Translate

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2016

Mùa thu Muộn

Có những thứ mãi tận cuối cuộc đời người ta mới kịp nhận ra. 
Một chân lí giản đơn là : không có khái niệm nhanh chậm trong tình yêu, mà chỉ có khái niệm : “tiếc nuối” 
Chỉ tiếc khi yêu thương mà không biết đắm say. Chỉ tiếc khi bên nhau mà không thể hết mình. Chỉ tiếc gặp nhau lần nào cũng vội. Chỉ tiếc xuân đã qua và  mùa thu lại về với gió heo may,mây trôi chầm chậm cùng nỗi buồn man mác.

Tuổi xuân trôi đi như sen hồ đang tàn, lửa phượng đang tắt. Nhưng ngại chi? “Vẫn còn đây hoa sữa chín trên cành”. Mùi hương hoa sữa ấy vẫn nồng nàn,tro tàn lửa phượng vẫn bùng cháy nỗi khát khao để người nhận ra “ Em mùa thu nguyên vẹn trong anh”. Đó tình yêu thiên thu, bất tử ,mãi xanh tươi đầy sức sống.

Cũng giống như Xuân Quỳnh, những trải nghiệm của cuộc đời cho tuổi mùa thu nhìn ra những giá trị đích thực của tình yêu và cuộc sống.Đến một ngày nào đó người ta thấy danh hoa phú quý là ảo vọng,vật chất tiền tài  là phù du, đời người hữu hạn, cuộc sống vô thường. Chỉ có tình yêu là vĩnh cửu.
“Tuổi theo mùa đi mãi.
Chỉ còn anh và em 
Cùng tình yêu ở lại... "

Mùa thu muộn là câu chuyện tình yêu của những người không còn trẻ.Chậm rãi và sâu lắng. Nhẹ nhàng mà đắm say. Dìu dịu hương sen thoảng. Nồng nàn hoa sữa bay. Cái tình yêu đưa ta đi tận cùng của cảm giác “cồn cào nỗi khát” của kẻ biết đợi chờ …

Hãy lắng nghe mùa thu muộn!

Mùa thu Muộn
Nhạc: Lê Vinh
Thơ: Nguyễn Hoàng Sơn
Trình bày: Ngọc Tân

Ɛm đừng tiếc đã gặp anh quá chậm
Ɲhanh chậm tình уêu có nghĩa gì đâu
Ϲhỉ tiếc lúc hững hờ khi saу đắm
Ϲhưa hết mình những lúc bên nhau

Đừng tiếc em đừng tiếc anh là người biết đợi
Đợi hết mùa xuân khi hoa lìa cành
Đợi thêm mùa hè qua cơn mưa nông nổi
Đừng tiếc dù mỗi lần gặp quá vội
Ϲho mùa thu heo mâу về nắng hanh

Ѕen hồ tàn lửa phượng tắt
Mặt mưa tuôn mặt nắng gắt
Vẫn còn đâу hoa sữa chín trên cành
Hoa sữa nồng nàn luôn ngóng đợi

Ѕen hồ tàn lửa phượng tắt
Trái tim anh cồn cào nỗi khát
Ϲho dù giông tố phải bước qua
Ϲho dù đường xa còn trắc trở
Với hoa sữa có điều gì phải tiếc
Ɛm mùa thu nguуên vẹn trong anh
BH166-24
Những ngày tôi mơ mộng
Ngày của cha, muốn viết điều gì đó mà không viết được. Hôm qua vô tình lướt trên mạng, nghe tuyệt phẩm “những ngày thơ mộng” của Hoàng Thi Thơ qua giọng ca Thu Phương, bao kỉ niệm ấu thơ lại ùa về. Quả thật, giọng ca trầm ấm của ca sĩ người phố biển đã lay động trái tim tôi.Những câu hát mênh mang niềm tiếc nuối về một quá khứ xa mờ … Biết là quá khứ đã qua không bao giờ trở lại. Nhưng mỗi khi nhớ về ,quá khứ êm đềm luôn làm tôi hạnh phúc
“Tìm đâu những ngày thơ ấu qua?
Tìm đâu những ngày xinh như mộng?
Tìm đâu những ngày thơ?
Tìm đâu những chiều mơ?
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ? “
Tuổi thơ tôi phẳng lặng bình yên trong hạnh phúc viên mãn của gia đình.Tôi cảm và nhận tất cả tình yêu vô bờ bến của song thân, đặc biệt là cha tôi-người dành cho tôi –những tình yêu ,cảm xúc mà tôi xem như một đặc ân vậy.
Ngày xưa ấy, tôi vẫn nhớ, tôi như cô công chúa bé nhỏ, luôn mong ngóng ngày cha trở về từ những chuyến đi xa.Đâu đó trong tâm hồn thơ ngây của tôi tôi hiểu được giá trị của “cánh buồm đỏ thắm” Hạnh phúc tràn ngập  là khi tôi được sà vào lòng cha, đón nhận những món quà tuyệt diệu. Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích liên quan đến những món quà như :chiếc áo choàng của cô bé quàng khăn đỏ*, mái tóc của công chúa Rapunzel**chiếc giày của nàng Lọ Lem Cinderella*** và Hạt đậu thần của Jack ****
Tâm trí tôi quẩn quanh với những nhân vật huyền thoại . Tôi thấy mình và họ đều sống cùng trong một thế giới, cùng đi qua một khu rừng, và những lời nguyện cầu của họ đều gây ra cho tôi những ảnh hưởng mạnh mẽ.
Sau này khi cha đã về với tổ tiên, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe văng vẳng trong kí ức giọng kể và lời bình trầm ấm của cha về nhân vật Rapunzel. Cha vẫn bảo, không gì ngăn được tình yêu đích thực của con người dành cho nhau. Người cha của Rapunzel vì yêu vợ mà dám hái trộm rau “ba lăng” của mụ phù thủy, để rồi mụ đã lấy lí do đó mà cướp cô con gái xinh đẹp của họ nhốt trên đỉnh tháp không có lối đi về.Mụ cứ tưởng mụ sẽ là người duy nhất sở hữu cô bé đáng yêu ấy . Nhưng mụ đã không biết rằng, tiếng gọi tình yêu đã giúp chàng hoàng tử trèo lên được đỉnh tháp bằng mái tóc dài vàng óng của nàng. Những phép màu của mụ đã khiến hoàng tử bị mù mắt. Trong cơn giận dữ, mụ cắt phăng mái tóc óng ả của Rapunzel, rồi đẩy nàng vào đảo hoang khô cằn,hòng lấy cái đói khát để giết đi khát vọng yêu thương của Rapunzel.Mụ đã làm đủ cách nhưng mụ đã không ngăn được tình yêu mãnh liệt của hai kẻ đang yêu. Giọt nước mắt sum vầy trong hoàn cảnh nghiệt ngã,trở thành phương thuôc thần kì giúp hoàng tử sáng mắt,giúp tình yêu của họ nở hoa trên mảnh đất hoang tàn.
Cha bảo: người tốt luôn phải chịu đựng bất công và đau khổ,chỉ cần kiên nhẫn và hy vọng thì sẽ luôn có hậu. Cổ tích luôn có hậu.Đó là ước muốn của nhân loại về sự công bằng giữa cái xấu và cái tốt, và cha gieo vào lòng tôi niềm tin ấy cho đến tận bây giờ.
Tôi tin, cha đã đem sự lãng mạn gieo cho tôi những cảm xúc đáng yêu . Tôi đã bâng khâng mên mộ một tiếng đàn, một hình bóng mơ hồ của yêu thương vụng dại. Tôi đã thơ ngây,”chỉ thấy lòng thương nhớ nhiều” mà không biết mình đang nhớ ai nhớ về điều gì,để rồi những vần thơ trách oán cứ lơ lửng bâng quơ:
“Tìm đâu những ngày chưa biết yêu?
Chỉ thấy, thấy lòng nhớ thương nhiều
Rồi đêm ta nằm mơ,
Hồn say ta làm thơ
Ngồi ngâm trách lòng ai hững hờ.... “
Một khung trời kỉ niệm của tuổi thơ làm sao quên được: Kìa đàn bướm trắng, trên con đường loang nắng,một cô thiếu nữ khoe giọng hò hoang vắng,đàn trẻ nô đùa giữa sân chùa im ắng, những cánh đồng ngập nắng vàng tươi…Câu hát vẽ bức tranh bình yên đến mê hoặc lòng người-những ai từng có kỉ niệm tuổi thơ
“Tìm đâu những ngày thơ ước mơ?
Tìm đâu những ngày hết mong chờ?
Ngày thơ biết tìm đâu,
Ngày thơ biết tìm đâu,
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?”
Nhưng kỉ niệm ngày càng xa xôi.Và cha tôi cũng đã đi xa thật rồi. Tôi đã tập thôi mong chờ.Tôi đã từng cố quên những vần thơ…nhưng tuổi thơ tôi chẳng bao giờ bị quên lãng vì cha đã cho tôi một khung trời hoa mộng đầy chất thơ,chất tình…ảo mà thực, xa mà gần,vô hình mà hữu hình để quên rồi lại nhớ …Nhớ cảnh, nhớ người bằng tình yêu muôn thuở không bao giờ nhạt phai .

Những ngày thơ mộng
Hoàng Thi Thơ
Tìm đâu những ngày thơ ấu qua?
Tìm đâu những ngày xinh như mộng?
Tìm đâu những ngày thơ?
Tìm đâu những chiều mơ?
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?

Tìm đâu những ngày chưa biết yêu?
Chỉ thấy, thấy lòng nhớ thương nhiều
Rồi đêm ta nằm mơ,
Hồn say ta làm thơ
Ngồi ngâm trách lòng ai hững hờ....

Ai tìm giùm đàn bướm trắng
Bay tìm tình đường loang nắng
Ai tìm giùm cô gái xóm
Khoe giọng hò đường hoang vắng
Và nhớ đi tìm đàn bé nô đùa
Ngoài đồng lúa hay trong sân chùa

Tìm đâu những ngày thơ ước mơ?
Tìm đâu những ngày hết mong chờ?
Ngày thơ biết tìm đâu,
Ngày thơ biết tìm đâu,
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?

P/s:
*Cô bé quàng khăn đỏ (Truyện cổ Andersen).
** Rapunzel (Truyện cổ  Grim-)
 ***Cô bé Lọ Lem(Truyện cổ  Grim-)
****Jack và hạt đậu thần (Truyện cổ nước Anh)

Viết cho cha-ngày của cha 2016-Nhớ Cha
BH-166-21

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2016

Cô giáo .

Tôi có một đồng nghiệp,em vừa mới ra trường,năm nay cùng dạy chung với tôi.

Ngày đầu tiên em bước vào lớp.Cả lớp tròn xoe mắt trầm trồ thích thú.Bởi em rất trẻ và dễ thương.Em trẻ như học sinh cấp ba. Làn da màu kem sữa.Đôi môi dầy hồng phớt  sắc đào phai.Đôi mắt trong trẻo với ánh  nhìn ngay thẳng.Mái tóc dài thường tết bím hoặc cột cao lủng lẳng như cái đuôi ngựa phía sau gáy.Dáng em mảnh mai nhưng điệu bộ không lả lướt mà có phần hơi khô cứng . Tính em vui vẻ, dí dỏm,thỉnh thoảng cười khà khà như con trai.Em là cô gái đặc biệt trong mắt tôi.Vừa nết na chịu đựng,vừa ngang ngạnh dịu dàng,có vẻ như hơi khô khan nghiêm nghị nhưng lại rất tình cảm.Em đủ xinh để quyến rũ,thừa duyên để tạo sự hấp dẫn cho học trò.Hèn chi bọn trẻ mê cô của nó thế.
Chuyện là:

Em được phân công phụ trách dạy Văn ba lớp 6.Dạy Văn cho bọn trẻ vừa dứt sữa mẹ thật là một công việc chả dễ dàng.

Trong số học trò của em có một cậu học sinh bị tật ở chân.Tướng đi lạch bạch như con vịt bầu.Nó mê cô nó  đến nỗi ngày nào cũng phải tìm gặp để hỏi han và xin được ôm cô một cái.Mọi giáo viên đều quen với hình ảnh cậu bé ngó nghiêng ngoài cửa phòng hội đồng.Không thấy cô là nó không lên lớp. Mọi người gọi nó là "giai trẻ của cô Văn"

Một hôm nó bảo với em rằng:
- Con yêu cô lắm.Con bảo mẹ rồi. Nếu mẹ chết con sẽ nói bố lấy cô làm vợ.
Cô hốt hoảng
-Sao con lại nói vậy? Không được nói thế nhé.Thế là con chưa yêu mẹ con đâu.Mẹ sẽ buồn lắm đấy.
Cậu bé trả lời không do dự
-Con lỡ yêu cô rồi biết làm sao đây.Con chỉ học cô thôi.Khi nào mẹ chết cô làm mẹ con nhé!
Tình yêu của con trẻ vô tư và trong sáng vậy đó.Đó là lí do mà nhà giáo chúng tôi vẫn còn đủ tâm huyết tình yêu với nghề dù đồng lương của giáo dục ở Việt Nam thật là khiêm tốn.

(BH16430)

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016

Chiều hạ. Nắng loang lổ từng mảng vàng giòn cháy đỏ.Gió rát như xát muối. Những bóng cây thành vị cứu tinh khiến lòng  người mát dịu.Ai cũng cắm cúi chảy xuôi theo dòng đời.
Nắng.
Chao ôi cái nắng phương Nam.
Cháy da cháy thịt.
Khô héo.
Khát bỏng cổ.
Mỏi mệt.
Nóng điên trong người.

Tôi tấp vào cái quán cóc bán nước mát bên đường.
-Cho hai ly rau má đậu xanh đi chị
-Trả 20,000 lấy thứ nước mà biết là không sạch nhưng hy vọng nó làm dịu cơn khát cháy trong cổ họng.Tu một hơi.Móc ly còn lại vào xe đi tiếp.
Sắp tới nhà. Nghĩ đến cái phòng thơm mùi hoa cỏ,mát lạnh,cái nệm êm êm.Nằm bồng bềnh mà uống nốt ly rau má kia... Thích.Sướng.Mê ly.!!!

Vừa đến nhà.Anh bảo vệ gật đầu chào vui vẻ dắt xe cho mình.Mình không quên lấy li rau má.Bỗng có bàn tay ướt nhẹp nắm lấy cổ tay mình.Cha mẹ ơi,đứa bé bán vé số.Mặt lem luốc như vẽ   than.Hai con mắt thao láo.Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi.Ánh mắt thiết tha nhìn ly nước trong tay mình.Thôi hiểu rồi.
- Uống đi con!
Nó vội vàng hút sòng sọc như người hút thuốc lào.Nó ngước đôi mắt trong veo nói:
-Cô đẹp quá à.Con chưa bao giờ được uống ly nước ngon thế.
Chả biết tại lời khen hay tại mình làm một việc tốt nhỏ nhoi,lòng tự dưng mát rượi.
Chợt nghĩ đáng lẽ mình cũng nên có một đứa con gái như nó mà thủ thỉ thì tuyệt nhỉ
Giá mà ngày ấy...
Lòng lại bâng khuâng...

Mùa hạ 2016.
(BH-16425)



"Thôi về đi đường trần đâu có gì?...(Phôi pha-Trịnh Công Sơn)

Tôi bắt đầu chú ý đến thời gian từ lúc nào không rõ.Chỉ biết là,khi  ta còn trẻ,thời gian có nghĩa lí gì đâu?Chỉ khi mái tóc cỗi cằn vì  nắng gió hơi sương,da thịt nhăn nheo vì  ngấm vị mặn mòi chao chát của gừng cay muối mặn,ta mới chợt thấy tiếc quãng thời gian vừa đi qua...

Tiếc thật ấy chứ.
Lúc trẻ có bao giờ bỏ thời gian để ngắm nhìn đời? Nhìn ngày buông nắng khi mây còn ngái ngủ.Nhìn trời  buông mưa khi nắng bận dỗi hờn.Xem chiều buông tơ khi mặt đất đẫm sương.Lặng ngắm màn đêm khi sao khuya lấp lánh...
Thấy tiếc.
Sao lúc bên nhau  ta buông tay nguội lạnh?Để mắt hững hờ, môi lạnh những chiều  đông?Sao chẳng nâng niu gìn giữ sợi tơ hồng. Khi đứt đoạn khúc tơ lòng bối rối.

Buông cho chơi vơi.
Buông cho xa vời vợi
Buông không còn biết đợi Buông một đời ,
Đến lúc lẻ loi!

Dẫu biết tình yêu không bao giờ có tội. Trách chi những khát khao mê muội dại khờ.Tình yêu nào mà chẳng mộng với mơ. Thời gian sẽ làm thước đo cho con người hiểu đời tê tái.
Ai cũng nghĩ
Cứ yêu đi rồi biết mình khờ dại.Cứ thương đi không lại tiếc mùa xuân.Nhân gian xưa nay mấy thuở ngại ngần.Trần gian có gì là mãi mãi?
Chỉ tình yêu ở lại
Khi tuổi xuân đi qua
Khi chúng ta đã già
Người giàu có sẽ là
Người có nhiều niệm.

(BH-16427)


















Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016

Mùa hạ

Chói chang nắng hạ đổ về
Sục sôi hầm hập khét khê tóc người
Chiều vàng đỏ quạch sân phơi
Nong nia tình muộn buông lời hư hao.
Thì ra gió gọi lửa vào
Đốt niềm tin nhỏ, thắp cao đỉnh sầu.
Ờ thì đời vẫn bể dâu
Nhưng người có đổi thay đâu mà chờ.
Non cao bể rộng bến bờ
Nghìn thu sóng biếc ơ hờ chảy trôi
Đời người có một mà thôi
Trăm năm ngắn ngủi hết thời cũng xong.
Thương cho những kiếp long đong
Chắt chiu vật vã,  đêm lòng  rối tơ
Thương sao cánh nhạn ước mơ
Mỏi bay cánh sải,bến bờ còn xa.

Thôi về đi,chốn ao nhà
Hoa đăng một vạt,trăng tà ướt sương
Câu ca chín đợi mười thương
Ân tình nơi ấy thiên đường hoan ca.
Về đi nhà vẫn là nhà...

(BH-16414)
(Về đi em gái.mong quá mà ko thấy em đâu)






Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016

Bận

Bạn gọi trách: "mày làm gì mà mất mặt"?
Bận!
Bận lắm!
Bận như con rận!

Ha ha ! Mình nhớ có lần một người bạn nói với mình." Khi người ta không muốn thì có hàng trăm lí do để từ chối.Khi người ta đã muốn thì có hàng nghìn lí do để thực hiện"
Quả có đúng là vậy. Nhưng đôi khi không phải vậy.

Mình bận thật.Mà bận làm việc nghĩa.Mà vì nghĩa ai tính toán hơn thiệt làm chi.Vì nghĩa nên phải làm.Đã làm phải làm cho trọn nghĩa.Trọn nghĩa cũng vì cái Tình.Tình của kiếp người dâu bể.

Cả hai tuần nay đầu bù tóc rối. Mắt mờ,chân chậm,đầu óc lơ mơ.Nhưng nghĩ giúp được ai đó một việc có ích là thấy lòng vui rồi.

Nên bạn đừng trách tôi là vô tình.Tôi chỉ có một con tim.Một khối óc.Một xác phàm .Làm sao tôi chia năm sẻ bảy được? Khổ là vậy đó!

Bận

Cuộc đời trăm mối tơ vương
Mà ta chỉ có một đường chỉ tơ
Thế nên ai trách hững hờ
Đành lòng chấp nhận tơ vò rối tăm.

Sáng mơ giấc mộng trăm năm
Mới hay cuộc sống như trăm con tàu
Sóng xô ghềnh đá bể dâu
Thuyền ai rồi cũng dãi dầu phong ba

Buổi trưa thấy giấc mộng hoa
Chở vòng Nguyệt Quế qua nhà Hân hoan
Với tay níu cổng Hồng Loan
Tiếng reo Chung đỉnh một màn ngân vang

Buổi chiều nhìn thấy thiên đàng
Bánh xe lục đạo lang thang với Chiều
Gió mây lả lướt liêu phiêu
Bóng chiều bé nhỏ, đường chiều  loanh quanh

Đêm về say giấc mộng lành
Mong người thủ thỉ,kéo mành che sương.
Thoảng đâu quen thuộc mùi hương
Mới hay cuộc sống vô thường thế thôi.

Bận đời cơm áo chơi vơi
Bận lòng không thể lả lơi với lòng
Bận nghe tiếng gọi thinh không
Bận xem cõi tạm má hồng ra sao

Thì thôi đừng giận nữa nào
Bận thì rất bận
Nhưng nào dám quên!

Tặng chị gái KL
(BH30316)




Ngày thanh  minh

Ngày thanh minh lại nhớ đến câu thơ của cụ Tố Như
..."Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh"...

Ai đã sống ở phương Bắc làm sao quên được không gian cuối xuân  vào tháng ba.Trời mênh mênh,đất mang mang, không gian  bảng lảng một màu đục trắng.Mưa phùn lất phất dai dẳng,đất  ẩm ướt,cây cỏ vẫn cố nhú mầm xanh.Trời và đất có lúc rất gần.Mây khói từ đâu thỉnh thoảng sà sát mặt đất,như muốn đem mọi thứ của trần gian lên trời.Đêm tháng ba còn lạnh.Cái lạnh se sẽ,bất chợt như níu kéo, thi thoảng như trêu ngươi...nhưng nhát cắt nào cũng buốt giá.
Đến  thanh minh thì trời trong quang đãng.Có phải vì âm dương giao hòa hay vì cái tình của dương thế với người đã khuất luôn chân thành không dối gian?

Xưa thanh minh là dịp cho nam thanh nữ tú hẹn hò.Chẳng phải nàng Kiều đã  gặp  Kim  Trọng trong buổi chiều trong vắt, xanh mượt, non tươi đó sao?
..."Dưới cầu nước chảy trong veo
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha"...
Đó là cái vẻ tươi xanh của tuổi trẻ,cái nét hồn nhiên trong sáng của tâm hồn những kẻ chưa vướng lụy trần ai. Một sức sống mãnh liệt cứ đâm chồi,một sự trong trẻo đến tinh khôi của thiên nhiên,con người, trong trải nghiệm về cảm xúc của   mối tình đầu tuyệt mĩ.

Và lại nhớ trong không gian tươi mát ấy nương náu một thân phận hồng nhan, ám ảnh những kiếp đời trần tục.Để rồi,ta chứng kiến sự đổi thay của con người: mất dần sự vô tư, trẻ trung,tinh khôi,bước đến bến bờ của sự trầm luân cay đắng.

Đời là thế .Vô thường lắm.Nên đôi khi không dám trách sự  vô tâm,vô tình...của nhân gian.

Mong sao,ngày nay,chúng ta chắt lọc được caí thanh,trong của quá khứ mà soi tỏ tâm hồn mình.Nhớ đến tổ tiên cầu mong  cho tương lai của con cháu chúng ta ngày càng tươi sáng.

Tháng ba

Lấp loáng miên man ánh trăng tà
Soi tỏ trần gian một đóa hoa
Dáng điệu  phất phơ thời son rỗi
Đào hoa mỏng mảnh,sắc phai rồi
Hương chẳng muốn đi, sao cứ vội?
Níu mùa xuân muộn, giữa chơi vơi
Ơ hay ,cao xanh buông tay gió
Bỏ người tri kỉ đứng bên trời

Tháng ba xuân muộn,
Tháng ba trôi...

(BH16404)



Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

" Giò ơ "...

Hôm rằm mới đúng ngày giỗ cha.May mình được nghỉ.Tần ngần trước chợ vì không biết mua gì.Nhà có hai người bày vẽ ăn không hết,đổ đi thì phải tội.Hôm trước mẹ dặn ngày rằm nên cúng chay.Món chay thì mình mù tịt.Cuối cùng quyết định mua gói bánh Pháp,một chai coca- cola. Trái cây,giấy tiền vàng và một cái bánh giò.Đó là những món ăn cha thích.
Lại nhớ hồi cha còn sống,tối nào cũng có một người bán rong đi qua xóm nhà mình.Ông ta rao "giò ơ..." Mình nghe hàng trăm lần nhưng mình không biết là cái gì. Một hôm cha gọi người bán rong lại và mua hai cái bánh.Nó trông rất to.Có nhẽ to hơn cái chén ăn cơm ấy.Cha mang vào hí hửng bảo mình:
-Ăn đi con,bánh chắc là ngon lắm.Rẻ thật. Có 300 đồng một cái.
Vừa nói cha vừa bóc cái bánh. Lớp lá thứ nhất được bóc ra,rồi lớp lá thứ hai,ba,tư,năm...chao ôi là lá.Lá dong,lá chuối chín nẫu dưới bàn tay sạm nắng của Người.Bỏng rẫy,lóng ngóng....Mãi mới thấy một tí bánh bằng năm đầu ngón tay chụm lại, bọc vừa khít một quả trứng cút.Cha bón cho tôi ăn và hỏi xem tôi cảm nhận món bánh thế nào.Quả thật bánh rất ngon.Gạo trắng,bột vừa phải, không nát không cứng.Bỏ vào miệng là mềm tan .Mùi thơm của hành,vị ngọt của thịt,quyện vào nhau trong cảm giác béo ngậy bùi bùi ...
Nhưng Cha có vẻ đắn đo và lẩm bẩm:
- Sao họ không tăng tiền lên mà nhét lắm lá thế này cho cực nhỉ?
Rồi cha kết luận
-Không phải trông cái bánh to mà tưởng ruột nó to.Muốn ăn một miếng ngon phải cho người ta thấy cái công bóc lá đáng giá thế nào.Điều đó có nghĩa là công gói lá cũng công phu không kém.Lão bán bánh khôn thật.Bán công gói bánh chứ đâu có bán bánh.
Một vài bữa sau,cha gặp lại người bán rong.Cha nói với ông ta
- Bánh của ông ngon lắm nhưng mất công quá mới được ăn.Tôi không đủ thời gian để bóc bánh nên tôi không ăn nữa.
Ông bán hàng nghĩ cha chê đắt,nên cố giải thích về giá cả ...Cha bảo
-Ngon mà không thuận tiện cũng không được.Rẻ mà mánh lới thì thành đắt.Ở đời,khôn cũng chết,dại cũng chết,chỉ biết là sống thôi.
Từ đó cha không bao giờ mua bánh của ông lão đó nữa.
Ôi một bài học cho tôi về sự đắt rẻ của giá trị sống.
Con vẫn nhớ lời dạy đó cha à!
(Rằm tháng 2 -Bính Thân.)
NTTH.
Cha
Đêm qua cha về.
Cha về với tổ tiên vào đúng ngày rằm tháng 2 năm Quý Dậu.Năm nay mẹ tụ tập con cháu làm giỗ sớm.Vì ngày rằm rơi vào giữa tuần.Đã lên kế hoạch sang mẹ,trổ tài bếp núc,thì lại phải đi coi thi giữa kì.Năm nay bà chị đảm đang cũng bận không qua phụ được,vậy là chỉ có cô em gái và mẹ lụi cụi...
Nhớ ngày cha còn sống,mỗi dịp giỗ chạp cha cứ đi ra đi vào.Mẹ sai gì làm đấy.Cha không biết nấu nướng nhưng sành ăn.Tuy nhiên,dù mẹ nấu ngon hay dở,lúc nào cha cũng cười xòa khen:"ngon tuyệt".
Có lần mình xấu tính rỉ tai cha, bảo: " mẹ nấu dở quá sao cha lại khen?".
Cha thủng thẳng bảo rằng : "mẹ mày làm cái gì cũng tuyệt.Món ngon hay dở do Tâm người thưởng thức.Cái Tâm luôn chê bai thì món ngon mấy cũng thành dở.Đã được ăn,không phải làm,không mất tiền mà còn chê bai sao?Thích ngon hơn thì ra nhà hàng là có".
Hồi ấy mình học cấp ba rồi nhưng nghe cũng chẳng cảm nhận được gì.Chỉ thấy không thỏa mãn với lời giải thích của cha.
Rồi lúc cha ốm,vào viện thăm cha,mẹ nấu cháo thịt mang vào.Nhìn cha ăn, cái miệng tóp tép,vừa ăn vừa khen "ngon lắm".Cha ăn hết một bát to. Nhưng chỉ một lúc lại ói ra hết.Lúc đó mình mới hiểu cha muốn mẹ vui,cố ăn cho hết để không phụ lòng người nấu.
Sau này có gia đình,(Chắc chắn mình nấu ngon hơn mẹ nhiều),nhưng dù mình nấu ngon đến thế nào cũng chưa bao giờ nhận được một lời khen ngợi.Lúc ấy mới thấy ý nghĩa câu nói của cha ngày trước.
Giờ thích thì nấu,không thích thì ăn tiệm,chả phục vụ ai.Muốn nấu một bữa cơm cho cha mà không có dịp.Đời thật là ...đời!
CHA ƠI
Cha của con ơi!
Ngày cha sống thì con còn bé dại
Khi lớn khôn cha ở tận cuối trời
Bữa cơm nào cũng mẹ với chúng con thôi
Cha ở đâu mãi cùng trời cuối đất?
Con yêu cha một tình yêu duy nhất.
Chẳng đổi thay dù năm tháng mòn trôi
Trái tim con vẫn trọn vẹn tinh khôi,
Cha của con,
Người đàn ông không bao giờ thay đổi.
Cha yêu ơi nhớ lúc cha trăng trối
Chỉ dặn con hãy bảo trọng trái tim.
Giữ yêu thương và chớ mỏi kiếm tìm,
Hạnh phúc ở đời,chẳng bao giờ đơn giản.
Như bữa cơm vẫn còn vài hạt sạn,
Như cõi lòng có lúc vẫn mơ hoa,
Dù thế nào con phải nhớ lời cha,
Hãy thứ tha thì bình yên sẽ đến.
Cha yêu ơi có lẽ con lỗi hẹn
Khi trái tim đã rỉ máu đôi lần.
Tâm hồn con dù đã biết ăn năn
Xác thân con cũng vài lần rệu rã...
Nhưng đôi khi con trút lời lăng mạ
Thỏa hờn ghen kẻ vô phúc phản tình
Muốn nhấn chìm bọn súc vật vô minh.
Và con muốn mỏi chìm vào quên lãng.
Bóng thời gian đưa cha về bảng lảng,
Vỗ về con, gạt nước mắt bon chen.
Nâng niu con à ơi giấc chiều êm.
Thúc giục con đứng lên đừng gục ngã.
Con đứng dậy thấy con đường xa lạ.
Bóng cha yêu,dần khuất cuối đường mây.
Con hiểu rồi, nên rũ bỏ từ đây.
Con phải đi, đến cung đường ánh sáng.
Cha ơi
Con biết rồi,
Ngày mai
Trời lại sáng...
Giỗ cha lần thứ 23
(BH16319)

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2016

Say
Tết đến làm như chật phố phường,
Ngắm cành mai nhỏ nhớ người thương
Phảng phất men say hương tình cũ.
Xôn xao hơi thở vượt ngục tù.
Cứ bảo đất trời sao chật hẹp?
Yêu thương như vậy há công phu?
Nâng chén tiêu tao đời mấy chốc.
Cạn đi thiên địa cũng phù du...
Say quá ta đi lạc đường tu
Hu hu hu ...
Uống mỗi một ly say như ru ...
Ha ha ha ha
(
BH160207-1)
Tết đón cha về.
Sáng nay Sài Gòn bỗng nhiên trở gió.Lạnh tái tê.Gió cuộn nắng cất vào kho.Gió cau có với chị Bàng trước cửa.Gió hất mặt kiêu kì.Chị Bàng ho khan xào xạc,cổ họng lạo xạo như tiếng kính rạn vỡ. Tiếng chổi tre ai quét lá nghe khô khốc,lộc cộc...
Độc.
Hanh.
Lạnh.
Lại nhớ những mùa đông đã qua.Dường như tiếng cha vẳng đâu đó.Cha về rồi.
Năm nay mùa chia phôi.
Bọn trẻ không có nhà.Con chỉ làm vài món đơn giản.Đủ vị cay đắng mặn ngọt.Nhớ hồi cha còn sống cha bảo 30 Tết phải ăn một bát canh khổ qua cho tai qua nạn khỏi.Phải có thịt heo cho cả năm sung túc.Phải có đĩa xào ngũ sắc tượng trưng cho ngũ hành.và kiểu gì cũng phải có bát chè ngọt,để sau khi ăn mặn tráng miệng cho lắng đọng dư vị ngọt ngào.
Bây giờ ăn là thứ yếu.việc nấu nướng chỉ để gìn giữ phong tục của ông bà.Điều quan trọng là con lại có những giây phút ngẫm nghĩ những lời cha dạy và để nhớ cha thôi.
Nắng ấm lên rồi.Tình cha làm tan cái heo may bất chợt của hòn ngọc Viễn Đông này.Lòng con cũng bình yên hơn...
Cha ơi,cầu chúc cha bình an nơi chín suối.Cha đi về giữa hai cõi vô thường,giá hộ cho mẹ và chúng con, toàn gia an khang cha nhé
Con yêu cha lắm và nhớ cha rất nhiều cha biết không?
Trưa 30 Tết Bính Thân.
(BH160207)

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

Chia xa

Thôi,
Chiều đến rồi,
Ta đi. Người ở lại.
Hoàng hôn buồn tím tái cuối chân mây.
Con đường tình hai ngả rẽ từ đây.
Một dấu chấm,khép một đời bạc phận.

Thôi,
Có gì đâu,
Chỉ thấy đời lận đận.
Bóng liêu xiêu,lấp xấp cuối đường mơ.
Phía tương lai ánh sáng quá mịt mờ
Một quá khứ,một canh đời đen bạc

Thôi,
Hết thật rồi,
Dây tơ vương đành đoạn.
Chắp làm sao sợi đứt của yêu thương.
Biết làm sao cuộc sống quá vô thường

Thôi
Đành vậy,
Chia xa thôi,
Đành vậy.

(BH16114)