Món ngon của mẹ,niềm tin của cha
Cả đời mình,tôi được thưởng thức nhiều món ngon vật lạ.Nhưng tôi vẫn thấy món cá đối kho nước cốt dừa của mẹ là tuyệt nhất.
Ngày ấy ,gia đình tôi không giàu có nhưng cũng thuộc diện trung lưu.Chúng tôi may mắn hơn đa số mọi người cùng thời vì cha tôi đi tàu viễn dương.Chúng tôi dư dả vì thời đó,ti vi,tủ lạnh,radio,máy ảnh,một gói mì ăn liền Thái Lan,một lọ dầu Singapore,một lon nước ngọt,một cái quần Jean Levis...cha mang về,tất cả đều có giá trị và có thể biến thành tiền,vàng...
Từ bé tôi được ăn bơ Pháp,uống sâm banh,được sở hữu con búp bê biết nói,xài dầu thơm xịn...tóm lại,tôi cảm thấy mình được sống một cuộc sống thật thoải mái,không bon chen,chật vật vì miếng cơm manh áo đời thường.
Tôi nhớ,nhà tôi thường là nơi tụ tập ăn uống của các bà vợ có chồng đi tàu. Mẹ tôi tính hào phóng,rộng rãi.Bà tiêu pha chẳng tính toán thiệt hơn với ai bao giờ.
Thế rồi gia đình tôi chuyển vào Nam.Mẹ tôi dị đoan lắm.Đi xem mấy chục căn nhà rồi mới chọn mua một cái nhà ngay bên hông chợ Lê Văn Sỹ.Căn nhà khá to,ba tầng lầu,bề thế mặt hướng về bờ kênh.Dưới trệt mẹ cho thuê làm tiệm uốn tóc.Cả nhà tôi sinh hoạt ở bên trên.Mọi chi tiêu lấy từ nguồn tiền cho thuê nhà và tiền lãi tiết kiệm.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi đi.
Một ngày nọ,thấy cha mẹ thất thần xì xầm to nhỏ,tôi loáng thoáng nghe được là họ mất hêt tiền bạc ở một doanh nghiêp sản xuất dầu thơm.
Sau đó là những chuỗi ngày căng thẳng,vật vã.Tôi là con cả,nên hiểu chuyện.Hai đứa em thì vô tư chả biết gì.Chúng vẫn quen cách sống sung sướng cũ,hay đòi ,vòi vĩnh đủ thứ.Tôi thương cha mẹ,nhất là cha.Tối nào cha cũng ra sân thượng hút thuốc và nhìn lên trời cao.Tôi cảm thấy đôi mắt ông một nỗi buồn sâu thẳm.Có lúc tôi như nghe được lời cầu nguyện xa xăm trong tiếng hát lầm rầm của cha.
Vì đồng tiền eo hẹp,nhà tới 5 miệng ăn,lại toàn ở cái tuổi bẻ gãy sừng trâu,mẹ phải tính toán,so đo từng bữa.Tôi phục mẹ,vì trước đó thấy sự tiêu pha của mẹ,tôi không nghĩ mẹ có thể thích ứng và xoay chuyển được tình hình khó khăn thế này.
Bữa cơm vắng bóng dần tôm cua hải sản,sơn hào hải vị,thay vào đó là những miếng đậu phụ,tép rang,và thường xuyên là cá.
Các em tôi ghét cá.Tôi cũng chẳng hào hứng gì,nhất là mấy con cá ươn,đông đá.Vì là chị cả,nên tôi lẳng lặng không ăn chứ không hề kêu ca phàn nàn.Bố biết vậy,một hôm,gọi tôi lên sân thượng và kể cho tôi nghe câu chuyện cá chép vượt vũ môn.Rồi cha bảo: "nhà giàu ăn cá chép là thường.Nhưng con cá đối,màu trắng bạc,to bằng 2 ngón tay mà biết cách chế biến không khác gì thịt cá chép.Con cứ nghĩ mình đang ăn cá chép đi,con sẽ vượt qua mọi kì thi đấy"
Từ bữa đó,tôi chú ý đến món cá đối kho nước cốt dừa của mẹ.Lạ thay,vài lần mấy bạn học đến chơi,mẹ mời ở lại ăn cơm,ai cũng tấm tắc khen món cá kho ấy ngon tuyệt vời và họ chưa được thưởng thức bao giờ.Và tôi nhớ,trước mỗi ngày tôi đi thi,mẹ lại kho cá đối cho tôi ăn,tôi đều được điểm cao.
Một thời gian sau,cha mẹ phải bán căn nhà đang ở ,mua căn nhỏ hơn,để có tiền trang trải cuộc sống và học hành cho ba chị em tôi.Cha tôi cũng mất sau đó vài năm.
Ôi món ngon của mẹ đã cho tôi vượt qua những tháng ngày khó khăn của cuộc đời.Và cha,cho tôi niềm tin vào sự thành bại.Món ăn bình dân bỗng trở thành món ăn đặc sản và cha làm cho nó thành một đặc ân trong cảnh bần hàn.
Lại sắp giỗ cha.Bây giờ chuyện ăn uống chỉ là thứ yếu,nhưng con sẽ nấu món cá đó mời cha dùng,cha nhé!
(BH15321)
P/s: Mình đã truyền công thức nấu món cá này cho bạn
Loan Vu,công nhận bạn í làm giỏi thật.