chúa bé nhỏ, luôn mong ngóng ngày cha trở về từ những chuyến đi xa.Đâu đó trong tâm hồn thơ ngây của tôi tôi hiểu được giá trị của “cánh buồm đỏ thắm” Hạnh phúc tràn ngập là khi tôi được sà vào lòng cha, đón nhận những món quà tuyệt diệu. Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích liên quan đến những món quà như :chiếc áo choàng của cô bé quàng khăn đỏ*, mái tóc của công chúa Rapunzel**chiếc giày của nàng Lọ Lem Cinderella*** và Hạt đậu thần của Jack ****
Tâm trí tôi quẩn quanh với những nhân vật huyền thoại . Tôi thấy mình và họ đều sống cùng trong một thế giới, cùng đi qua một khu rừng, và những lời nguyện cầu của họ đều gây ra cho tôi những ảnh hưởng mạnh mẽ.
Sau này khi cha đã về với tổ tiên, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe văng vẳng trong kí ức giọng kể và lời bình trầm ấm của cha về nhân vật Rapunzel. Cha vẫn bảo, không gì ngăn được tình yêu đích thực của con người dành cho nhau. Người cha của Rapunzel vì yêu vợ mà dám hái trộm rau “ba lăng” của mụ phù thủy, để rồi mụ đã lấy lí do đó mà cướp cô con gái xinh đẹp của họ nhốt trên đỉnh tháp không có lối đi về.Mụ cứ tưởng mụ sẽ là người duy nhất sở hữu cô bé đáng yêu ấy . Nhưng mụ đã không biết rằng, tiếng gọi tình yêu đã giúp chàng hoàng tử trèo lên được đỉnh tháp bằng mái tóc dài vàng óng của nàng. Những phép màu của mụ đã khiến hoàng tử bị mù mắt. Trong cơn giận dữ, mụ cắt phăng mái tóc óng ả của Rapunzel, rồi đẩy nàng vào đảo hoang khô cằn,hòng lấy cái đói khát để giết đi khát vọng yêu thương của Rapunzel.Mụ đã làm đủ cách nhưng mụ đã không ngăn được tình yêu mãnh liệt của hai kẻ đang yêu. Giọt nước mắt sum vầy trong hoàn cảnh nghiệt ngã,trở thành phương thuôc thần kì giúp hoàng tử sáng mắt,giúp tình yêu của họ nở hoa trên mảnh đất hoang tàn.
Cha bảo: người tốt luôn phải chịu đựng bất công và đau khổ,chỉ cần kiên nhẫn và hy vọng thì sẽ luôn có hậu. Cổ tích luôn có hậu.Đó là ước muốn của nhân loại về sự công bằng giữa cái xấu và cái tốt, và cha gieo vào lòng tôi niềm tin ấy cho đến tận bây giờ.
Tôi tin, cha đã đem sự lãng mạn gieo cho tôi những cảm xúc đáng yêu . Tôi đã bâng khâng mên mộ một tiếng đàn, một hình bóng mơ hồ của yêu thương vụng dại. Tôi đã thơ ngây,”chỉ thấy lòng thương nhớ nhiều” mà không biết mình đang nhớ ai nhớ về điều gì,để rồi những vần thơ trách oán cứ lơ lửng bâng quơ:
“Tìm đâu những ngày chưa biết yêu?
Chỉ thấy, thấy lòng nhớ thương nhiều
Rồi đêm ta nằm mơ,
Hồn say ta làm thơ
Ngồi ngâm trách lòng ai hững hờ.... “
Một khung trời kỉ niệm của tuổi thơ làm sao quên được: Kìa đàn bướm trắng, trên con đường loang nắng,một cô thiếu nữ khoe giọng hò hoang vắng,đàn trẻ nô đùa giữa sân chùa im ắng, những cánh đồng ngập nắng vàng tươi…Câu hát vẽ bức tranh bình yên đến mê hoặc lòng người-những ai từng có kỉ niệm tuổi thơ
“Tìm đâu những ngày thơ ước mơ?
Tìm đâu những ngày hết mong chờ?
Ngày thơ biết tìm đâu,
Ngày thơ biết tìm đâu,
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?”
Nhưng kỉ niệm ngày càng xa xôi.Và cha tôi cũng đã đi xa thật rồi. Tôi đã tập thôi mong chờ.Tôi đã từng cố quên những vần thơ…nhưng tuổi thơ tôi chẳng bao giờ bị quên lãng vì cha đã cho tôi một khung trời hoa mộng đầy chất thơ,chất tình…ảo mà thực, xa mà gần,vô hình mà hữu hình để quên rồi lại nhớ …Nhớ cảnh, nhớ người bằng tình yêu muôn thuở không bao giờ nhạt phai .
Những ngày thơ mộng
Hoàng Thi Thơ
Tìm đâu những ngày thơ ấu qua?
Tìm đâu những ngày xinh như mộng?
Tìm đâu những ngày thơ?
Tìm đâu những chiều mơ?
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?
Tìm đâu những ngày chưa biết yêu?
Chỉ thấy, thấy lòng nhớ thương nhiều
Rồi đêm ta nằm mơ,
Hồn say ta làm thơ
Ngồi ngâm trách lòng ai hững hờ....
Ai tìm giùm đàn bướm trắng
Bay tìm tình đường loang nắng
Ai tìm giùm cô gái xóm
Khoe giọng hò đường hoang vắng
Và nhớ đi tìm đàn bé nô đùa
Ngoài đồng lúa hay trong sân chùa
Tìm đâu những ngày thơ ước mơ?
Tìm đâu những ngày hết mong chờ?
Ngày thơ biết tìm đâu,
Ngày thơ biết tìm đâu,
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?
P/s:
*Cô bé quàng khăn đỏ (Truyện cổ Andersen).
** Rapunzel (Truyện cổ Grim-)
***Cô bé Lọ Lem(Truyện cổ Grim-)
****Jack và hạt đậu thần (Truyện cổ nước Anh)
Viết cho cha-ngày của cha 2016-Nhớ Cha
BH-166-21