Translate

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

Trưởng thành.
Càng trưởng thành càng ngại nói nhiều hơn.
Không phải vì lo, mà vì ta đã hiểu.
Cuộc sống ngoài kia có bao điều kì diệu?
Nhưng sức người hữu hạn với đam mê.
Càng trưởng thành, càng ngại nói khen-chê
Bởi ta biết, nào có ai hoàn hảo.
Tốt,xấu,dở,tài, chỉ là kĩ xảo
Chẳng có ai sống thật ở ngoài đời.
Càng trưởng thành, càng thấm sự chơi vơi.
Đó là lúc, mọi thứ đều vô nghĩa
Bè bạn,tiền tài,tình yêu, là xa xỉ
Ta chỉ cần một tri kỉ mà thôi.
Càng trưởng thành, càng sợ thời gian trôi
Sợ không kịp làm, những điều giản dị:
-Báo hiếu mẹ cha,
-Cảm ơn tri kỉ,
-Chăm sóc bản thân mình
-Và học yêu thương...
Càng trưởng thành càng thích lặng im hơn
Để cảm nhận,để thấu tình nhân thế,
Để thấy hạnh phúc chẳng bao giờ là dễ,
Sân khấu cuộc đời,hai mặt lạ quen...
Càng trưởng thành, càng không muốn bon chen.
Suy cho cùng,đời chết đi là hết.
Mọi ảo ảnh,hào quang mà ta biết,
Cũng chỉ là phù du,hư ảo,hư danh...
Càng trưởng thành hồn xác càng mong manh...
(BH-187-10)
Syd-in the winter.
Lạc trôi
Có những điều không thể nói cùng ai,
Tôi đem cất tận đáy tim bé nhỏ.
Ngày trôi qua, con tim dần chật chỗ,
Có vài lần, nó gõ cửa hồn tôi:
«Này ! Bà chủ ơi, lòng tôi chật lắm rồi
Bà đừng cố nhét thêm điều gì nữa.
Cái dùng được, thì dùng đi đừng bỏ
Cái không thể xài, nhắm mắt mà buông đi ! »
Nó hậm hực, như một kẻ sân si,
Thấy mình mất, một phần đời vô ích.
Tôi thương quá, đành ra sông đổ toạch
Cho trời, mây và sông suối cuốn đi…
Từ đó về sau tôi chẳng nói câu gì,
Nó bảo tôi, sao lại dễ lãng quên như thế
Tôi chỉ lặng im,vì nói ra đâu có dễ,
Tôi sợ nó nặng lòng,nó lại khổ vì tôi
Một ngày kia nó lại gõ hồn tôi
« Bà ơi tôi thấy mình rỗng tuếch,
Hồn tôi ngày xưa, chịt chằng như kênh rạch.
Máu đỏ tươi, nuôi thắm đỏ môi người ?
« Xin bà hãy cất lại vào tôi,
Chút ưu tư, chút muộn phiền ,rắc rối
Chút nắng mưa, giữa dòng đời rất vội
Để tôi được là mình, mà không bị lạc trôi ! »
(BH-183-07)
Syd một ngày ấm áp hiếm hoi trong mùa đông
Trải nghiệm
Sáng
Tôi bước ra một thế giới mênh mông…
Thấy trời ở đây xanh hơn , gió lộng hơn thì phải ?
Đường quê hương, hun hút cùng xa mãi,
Tiếng chim ríu ran, không giống ở quê nhà.
Trưa
Tôi bước lang thang, trên con đường lạ xa
Rồi băng qua những khúc cua không có nhiều xe cộ.
Canh giờ tàu,chọn hành trình với các màu: vàng, xanh, đỏ
Tôi biết mình ở chỗ nào, trong không gian, thời gian.
Chiều
Tôi trở về, trên con đường thênh thang
Không giới hạn,nhưng buộc ràng luật lệ
Cái không thể và những điều có thể…
Ở nơi đây, mọi thứ rất rõ ràng.
Tối
Bữa tối nhẹ nhàng và không vội vàng
Thịt nhiều hơn cơm,ít rau,đẹp mắt
Bóng tối trùm lên,ngọn đèn, heo hắt *
Không gian bình an,hương vị nồng cay
Khuya
Văng vẳng trong đêm, khúc nhạc mê say
Ngẫm nghĩ mọi điều phúc,họa,rủi,may
Thế giới vô cùng,đời người hữu hạn
Ai biết tương lai cái gì đổi thay ?
Sydney một ngày đông rất lạnh.
P/s :"Bóng tối trùm lên,ngọn đèn heo hắt" * hiểu là Buổi tối ở đây tối tăm,trong nhà chỉ bật những ngọn đèn nhỏ.mọi người ý thức tiết kiệm điện rất cao, vì tiền điện rất đắt.Nhà dù rộng nhưng chỉ bật đèn khi cần thiết.Không bật tá lả như ở VN
Mùa Đông Đỏ
Ở đây mùa lạnh mù mây phủ
Vầng Dương trốn biệt tận chân mây
Tí tách giọt mưa rung cành lá
Giá lạnh mơn man đến tê người.
Tôi nhớ ngày xưa, xưa lắm rồi
Những chiều đông lạnh rất đơn côi
Cha đi biền biệt trên sông nước
Mẹ ngóng tôi chờ, mắt xa xôi...
Cha bảo: mùa đông cần có đôi
Cùng nhau thổi lửa thắp cuộc đời
Giữ lửa mới là điều thật khó
Mong con: "Mùa đông đỏ" mãi thôi.
Con chẳng lạnh đâu cha yêu ơi.
Trái tim luôn đỏ, dẫu chơi vơi
Bàn tay luôn ấm, dù nghiệt ngã
Ngọn lửa của con - cha bên đời!
Tặng cha
Viết tại Sydney 9/6/2018


Bạn gọi hỏi tôi "Mày đi thật á ".Ừ thì trong thế giới phẳng này khoảng cách đâu còn là vấn đề nữa. Dư mà bạn í nhắc mình những kỉ niệm khiến mình mủi lòng ghê .Bạn lo lắng sẽ không liên lạc được.Trời ạ, bây giờ thời đại công nghệ 4.0 rồi ,lo gì. Chiều nay ,rảnh rỗi ,viết tặng bạn bài thơ vậy,thay cho lời muốn nói nha .
VÀ CỨ THẾ NGƯỜI ĐI…
Và cứ thế… người đi …
Chào kí ức chào khoảng trời bé nhỏ
Đất ở đâu, cũng nâu và xanh cỏ 
Da thịt người- đất mẹ thấm mồ hôi.
Bầu trời ở đâu, gió cũng lả lơi 
Lúc nắng, khi mưa, những chiều giông tố 
Gió len lỏi vút qua từng ngõ nhỏ
Ánh trăng đêm khi tỏ khi mờ
Người ra đi đành bỏ lại bến chờ…
Còn ai ngồi co ro trong Gió Bấc?
Có ai nhớ bóng vàng Thu trầm mặc ?
Nắng phương Nam rạo rực cả trưa hè.
Người đi rồi người sẽ nhớ rặng tre.
Nơi làng quê, tiếng sáo diều réo rắt.
Mục đồng về thôn khi bóng chiều đã tắt,
Đàn cò bay, nắng tắt lịm trên cây
Í... a … quan họ chia tay 
Người đi người ở vơi đầy nhớ thương!
(BH-1805-29)