Translate

Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2023

 NGƯỜI MỸ DẠY BÀI HỌC "CÔ BÉ LỌ LEM" NHƯ THẾ NÀO....?

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
- Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
- Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
- Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
- Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm !
- Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả.
Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác.
Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ).
Bây giờ thầy hỏi một câu khác.
- Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !
- (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
- Vì sao thế ?
- Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
- Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt.
Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình.
Các em hiểu chưa?
Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?
- Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
- Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
- Đúng ạ !
- Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?
- Không ạ
- Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè.
Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.
Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
- Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
- Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả.
Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?
- Chính là Cinderella ạ.
- Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella không biết tự thương yêu chính mình.
Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được.
Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ?
- Phải biết yêu chính mình ạ !
- Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình.
+ Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội.
+ Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội.
+ Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có.
Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ?
- Đúng ạ, đúng ạ !
- Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
- Học sinh (im lặng một lát): Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
- Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ.
Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả.
Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem !
Các em có tin như thế không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.

Suu tam
Theo Muvadi

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2019

Tự hát
Năm mươi tuổi, cần phải biết yêu mình.
Biết lặng im và sẵn lòng tha thứ.
Biết đặt mọi thứ đúng nơi, không lục tìm quá khứ, 
Thôi đam mê dại khờ, chẳng oán giận, hờn ghen.
Năm mươi tuổi thôi đừng có bon chen.
Cứ tin đi- Tình Yêu không có tuổi.
Chớ háo hức, đừng thả hồn rong ruổi.
Xem giá trị cuộc đời trong vết đổ thời gian.
Năm mươi tuổi, chầm chậm bước lên đàng.
Xuyên qua hư vinh, đi tìm người tri kỉ.
Năm mươi tuổi, tâm hồn nhìn thấu kĩ.
Mắt ở đáy lòng, phân biệt rõ thực hư.
Năm mươi tuổi, không được phép chần chừ.
Lỡ một bước, chậm một đường thiên lí.
Thấy nhân gian , chẳng cái gì có lý
Lí lẽ của cuộc đời, là “thiên hạ trần ai”…
Năm mươi tuổi, tương lai đã bớt dài.
Hãy vui sống bằng những gì có thể.
Hãy tự nhủ , đời chỉ cho ta thế.
Năm mươi đoạn đường, ta bỏ lại gian truân ...
Từ bây giờ-Thu muộn –Khúc Trường Xuân!

Syd, 13/02/2019 

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

Trưởng thành.
Càng trưởng thành càng ngại nói nhiều hơn.
Không phải vì lo, mà vì ta đã hiểu.
Cuộc sống ngoài kia có bao điều kì diệu?
Nhưng sức người hữu hạn với đam mê.
Càng trưởng thành, càng ngại nói khen-chê
Bởi ta biết, nào có ai hoàn hảo.
Tốt,xấu,dở,tài, chỉ là kĩ xảo
Chẳng có ai sống thật ở ngoài đời.
Càng trưởng thành, càng thấm sự chơi vơi.
Đó là lúc, mọi thứ đều vô nghĩa
Bè bạn,tiền tài,tình yêu, là xa xỉ
Ta chỉ cần một tri kỉ mà thôi.
Càng trưởng thành, càng sợ thời gian trôi
Sợ không kịp làm, những điều giản dị:
-Báo hiếu mẹ cha,
-Cảm ơn tri kỉ,
-Chăm sóc bản thân mình
-Và học yêu thương...
Càng trưởng thành càng thích lặng im hơn
Để cảm nhận,để thấu tình nhân thế,
Để thấy hạnh phúc chẳng bao giờ là dễ,
Sân khấu cuộc đời,hai mặt lạ quen...
Càng trưởng thành, càng không muốn bon chen.
Suy cho cùng,đời chết đi là hết.
Mọi ảo ảnh,hào quang mà ta biết,
Cũng chỉ là phù du,hư ảo,hư danh...
Càng trưởng thành hồn xác càng mong manh...
(BH-187-10)
Syd-in the winter.
Lạc trôi
Có những điều không thể nói cùng ai,
Tôi đem cất tận đáy tim bé nhỏ.
Ngày trôi qua, con tim dần chật chỗ,
Có vài lần, nó gõ cửa hồn tôi:
«Này ! Bà chủ ơi, lòng tôi chật lắm rồi
Bà đừng cố nhét thêm điều gì nữa.
Cái dùng được, thì dùng đi đừng bỏ
Cái không thể xài, nhắm mắt mà buông đi ! »
Nó hậm hực, như một kẻ sân si,
Thấy mình mất, một phần đời vô ích.
Tôi thương quá, đành ra sông đổ toạch
Cho trời, mây và sông suối cuốn đi…
Từ đó về sau tôi chẳng nói câu gì,
Nó bảo tôi, sao lại dễ lãng quên như thế
Tôi chỉ lặng im,vì nói ra đâu có dễ,
Tôi sợ nó nặng lòng,nó lại khổ vì tôi
Một ngày kia nó lại gõ hồn tôi
« Bà ơi tôi thấy mình rỗng tuếch,
Hồn tôi ngày xưa, chịt chằng như kênh rạch.
Máu đỏ tươi, nuôi thắm đỏ môi người ?
« Xin bà hãy cất lại vào tôi,
Chút ưu tư, chút muộn phiền ,rắc rối
Chút nắng mưa, giữa dòng đời rất vội
Để tôi được là mình, mà không bị lạc trôi ! »
(BH-183-07)
Syd một ngày ấm áp hiếm hoi trong mùa đông
Trải nghiệm
Sáng
Tôi bước ra một thế giới mênh mông…
Thấy trời ở đây xanh hơn , gió lộng hơn thì phải ?
Đường quê hương, hun hút cùng xa mãi,
Tiếng chim ríu ran, không giống ở quê nhà.
Trưa
Tôi bước lang thang, trên con đường lạ xa
Rồi băng qua những khúc cua không có nhiều xe cộ.
Canh giờ tàu,chọn hành trình với các màu: vàng, xanh, đỏ
Tôi biết mình ở chỗ nào, trong không gian, thời gian.
Chiều
Tôi trở về, trên con đường thênh thang
Không giới hạn,nhưng buộc ràng luật lệ
Cái không thể và những điều có thể…
Ở nơi đây, mọi thứ rất rõ ràng.
Tối
Bữa tối nhẹ nhàng và không vội vàng
Thịt nhiều hơn cơm,ít rau,đẹp mắt
Bóng tối trùm lên,ngọn đèn, heo hắt *
Không gian bình an,hương vị nồng cay
Khuya
Văng vẳng trong đêm, khúc nhạc mê say
Ngẫm nghĩ mọi điều phúc,họa,rủi,may
Thế giới vô cùng,đời người hữu hạn
Ai biết tương lai cái gì đổi thay ?
Sydney một ngày đông rất lạnh.
P/s :"Bóng tối trùm lên,ngọn đèn heo hắt" * hiểu là Buổi tối ở đây tối tăm,trong nhà chỉ bật những ngọn đèn nhỏ.mọi người ý thức tiết kiệm điện rất cao, vì tiền điện rất đắt.Nhà dù rộng nhưng chỉ bật đèn khi cần thiết.Không bật tá lả như ở VN
Mùa Đông Đỏ
Ở đây mùa lạnh mù mây phủ
Vầng Dương trốn biệt tận chân mây
Tí tách giọt mưa rung cành lá
Giá lạnh mơn man đến tê người.
Tôi nhớ ngày xưa, xưa lắm rồi
Những chiều đông lạnh rất đơn côi
Cha đi biền biệt trên sông nước
Mẹ ngóng tôi chờ, mắt xa xôi...
Cha bảo: mùa đông cần có đôi
Cùng nhau thổi lửa thắp cuộc đời
Giữ lửa mới là điều thật khó
Mong con: "Mùa đông đỏ" mãi thôi.
Con chẳng lạnh đâu cha yêu ơi.
Trái tim luôn đỏ, dẫu chơi vơi
Bàn tay luôn ấm, dù nghiệt ngã
Ngọn lửa của con - cha bên đời!
Tặng cha
Viết tại Sydney 9/6/2018


Bạn gọi hỏi tôi "Mày đi thật á ".Ừ thì trong thế giới phẳng này khoảng cách đâu còn là vấn đề nữa. Dư mà bạn í nhắc mình những kỉ niệm khiến mình mủi lòng ghê .Bạn lo lắng sẽ không liên lạc được.Trời ạ, bây giờ thời đại công nghệ 4.0 rồi ,lo gì. Chiều nay ,rảnh rỗi ,viết tặng bạn bài thơ vậy,thay cho lời muốn nói nha .
VÀ CỨ THẾ NGƯỜI ĐI…
Và cứ thế… người đi …
Chào kí ức chào khoảng trời bé nhỏ
Đất ở đâu, cũng nâu và xanh cỏ 
Da thịt người- đất mẹ thấm mồ hôi.
Bầu trời ở đâu, gió cũng lả lơi 
Lúc nắng, khi mưa, những chiều giông tố 
Gió len lỏi vút qua từng ngõ nhỏ
Ánh trăng đêm khi tỏ khi mờ
Người ra đi đành bỏ lại bến chờ…
Còn ai ngồi co ro trong Gió Bấc?
Có ai nhớ bóng vàng Thu trầm mặc ?
Nắng phương Nam rạo rực cả trưa hè.
Người đi rồi người sẽ nhớ rặng tre.
Nơi làng quê, tiếng sáo diều réo rắt.
Mục đồng về thôn khi bóng chiều đã tắt,
Đàn cò bay, nắng tắt lịm trên cây
Í... a … quan họ chia tay 
Người đi người ở vơi đầy nhớ thương!
(BH-1805-29)