Translate

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

Chào bạn MH 
Bạn  hỏi tớ " Sao Lavender gọi là Oải hương"? Thực ra đây là một câu chuyện dài tớ được bố kể nhưng thú thực tớ vừa sợ vừa thích thú.Nay bạn hỏi ,thì tớ kể cho bạn nghe nhé.Nhưng tớ có tham khảo anh google về cái tên Lavender.
Theo như những gì bố tớ kể và dậy tớ từ hồi bé, cộng thêm những kiến thức mà tớ đọc thêm từ anh Gút gồ ,thì theo tớ cái tên gọi Lavender và Ý nghĩa của hoa oải hương thật là đặc biệt.

Oải hương –tên tiếng anh là Lavender thực chất chỉ là một loài cỏ đồng nội ở xứ ôn đới thôi.(Tên khoa học của nó Lavendula. từ tiếng Latin lavare có nghĩa là "rửa" –“làm sạch” )
Còn vì sao Lavender dịch sang tiếng Việt Nam là Oải hương thì có lẽ liên quan đến câu chuyện bố tớ kể dưới đây (tớ nghĩ thế chứ ko ai bảo thế nhé )
Tinh dầu oải hương được chiết xuất từ hoa và cuống của cây oải hương.Hoa oải hương khô có thể giữ mùi trong 5 năm,khí hậu càng khô lạnh, mùi oải hương càng giữ được lâu.
Ở châu Âu, thời trước,khi một đứa bé ra đời người ta thường trải một lớp thảm bông hoa oải hương trong tã quấn cho đứa bé lúc mới sinh ra để sát trùng,đuổi côn trùng và tấy mùi hôi .Đó cũng là cách người ta chúc may mắn cho đứa bé .
Do đó, Oải hương là hương sắc đặc trưng của mùa hè xứ ôn đới.Nó còn tượng trưng cho tình yêu, điều may mắn, và sự trong sạch.
Do tính chất lưu giữ hương bền lâu,mùi thơm quyến rũ và tự nhiên,có tác dụng an thần,tạo cảm giác thư thái dễ chịu, suốt thời Trung cổ Oải hương được xem là thảo dược của tình yêu.(kiểu như "hương thang dục" của các mỹ nhân Trung Hoa thời phogn kiến )
Do có mùi thơm sạch và có tính chất đuổi côn trùng,được dùng trong y tế để sát trùng vế thương,vì thế nó cũng là biểu tượng của sự trinh bạch
Tương truyền ,nếu rắc tung những bông oải hương khô trong nhà, chúng sẽ mang lại sự bình yên, hoà thuận đấy.
Có một câu chuyện tình yêu cảm động về hoa oải hương là : Có hai đứa trẻ sống ở ngôi làng nọ, hàng ngày chúng thường rủ nhau ra cánh đồng oải hương chơi đùa.Khi lớn lên, chúng hò hẹn với nhau và lấy 2 cành hoa oải hương bỏ vào 2 cái lọ thủy tinh và thề hẹn sẽ lấy nhau
Một ngày nọ, người con trai bị tai nạn và phải ra nước ngoài chữa trị, sau này cậu bé trở thành một ca sĩ nổi tiếng.Câu bé đã trở về làng tìm lại kí ức tuổi thơ.Câu gặp lại cô bé ngày xưa, vẫn sống trong làng bằng nghề trồng hoa oải hương.
Nhưng do sau tai nạn cậu bé thay đổi khá nhiều nên họ không nhận ra nhau. Rồi định mệnh cho họ gắn kết ,họ kể cho nhau nghe những kỉ niệm thơ ấu của mình.Chàng trai dần nhớ lại và nhận ra cô bé ngày xưa.Họ đã sống những tháng ngày HP bên nhau trên cánh đồng oải hương thơm ngát,nồng nàn
Nhưng cuộc đời luôn nghiệt ngã.Cô gái mắc bệnh hiểm nghèo và không thể cùng chàng trai đi suốt con đường HP ấy. Trước lúc lâm chung, cô gái đưa lại cho chàng trai lọ thủy tinh có cành oải hương từ nhiều năm trước. Cô gái dặn: Nếu khi nào anh nhớ em, anh hãy mở lọ thủy tinh này ra và hít mùi hương này nhé.Hãy nhớ đó là tâm hồn em,kí ức của em, tình yêu của em đã dành trọn vẹn cho anh."
Sau khi cô gái qua đời,một hôm, ngồi buồn nhớ nàng quá, chàng trai chợt nhớ lời cô gái dặn.Chàng lấy lọ thủy tinh ra xem và ngửi. Chàng vừa hít hà vừa nhắm mắt nhớ lại những cảm giác hạnh phúc với người yêu quá cố, lạ thay chàng nhìn thấy hình ảnh cô gái bên trong lọ thủy tinh ấy cùng mùi hương ngạt ngào quyến rũ .Từ đó ngày nào họ cũng nhìn thấy nhau như thế...
Vì vây người ta bảo nếu cầm cành cây oải hương hit hà, bạn có thể thấy ma (Sợ hông?)
(Đây là câu chuyện mà bố kể cho tớ từ hồi bé.Không biết thực hư thế nào,nhưng tớ có một nỗi ám ảnh từ bé về sức cuốn hút kì lạ bí hiểm của loài hoa này )
(BH15608)

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Oải Hương
Vài năm trước,trong những chuyến công tác sang châu Âu,mình cố tìm những cánh đồng oải hương để chiêm ngưỡng và hít thở bầu không khí ngập tràn hương vị đồng nội ấy.Thật không may nơi mình đến không có oải hương mà chỉ thấy những cánh rừng lá kim và những thảm lá vàng rụng dầy hàng mét.

Đành xem trên internet và tưởng tượng.

Nhớ lời cha kể ,cha bị quyến rũ bởi vẻ đẹp đằm thắm và mùi hương độc đáo của oải hương ở xứ Provence. Cha gieo vào tâm hồn Việt ngây ngô của mình một thói quen thưởng thức khác lạ.Mình hít hà những cục xà bông Lavender từ hồi bé.Cha hay mang về những chai nước hoa bé xíu mùi Lavender.Sau này Việt Nam cũng có bán nhưng không dễ tìm.Cho đến khi cô bạn thân khoe thú khứu giác,thủ thỉ bảo mình cảm nhận mùi phòng ngủ của cô ấy trong một ngày đông tháng 11,mình nhận ra ngay cái hương thơm đồng nội giản dị mà thanh thoát,một chút re mát,một chút ngọt ngào.Hương nhàn nhạt nhưng có chiều sâu. Càng ngửi càng thấm sự nồng say,hoang dã.
Thế là thói quen cũ có dịp thỏa thích.Mình thả vài giọt tinh dầu oải hương vào áo gối,tận hưởng sự dịu ngọt thanh thản.Sau khi tắm, thấm từng giọt dầu lên da,xoa chừng 30 phút,cứ để vậy mà ngủ.Một cảm giác bình yên sẽ đến như đang nằm dưới vòm cây xanh mát vậy.
Thế rồi quen, thành tật không bỏ được nữa.Cơm có thể bỏ nhưng một ngày không có mùi oải hương người chống chếnh,tâm chơi vơi...
Chết chưa!
Rồi mình cứ ảo tưởng,biến mọi thứ quanh mình phảng phất hương vị nồng say ngọt ngào ấy.
Khi chợt có một vị khác lạ,mình hoảng hốt như bị mất đồ quý giá vậy.
Nhưng cuộc sống vô thường mà.Mình phải quen với sự hòa hợp và hội nhập.
Rồi mình đã thử với mùi Tresor,Chloe,Gucci,Bvlgari...Chúng thật cao quý và sang trọng.Rồi cũng nghiện như một tín đồ!
Nhưng để có cảm giác ngọt đến dịu dàng,say đến lắng chìm,mê đến đắm đuối...thì chỉ có hương Lavender thôi.Bởi đó là hương của đất trời,kết tinh mọi tinh túy tự nhiên từ vũ trụ bao la ,nó không bị ánh hào quang của sự xa xỉ làm lu mờ,cũng không bị ánh bạc của vật chất tiền tài làm biến chất,mà nó tự nhiên như hơi thở,đủ cho ta tồn tại và dâng hiến.
Những cánh đồng Lavender bất tận của xứ Provence nước Pháp,Banstead -Anh quốc,những trang viên tím lịm ở Mật Vân Bắc Kinh Trung Quốc hay những thung lũng tím đỏ xứ Phù Tang trở thành những địa danh "hữu xạ tự nhiên hương " là vậy.

Làm người,nhất là người phụ nữ,ai chẳng ước mình có được cái " hữu xạ tự nhiên hương" ấy nhỉ! Phải không?

OẢI HƯƠNG vì thế không làm mình uể oải tí nào! Mình gọi đó là " father flavor"!
P/s: Bài viết này con tặng cha yêu!
(BH15606)


Cứ nghe Trịnh thế này vui làm sao cho được !!!
Bài hát mở ra một vùng trời kí ức tươi xanh ngọt ngào đẹp đẽ :đôi môi thơm nồng nàn,mái tóc mềm xanh mướt,một cảm xúc bình yên thỏa mãn của con tim hạnh phúc
Nhưng tất cả đã bị lãng quên,con tim bị bỏ quên lăn lóc trên đường trần ,vô cảm và vô định .Những xúc cảm cuồng nhiệt qua đi để lại một sự cô đơn đến héo hon. Một Sự lặng câm trong tuyệt vọng làm thiên nhiên sự vật hoang tàn,u uẩn .Sự cô đơn trỗi dây,để lại sự lạnh giá và lặng câm đến tê dại
Đời sống mênh mang cạn kiệt, tâm hồn xơ xác hoang hoải .Cái hiện hữu còn lại chỉ có một chữ độc : Người soi bóng mình trên bức tường trắng im lìm:
Người chới với hốt hoảng tìm kiếm những niềm vui để đi qua những ngày dài buồn tẻ. Một ảo ảnh phất phơ trong kí ức, mảnh dẻ như sợi tóc lướt qua chập chờn,mơ hồ không định hình được. Không vương một chút hương tình và kí ức nhạt nhòa ,xa xăm …Thì ra chẳng có ai mà đợi chờ,chẳng có điều gì mà mong ngóng ?
Người quay về với cõi tạm của riêng mình .Đốt những ảo ảnh dư âm còn sót lại ,mơ ước một cảm giác êm đềm ấu thơ để ngậm ngùi cho thân phận của kiếp người …
Bình yên tìm về trong khoảng lặng êm đềm, dưới vòm cây xanh mát…
Ngậm ngùi người ru mình
Ngậm ngùi Ta ru ta …
(BH15605)
Ru ta ngậm ngùi (Trịnh Công Sơn )
Môi nào hãy còn thơm,
cho ta phơi cuộc tình.
Tóc nào hãy còn xanh,
cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên,
ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên.
Khi tình đã vội quên,
tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên,
con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông,
tay rong rêu muộn màng.
Thôi chờ những rạng đông..
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình.
Giữa tường trắng lặng câm.
Có đường phố nào vui,
cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay,
trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai,
ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ ai
Em về, hãy về đi,
ta phiêu du một đờị
Hương trầm có còn đây,
ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi,
ta ru ta ngậm ngùi,
Xin ngủ dưới vòm cây

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

Đời người là giấc mộng dài ,nhưng vận mạng của con người đôi khi chỉ ngắn ngủi trong một hơi thở.Cuộc sống là vô thường.Thân vô thường, tâm vô thường ,hoàn cảnh vô thường. Vì thế Con người cũng vô thường trong cái vòng xoáy của yêu thương ,thù hận,tha thứ, buồn vui ,hạnh phúc đau khổ triền miên …
Vô thường chi phối ngay trên thân xác của chúng ta gọi là Thân vô thường: Thân xác chúng ta biến đổi theo năm tháng: da nhăn ,tóc bạc ,mắt mờ…đó là thân biến đổi.Làm sao để con người không bao giờ già, không có bệnh tật đau ốm ? Điều này là không thể . Già không phải cái tội, chết không phải là điều sợ hãi.Quan trọng là sự sinh ra hay chết đi của ta để lại điều gì cho nhân thế để mọi người cười khóc vì ta mà ta lại chỉ mỉm cười thanh thản.Có câu nói : “Hữu sanh hữu tử hữu luân hồi.Vô sanh vô tử vô khứ lai “ là vậy .
Có thân là có nghiệp.Thân tạo nghiệp. Nghiệp cũ của đời trước để lại ta chưa trả hết , kiếp này ta lại tạo thêm nghiệp . Kiếp người đi từ vô tận tái sinh ,luân hồi trong ba nẻo sáu đường . Tội từ tâm khởi làm ta vướng tục lụy trần .Thế nên đừng sống ích kỉ chỉ vì bản thân mình.Cái Tôi lớn tới đâu vô minh (khổ đau ,trầm luân )sẽ chảy tràn trên cuộc đời ta tới đó.
Vô thường chi phối trên tâm trí của con người
Ý muốn và hiện thực không phải bao giờ cũng song hành .Tâm con người như một chiếc lá-sáng tươi trưa héo chiều tàn.Con người thường sanh tâm ràng buộc bởi vô thường.Khi gặp cảnh không hài lòng dễ thay đổi, dễ vướng vào lụy tình.Đừng vội trách người mà phải nhìn lại tâm mình , nhìn lại dòng cảm xúc của riêng mình thì mới có sự yên ổn được.
Vậy thì đừng mong cầu ,vọng tưởng ,khi không biết mình là ai , sẽ trôi chảy trong vòng sanh tử, luân hồi, mình sẽ không tìm ra được ánh sáng ,con đường của mình .Cái giá trị của bản ngã mới chính là cái sức sống trẻ mãi không già, luôn bất tử vậy .
Phải chấp nhận sự vô thường của thân,tâm,hoàn cảnh để kiểm soát tâm tư của mình ,lắng đọng những triết lý của cuộc sống tự nhiên .
Một cách để không bị chi phối bởi vô thường là niệm phật.Niệm tiền nhiều quá sẽ bị bạc.Niệm tình nhiều quá sẽ bị phụ . Niệm bất thiện tâm sẽ vô minh. Niệm điều thiện ,tâm sẽ hạn chế bớt biến dịch thăng trầm của trần thế và mới an lạc tâm thức được.Nghe nhìn lại những suy nghĩ trong tâm ta .Chỉ có nhìn thẳng nhìn thật vào bản ngã của mình ,quản lí được mọi biến chuyển trong tâm thức của mình mới tìm ra những con đường cách thức để hành xử với người với đời và giải thoát được sự ràng buộc của vô thường.
Haiza ! vô thường ! vô thường! vô thường!
(BH15605)

Đôi khi nó là như thế em gái ạ. Chị cũng không biết sao nữa

Mong manh

Mong manh hạnh phúc tuổi chiều,
Mỏng tình nhạt vị phiêu diêu nỗi buồn.
Đoái trông một bóng hoàng hôn,
Ngoảnh nhìn nắng quái rọi hồn cô Liêu.
Ừ thôi chiều đã buông chiều,
Yêu thương ngần ngại những điều trái ngang.
Ngập ngừng lối rẽ Thiên đàng,
Nhuốm màu hư ảo võ vàng ánh trăng.
Rụng rơi kỉ niệm trối trăn
Tiễn tình tri kỉ Vĩnh hằng Thiên thu!

(BH15602)