Translate

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Bến mơ Xuân

Thánh thót giọt nắng rơi
Lả lơi cơn gió thổi
Chơi vơi Đông qua vội
Bối rối một bờ môi

Nhật Tân sáng bừng trời
Gốc mục chồi đâm nụ
Thiên mệnh tri thấu tỏ
Hữu duyên tình Thâm giao.

Chúa Xuân giấu xôn xao
Nồng nàn trong trong gió sớm
Tình Xuân Hương thắm đượm
Ngọt bốn chiều mênh mang

Xuân đi rồi Xuân sang
Cho thế nhân rộn ràng
Gót Sen dù bước mỏi
Nhất trụ thời :
Thiên Quang

(BH150128)
Hôm nay mùa Đông ở phương Nam chuyển mình tê buốt..Có phải đêm không cùng và hơi sương giá rét nên hồn người đi hoang? Ở bên kia thế giới của Thiên đàng, Sỏi đá khô khan bỗng thấy Cần hơi ấm.
Sáng sớm trời mù sương mờ mặt. Con đường đến trường ướt nhẹp nước non.Một không gian âm u trì kéo tâm hồn, nghẹn ngào  đến tức thở.Gió không còn mơn man mà xồng  xộc chạy vào Tim não.Tê tái, buốt tận óc .Chao ôi mùa Đông xứ Bắc cheo leo không bon chen nổi với đất cằn, trời hẹp,đã ồ ạt tràn về đây khiến lòng ta se sắt.Bỗng dưng thấy lạnh quá chừng. Các ngón tay tê dại, toàn thân cứng  đờ ...một cảm giác hư vô đến vô biên..
Nhưng sao vẫn thấy thương người bán rong thả mình trong sương sớm, co ro với chiếc áo mỏng manh.Đâu quên những  ngày xưa Thơ dại, rúc mình trong chăn êm,nghe mẹ kể về những câu
chuyện cổ . Lại khắc khoải nhớ đêm mùa Đông  nồng nàn cháy lửa.Và tiếc nuối cho một đời cây cỏ phải trút lá cho sự hồi sinh.
Khi băng giá làm nguội lạnh tâm Linh, trái Tim yêu thương gắng mình gượng gạo. Thì thôi, buông bỏ cho bớt sầu ảo não. Đợi gió lạnh hết hanh hao, ta đón Bình Minh về .

(BH-150122)
P/s :Ghi lại cảm giác trong một buổi sáng lao mình vội vàng trong giá lạnh đi làm )

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

Chao ôi cái sự nửa vời ...mỏi mệt quá !

Nửa vời

Cả đời đánh bạc với người
Giọt Châu đã cạn lòng người còn tham?
Ruổi rong chi mãi cõi phàm ?
Dây tơ cũng chẳng níu ràng buộc duyên.
Lạnh lùng Hương lửa thuyền quyên.
Nợ duyên dai dẳng con thuyền lênh đênh.
Sóng xô Bến đợi chông chênh
Gió thôi ru giấc bồng bềnh miên man
Vọng phu một thuở ngỡ ngàng
Tỉnh say ta vẫn mênh mang chữ Tình.
Khi tỉnh rượu lúc tàn canh
Bóng trăng vành vạnh nửa vành khuyết son
Dở say vờ tỉnh hao mòn
Than ôi
Nửa kiếp ,
Nửa còn ,
Chơi vơi...

(BH150117)
Bạn bảo " chúng ta già rồi" ô hô già thật rồi sao ? Tuổi già ư rồi ai cũng phải đi qua. Bình thản mà đón nhận nó.khi chúng ta già, ai có kí ức,kỉ niệm đẹp để Hoài niệm thì đó là người hạnh phúc.
Già
Phải chăng người đã già rồi?
Xác thân bải Hoải giọng lời mỉa Mai ?
Môi hanh hao tím Trần ai
Vòng tay lơi lỏng mệt nhoài díu dan
Chân đi dừng bước lo toan
Tai nghe từng Giọt lỡ làng Xuân trôi
Thì ra già cũng thế thôi
Qua qua lại lại hồn rơi mất hồn
Gánh đời cao tựa núi non
Gánh sầu trĩu nặng vẫn còn riêng mang...
Mối lương duyên dẫu lỡ làng
Yêu thương bù lại dở dang mấy thì ?
Mắt trời thấu cõi Thiên di
Mắt người ta gặp Xuân thì chưa qua
Già đâu vẫn trẻ cơ mà?
Ha ha ha ha !
(BH150109)

Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

Mùa Đông ở phương Nam
Xa xứ lâu ngày, ai quên được cái rét lạnh lùng của phương Bắc.
Sáng nay miền Nam rét dịu dàng.18 độ .
Tỉnh giấc mà không muốn rút chân ra khỏi chăn.có cái gì len lỏi luồn lách vào ngóc ngách tâm hồn ta.Không khí dường như cô quắt lại, thấm miên man trên làn da bắt đầu khô héo.
Rùng mình một cái , rồi vươn vai nhẹ nhàng,như để muốn chứng minh rằng cái
rét của đất trời chưa là gì so với cái lạnh của lòng người.
Khẽ tay kéo cửa sổ phòng ngủ, chợt nghe tiếng chim líu lo trên mái nhà! Ô hay mùa Xuân đã về ! Cảm giác Đông -Xuân Đan xen kì lạ. Lạnh mà không tái tê,lẻ loi mà ấm áp,thoảng một chút buồn vô cớ rồi le lói những niềm vui bất ngờ ...
Ra đường, gió tát nhẹ mà rát buốt. Da mặt căng ra chống chọi với cái lạnh hiếm hoi.Mũi miệng thở ra thấy khói mỏng mới biết Đông đã thực sự về tới đất phương Nam rồi.
Đông đến xin người đừng lạnh lùng. Nhân gian Cần lắm sự ấm áp để đi qua mùa giá rét. Sự ấm áp lan tỏa từ lòng yêu thương vị tha và cả sự vô tư chân thành...
Mênh mang trong suy nghĩ ấy mình đem cả những cảm xúc ngọt ngào đến trường. Hôm nay dạy cho học trò một bài học về lòng đố kị. Lòng đố kị giống như hơi lạnh gió Đông kia , tựa như con rắn độc sẽ gặm nhấm trái Tim nhân hậu của con người, đẩy người ta đi tìm những giá trị ảo. Sự ảo tưởng về mình. Kết cục chỉ là sự bẽ bàng tuyệt vọng mà thôi.
Hãy tỉnh ngộ như ta chợt tỉnh giấc khi gặp cơn lạnh giữa đêm Đông. Hãy biết Hối hận để hiểu ý nghĩa của sự bao dung tha thứ quan trong thế nào
Mình tin trò mình sẽ cảm nhận được điều mình muốn nói hôm nay .
(BH151501)