Chúng tôi rời hòn ngọc Viễn Đông hướng về cực Nam tổ quốc.
Rong ruổi qua 11 tỉnh thành của miền Tây xanh mướt lá,mênh mang sông nước,trong trẻo không khí tự nhiên,lòng người nhẹ bẫng,thư thái.
Chuyến đi dài,hằn những dấu ấn mỏi mệt trên những quầng mắt thâm tím vì thiếu ngủ. Đổi lại,mỗi vùng đất chúng tôi đi qua,mỗi địa danh,di tích chúng tôi ghé vào đều đem cho mọi người ít nhiều những cảm giác thich thú,háo hức.
Đầu tiên là Núi Sam chùa bà Châu Đốc.Một địa danh linh thiêng có tiếng của vùng đất phương Nam.Lần đầu tiên sau 28 năm sinh sống ở miền Nam,giờ tôi mới có dịp ghé thăm ngôi chùa Bà này.Không giống cảm giác ngưỡng mộ đến kinh ngạc khi viếng thăm những vùng đất Phật xứ kinh Bắc,ở đây tôi cảm nhận một sự đơn giản mà vẫn linh thiêng,không cầu kỳ mà vẫn ẩn chứa sự kỳ diệu,bí hiểm.
Thích nhất là đi thuyền ca nô trong khu Rừng tràm Trà Sư ở Hà Tiên.Một mảng xanh tươi mát,hoang sơ,dịu dàng.Chúng tôi ngồi trên những con thuyền máy, rẽ dòng nước trong xanh tạo những con sóng bạc trắng.Ngắm nhìn từng mảng bèo trôi kết thành một tấm thảm xanh mướt.Ngỡ ngàng khi thấy những chiếc lá sen,lá súng hững hờ trên mặt nước trong veo. Hiếm hoi lắm mới có một nụ Sen chúm chím.Trên cao những con cò làm tổ vắt vẻo trên những nhành cây đước,tràm,sú...Thỉnh thoảng bắt gặp những chú bìm bịp mổ cò trên những bụi cây dọc hai bờ kênh rạch.Hoang dã và tràn đầy sức sống.Tĩnh lặng mà vẫn âm ỉ những tiếng vọng âm u của rừng rú.Một bầu không khí trong lành nhưng ẩn chứa sự nhớp nháp của đất trời sau cơn mưa mùa hạ.Lòng người bỗng dưng thanh thản.Cái cảm giác được rũ bỏ mọi sự ồn ào,bon chen của cuộc sống trần tục để trở về với tự nhiên mới sung sướng làm sao.Trút hết muộn phiền,giận hờn.Mặc đời phức tạp.Chỉ có con người giữa thiên nhiên bao la.Mở to tầm mắt,hít một bầu không khí mát lành,khi trèo lên đỉnh đài quan sát,ta chợt hiểu thế nào là tâm thế của người nhìn xa trông rộng, thế nào là sự phóng khoáng,vô tư.
Hôm sau,ghé Phù Dung cổ tự,nơi thờ vợ của Mạc Cửu.Viếng Đền thờ họ Mạc để tưởng nhớ một dòng họ có công phát triển mảnh đất Hà Tiên.Câu chuyện họ Mạc khẩn khai vùng đất phương Nam,giúp dân xây dựng phát triển ưu thế của nền kinh tế đánh bắt thủy hải sản tạo nên sự trù phú cho người dân sở tại khiến ta ngẫm nghĩ về cái "tâm" cái "chí"của người quân tử.Bất luận họ là ai,người Việt hay người Hoa,khi đã đến vùng đất này,làm điều tốt cho dân chúng,họ đều đáng được tôn thờ,ngưỡng mộ.
Chúng tôi trèo lên Thạch động Hà Tiên,nơi có thể phóng tầm mắt để nhìn xa vài cây số là thấy nước bạn Campuchia.Nhớ đến công cuộc chinh phạt,mở mang bờ cõi của cha ông mới trộm nghĩ cái ranh giới của bè bạn láng giềng có đôi khi bị lợi ích làm cho người ta trở nên thù hận hoặc dễ dàng lãng quên.
Chui qua Chùa Hang,động kim cương,để vươn tầm nhìn ra biển cả.Bỗng ngậm ngùi thấy cảnh hòn phu tử một mất một còn.Có phải ngày nay đời con ăn mặn,nên cha chịu cảnh lẻ loi?
Nhấn ga đi tiếp về Cà Mau vào giữa buổi chiều.Theo bánh xe lăn,con đường nhỏ hẹp gập ghềnh,càng đi ,ánh sáng của văn minh càng mờ dần rồi tắt hẳn.Thỉnh thoảng chiếc xe gầm gừ,dằn hắt khi lướt qua ổ voi ổ gà,mới thấy hết cảm xúc của câu hát:"nghe nói Cà Mau xa lắm ở tận cuối cùng bản đồ Việt Nam".Xa thật! Xa như đường lên trời.Xa như khi nỗi chờ mong đã cạn dần lòng kiên nhẫn.Phờ phạc sau 8 tiếng,cả đoàn người ghé đất Cà Mau lúc gần nửa đêm.Cơm canh thịt cá ê hề,nhưng không còn cảm giác ngon miệng nữa.Ăn để tồn tại,để có sức đi tiếp.Bởi mục tiêu của chúng tôi vẫn còn ở phía trước: Đất mũi Cà Mau!
Không thú vị như khi đi thuyền trong rừng Trà Sư,ba tiếng chạy ca nô vừa đi vừa về để ra đất Mũi.Chạm cột mốc cuối cùng của tổ quốc,lòng dịu lại.Thì ra tổ quốc cũng rộng dài lắm chứ.Cột mốc ấy không chỉ là nơi ghi lại kinh độ vĩ độ của một địa danh mà nó cho ta cái cảm giác hãnh diện về chủ quyền lãnh thổ của dân tộc Việt Nam.Thiêng liêng và cao quý.Nó khơi dậy trong ta ý thức trách nhiệm,bổn phận của một công dân khao khát độc lập tự do.
Quay trở về thành phố trong ngày thứ ba của hành trình,ghé thăm Nhà thờ cha Fanxico Trương Bửu Diệp.Ngưỡng mộ sự hy sinh,sự bài bản nghiêm túc của một tín ngưỡng.
Ghé thành phố Bạc Liêu,cảm nhận sự thanh bình của một đô thị xa nơi phồn hoa đô hội.Ngạc nhiên trước sự sạch sẽ,văn minh và cả lối sống rất lãng tử của người dân nơi đây.
Một chút ngẫm nghĩ nặng lòng khi thăm Nhà công tử Bạc Liêu.Mới thấy,tiền tài danh vọng chỉ là phù du.Đời cha ăn mặn,đời con khát nước.Bài học cho hậu thế,chỉ nên sống giản dị,làm nhiều phúc,ân thì con cháu mới có cơ hội hưởng phần phúc lộc,an lạc,thanh bình.
Thêm một sự ngạc nhiên khi thăm Chùa đất Sét và
Chùa Dơi trên hành trình trở về nhà.Nhận ra sự linh hoạt uyển chuyển của văn hóa dân tộc trong quá trình giao thoa các nền văn hóa với các dân tộc xung quanh.
Năm giờ rong ruổi trở về thành phố,tôi lắng nghe sự trẻ trung của các anh chị đồng nghiệp.Những tiếng cười thoải mái,vô tư,những câu nói hài hước ẩn chứa chút dung tục í nhị kiểu Hồ Xuán Hương,và cả sự chu đáo rộng rãi của những người lãnh đạo tôi bỗng thấy mình thật may mắn khi tham gia chuyến du lịch này.Tôi hiểu thêm nhưng giá trị của cuộc sống đó là những giây phút cân bằng không thể thiếu mà chúng ta cần phải có để có thể sống tốt hơn,vị tha hơn,chân thành hơn với chính ta và với mọi người
Cảm ơn Bgh và công đoàn trường thcs hkn và cty du lich Biển Xanh đã cho tôi một kì nghỉ thú vị và đầy ý nghĩa.
NTTH-27/6/15.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét