Vài suy nghĩ về không gian Xuân Sài Gòn 2014
Đã từ lâu, tôi không có cảm giác về không khí Tết ở Sài Gòn. Bởi vì Sài Gòn không bao giờ có cái tiết trời rét buốt như Miền Bắc mặc dù có lúc cũng lạnh se sắt nhất là vào lúc sáng sớm và khi chiều tối. Thường thì năm nào Sài Gòn cũng nắng chang chang, khí hậu oi nồng ngột ngạt. Mọi thứ cứ như muốn bung ra ,cỏ hoa cũng thế.
Năm nay thì khác . Đất trời mang mang một màu trắng đục.Nắng yếu ớt chỉ đủ tạo sắc hồng phơn phớt cho cảnh vật. Tiết trời se lạnh,kéo dài nhiều ngày. Sáng dậy thân thể thấy một chút co ro, nghe ra một tý ngại ngần, cảm giác chỉ muốn rúc thêm vào chăn ấm.Ra đường, vi vu trong gió , nhận ra sự mát lạnh ,mơn man của những cơn gió đầu Đông. Buổi trưa nắng nhẹ vẫn rải vàng dát lên mọi cảnh vật.Từng chiếc lá biếc xanh, ngăn ngắt trên cành. Những chồi non mọc nhú ở từng kẽ nhánh trên cây. Vài cánh hoa Mai nở sớm thật dịu dàng, khiêm nhường mà lắng đọng một vẻ đẹp trang nhã. Cỏ hoa dường như thắm sắc hơn nhờ khí trời lành lạnh.
Phố xá rực rỡ đèn màu.Cái thứ ánh sáng của công nghệ sao mà kì ảo và mê hoặc.Ta dễ lạc trong ảo giác khi phố xá vào đêm.Chủ đề trang trí năm nay là Sen.Những sắc Sen hồng lẫn chìm trong màu xanh biếc của đại dương thăm thẳm.Hai gam màu đối chọi mà vẫn làm nên sự hài hoà kì diệu.Rực rỡ mà vẫn đằm thắm, thăm thẳm mà vẫn nồng nàn.Xanh đấy mà vẫn dịu ngọt. Phải chăng trong cuộc sống hội nhập hôm nay, con người chúng ta phải hướng tới việc dung hòa những thứ tưởng là trái ngược không bao giờ có điểm chung? Thật ngưỡng mộ bàn tay tài hoa, cái nhìn thẩm mỹ sắc sảo ,hiện đại mà vẫn thấm đẫm chất dân tộc của con người Việt Nam. Đằng sau sự bày trí ,ta nhận ra sự cố gắng tha thiết của người Việt, để thích ứng với mọi sự vô thường.
Trước cửa nhà tôi có một cây gạo. Không biết từ bao giờ rất nhiều chim chóc tụ hội về đây. Sáng nào cũng vậy, khi những tia nắng đầu tiên le lói lan tỏa ,lũ chim thức dậy và bắt đầu ca hát rộn ràng. Tôi không biết tên gọi của chúng, chỉ biết là những âm thanh ríu rít ,xôn xao ấy luôn cho tôi một cảm giác thanh thản nhẹ nhàng trong mỗi sớm mai…
Xuân Sài Gòn năm nay làm ta nhớ cái triết lí “Vội vàng” của nhà thơ Xuân Diệu. Ta bỗng muốn giữ những phút giây tuyệt diệu của mùa xuân này như thi sỹ xưa :
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi “
(Vội vàng –Xuân Diệu)
Xin hãy yêu thương và chia sẻ nhiều hơn bởi vì
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
(Vội vàng –Xuân Diệu)
Các tình nhân ơi , hãy yêu nhau đi cho đời tươi thắm , hãy yêu nhau đi cho trời đất thêm ngọt ngào. Và hãy mau lên nào kẻo lỡ một mùa yêu !
“Mau với chứ vội vàng lên với chứ
Em ơi em tình non đã già rồi”
(Xuân Diệu)
(BH1401-5)
Thơ sầu ta viết cho đời, Trần gian chật chội cõi người đa đoan. Làm sao thôi hết đa mang. Duyên tình Ân nghĩa lang thang kiếm tìm . Lên trời xuống bể mò kim . Tri âm ơi hỡi biết tìm nơi nao ?
Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014
Em Sợ
Em Sợ
Em sợ lắm, thêm một lần dang dở,
Trót yêu thương, rồi lại phải chia phôi
Niềm Hạnh phúc, ngỡ là trong tầm với
Bỗng một ngày tay với lại chơi vơi
Em sợ lắm ôi những chốn lả lơi
Lắm đam mê và cũng nhiều gian dối
Em sợ lắm sự ngọt ngào tội lỗi
Giấc mộng tàn,
Ảo ảnh lại chìm trôi…
Em phải về nơi chốn của Sen thôi !
(BH1311-01)
Em sợ lắm, thêm một lần dang dở,
Trót yêu thương, rồi lại phải chia phôi
Niềm Hạnh phúc, ngỡ là trong tầm với
Bỗng một ngày tay với lại chơi vơi
Em sợ lắm ôi những chốn lả lơi
Lắm đam mê và cũng nhiều gian dối
Em sợ lắm sự ngọt ngào tội lỗi
Giấc mộng tàn,
Ảo ảnh lại chìm trôi…
Em phải về nơi chốn của Sen thôi !
(BH1311-01)
Túy ca
Túy ca
Ta say không tỉnh được nữa rồi…
Chị Hằng ơi hỡi chị Hằng ơi!
Trên cao trời thẳm làn sương trắng
Dưới trần nhân thế mảnh hồn rơi
Ngoài kia cõi tạm đang vui lắm
Tim ta mây gió cuốn đâu rồi ?
Chỉ biết Thu tàn Sen vẫn nở
Nhớ tình vương vấn một bờ môi …
(BH1311-02)
Ta say không tỉnh được nữa rồi…
Chị Hằng ơi hỡi chị Hằng ơi!
Trên cao trời thẳm làn sương trắng
Dưới trần nhân thế mảnh hồn rơi
Ngoài kia cõi tạm đang vui lắm
Tim ta mây gió cuốn đâu rồi ?
Chỉ biết Thu tàn Sen vẫn nở
Nhớ tình vương vấn một bờ môi …
(BH1311-02)
Chờ người
Chờ người
Chờ ai chờ cả một đời
Sao mênh mông gió bời bời mưa bay
Trời cao lồng lộng gió mây
Làm sao một cánh tay gầy đa mang?
(BH1401-10)
Chờ ai chờ cả một đời
Sao mênh mông gió bời bời mưa bay
Trời cao lồng lộng gió mây
Làm sao một cánh tay gầy đa mang?
(BH1401-10)
Người đàn ông có tiền giữ được người đàn bà có sắc Người đàn ông có tình ,giữ được người đàn bà có tâm
Người đàn ông có tiền giữ được người đàn bà có sắc
Người đàn ông có tình ,giữ được người đàn bà có tâm
Hôm qua đọc câu này trên fb của một ai đó .Thấy hay.
Quả vậy, có tiền mua tiên cũng được, xá gì một em có sắc ,chân dài !Có khi mua một cây hoa đẹp còn khó hơn bao một em chân dài nhan sắc ấy chứ. Bởi chơi hoa phải hiểu về hoa, phải biết cách chăm sóc hoa thì hoa mới đẹp mãi. Còn chơi với mấy em chân dài thì thì cần đưa tiền là xong, các em tự chăm sóc mình –chuẩn không cần chỉnh.Không những vậy họ còn chăm sóc lại các anh nhiều hơn mong đợi ấy. Thế mới thấy đồng tiền quả là có mãnh lực diệu kì.Chỉ đến một ngày khi tiền anh không đủ, sức anh đã yếu,anh cần sự chia sẻ cảm thông thì lúc ấy anh mới thấy đồng tiền của anh sao bạc bẽo làm sao !Đó là chưa kể khối chàng còn mang theo món quà không mong đợi từ các cuộc tình kiểu thế này : căn bệnh thế kỉ .
Người đàn ông có tình ư ,ở đời này hiếm lắm nhưng không phải là không có. Nhưng trước hết phải hiểu thế nào là người đàn ông có tình ?Theo tôi nghĩ tình ở đây là tình nghĩa. Tình là cảm xúc yêu thương của con tim .Nghĩa là nghĩa vụ ,bổn phận ,trách nhiệm của ta với người mà ta có mối quan hệ nào đó : quan hệ vợ chồng ,quan hệ cha con ,quan hệ thầy trò ,quan hệ tình nhân, quan hệ tình bạn…Tình nghĩa bắt nguồn từ tình yêu của trái tim rồi từ đó họ tự nguyện sống tốt , sống có trách nhiệm , biết tôn trọng, khiêm tốn ,nhường nhịn ,chia sẻ và luôn chỉ hướng đến với người mình quan tâm. Kể cả trong tình dục, người đàn ông có tình nghĩa sẽ biết hy sinh vì hạnh phúc của người tình hơn . Chung quy cái việc sống tốt ấy chính là sự trung thành của người đàn ông ấy với người mà anh ta yêu mến .
Như vậy cái tình của người đàn ông có tiền có lẽ chĩ là tình dục ,thỏa mãn thú vui bản năng là chính
Còn cái tình của người đàn ông tình nghĩa nó bao gồm: sự quan tâm ,sự chia sẻ, sự yêu thương ,sự hy sinh, và cả sự dâng hiến.
Người đàn ông ấy là ai nhỉ ?Biết tìm ở đâu ?
( BH1401-9)
Người đàn ông có tình ,giữ được người đàn bà có tâm
Hôm qua đọc câu này trên fb của một ai đó .Thấy hay.
Quả vậy, có tiền mua tiên cũng được, xá gì một em có sắc ,chân dài !Có khi mua một cây hoa đẹp còn khó hơn bao một em chân dài nhan sắc ấy chứ. Bởi chơi hoa phải hiểu về hoa, phải biết cách chăm sóc hoa thì hoa mới đẹp mãi. Còn chơi với mấy em chân dài thì thì cần đưa tiền là xong, các em tự chăm sóc mình –chuẩn không cần chỉnh.Không những vậy họ còn chăm sóc lại các anh nhiều hơn mong đợi ấy. Thế mới thấy đồng tiền quả là có mãnh lực diệu kì.Chỉ đến một ngày khi tiền anh không đủ, sức anh đã yếu,anh cần sự chia sẻ cảm thông thì lúc ấy anh mới thấy đồng tiền của anh sao bạc bẽo làm sao !Đó là chưa kể khối chàng còn mang theo món quà không mong đợi từ các cuộc tình kiểu thế này : căn bệnh thế kỉ .
Người đàn ông có tình ư ,ở đời này hiếm lắm nhưng không phải là không có. Nhưng trước hết phải hiểu thế nào là người đàn ông có tình ?Theo tôi nghĩ tình ở đây là tình nghĩa. Tình là cảm xúc yêu thương của con tim .Nghĩa là nghĩa vụ ,bổn phận ,trách nhiệm của ta với người mà ta có mối quan hệ nào đó : quan hệ vợ chồng ,quan hệ cha con ,quan hệ thầy trò ,quan hệ tình nhân, quan hệ tình bạn…Tình nghĩa bắt nguồn từ tình yêu của trái tim rồi từ đó họ tự nguyện sống tốt , sống có trách nhiệm , biết tôn trọng, khiêm tốn ,nhường nhịn ,chia sẻ và luôn chỉ hướng đến với người mình quan tâm. Kể cả trong tình dục, người đàn ông có tình nghĩa sẽ biết hy sinh vì hạnh phúc của người tình hơn . Chung quy cái việc sống tốt ấy chính là sự trung thành của người đàn ông ấy với người mà anh ta yêu mến .
Như vậy cái tình của người đàn ông có tiền có lẽ chĩ là tình dục ,thỏa mãn thú vui bản năng là chính
Còn cái tình của người đàn ông tình nghĩa nó bao gồm: sự quan tâm ,sự chia sẻ, sự yêu thương ,sự hy sinh, và cả sự dâng hiến.
Người đàn ông ấy là ai nhỉ ?Biết tìm ở đâu ?
( BH1401-9)
Mùa xuân cuối cùng bên cha
Mùa xuân cuối cùng bên cha
Tự nhiên, bốn muà trong vũ trụ cứ luân phiên tuần tự : Đông vừa qua, thì xuân lại tới, khi xuân hết thì hạ sẽ về. Hạ rút đi thì thu lại sang. Khi thu tận thì đông sẽ tới…Rõ là thời gian cứ trôi chảy không ngừng chỉ có cuộc sống và tâm hồn con người thì có phần thay đổi.
Thế là đã hai mươi năm rồi cha bỏ chúng tôi về cõi vĩnh hằng.Nhưng tôi vẫn nhớ như in cái Tết năm ấy…
Tôi còn nhớ cha phải nằm ở bệnh viện vì người ta chưa chuẩn đoán chính xác cha bị bệnh gì. Nhưng ngày Tết bệnh viện cho cha về ăn tết với gia đình.Đêm giao thừa tôi và cha hì hục bưng lễ vật lên sân thượng để cúng giao thừa. Chúng tôi đặt lễ vật cúng lên nóc mái nhà.Trong lúc ngồi chờ giao thừa, tôi và cha nhỏ to bao điều yêu thương ôn lại những kỉ niệm của hai cha con. Tôi linh cảm có lẽ đó là mùa xuân cuối cùng tôi có thể bên Người. Tôi còn nhớ cha dặn dò tôi đủ chuyện .
Cha tôi làm quản trị trưởng ( quản lý tài chính, cung ứng )của những con tàu Viễn Dương.Vì vậy cha thường đi công tác hàng năm trời. Tôi nhắc lại với cha là tôi ghét cha đi làm ở tàu. Tôi bảo : “Cha để con đợi dài cả cổ “.Cha âu yếm ôm tôi vào lòng. Cha bảo, cha đi vậy cha mới hiểu đất nước mình còn nghèo lắm, dân ta còn khổ lắm con ạ.Nhưng cha may mắn là cha được đi khắp thế giới.Và cha muốn mang tất cả sự hiểu biết của cha về thế giới kể cho tôi nghe “.Tôi ngả đầu vào lòng cha trong một cảm giác bình yên kì lạ.
Rồi đột nhiên cha nói :“Con tuy là con gái nhưng con là đứa hiểu biết nhạy cảm và sâu sắc nên cha tin tưởng nhất .Sau này con phải chú ý đến việc thờ tự của ông bà để nhắc thằng em trai chú tâm hơn.Cái nhà ở quê con phải ráng giữ lấy để nhớ đường về quê nhận họ hàng tổ tiên. Đừng bao giờ bán nó đi con nhé”.
Lát sau cha quay sang kể cho tôi nghe về quãng thời gian cha làm thiếu sinh quân trong thời chống Pháp. Cha kể những ngày gian khổ đi kháng chiến ăn toàn gạo mốc ,nhưng lòng thì hừng hực quyết tâm chiến đấu chống quân thù. Sau kháng chiến,cha tiếp tục công tác phục vụ sự nghiệp chống Mỹ và được nhà nước cử đi học ở Liên Xô. Ngày trở về , cha tặng cho làng xã bộ radio của Nga để làm phương tiện phát thanh tin tức.
Hai con mắt cha chợt bừng sáng khi cha kể cảnh ngày mùa ở quê. Cha khe khẽ cất tiếng hát “ Lúa ơ ơ này là của lúa ta …địa í i chủ cướp không từ bao đời …” Cha bảo vì bà nội mất sớm ,nên cha bị các chị bắt học làm đủ thứ việc kể cả những việc của con gái như đan lát, thêu thùa. Sau này cha vẫn còn giữ một cái lá cờ do chính tay cha thêu ngôi sao vàng năm cánh rất đẹp. Tiếc là tôi không giữ được nó.Cha chính là người luôn chăm chút áo quần cho tôi , cho tôi những khái niệm cơ bản về màu sắc,cách thức ăn mặc khi đi đến nơi nào đó ra sao.Chính cha dạy tôi thêu, móc, đan lát và cũng chính cha là người ngắm nghia tôi, khen ,chê tôi khi tôi mặc quần áo, đi giày dép như thế nào cho phù hợp.Những món quà mà cha mua cho tôi bao giờ tôi cũng ưng ý …
Cha bảo: “ không có việc gì là khó cả. Đừng phân biệt công việc dành cho con trai hay con gái , vấn đề là ta muốn làm thì hãy chú tâm vào nó và làm sao cho có kết quả tốt nhất và đem niềm vui cho mọi người. Sống thế mới có ích con ạ “.
Kì lạ là bữa đó không hiểu do sơ ý hay là điềm báo xui xẻo, tàn nhang làm cháy một góc mái nhà,nơi đỉnh chóp cao nhất.May là chúng tôi kịp thời dập lửa,chứ không thì có hỏa hoạn.Hai ngày sau, con chó mực ,con vật mà gắn bó thân thiết với cha tôi nhất lăn quay ra chết.Cha cứ vuốt ve nó mãi ,gói gém cẩn thận, ngậm ngùi mang nó đi chôn ở công viên Chiến Thắng.Miệng cha lẩm bẩm : sinh ,lão ,bệnh ,tử…
Sau Tết, cha nhập viện trở lại.Ngày đó phương tiện chẩn đoán chưa tốt, mãi đến khi cha đột quỵ vào một buổi sáng các bác sỹ mới bảo cha bị nhiễm trùng do vỡ một ổ áp xe gan.Một tuần sau, đó là ngày rằm tháng hai âm lịch sau Tết, cha đã vĩnh viễn ra đi bỏ lại trong tôi một khoảng trống không thể nào lấp đầy…
Xuân lại về rồi cha ơi.Mỗi sáng tinh mơ trên mái nhà dưới lùm cây gạo trước cửa nhà con ,từng lũ chim ríu rít hót ca.Con lại nhớ cái cảm giác rộn ràng trong ngày mùa ở làng quê cha đã kể.Năm nay Sài Gòn se lạnh, con lại nhớ cái cảm giác ấm áp khi được cha ôm vào lòng. Con nhớ lắm được ngôi sau xe để cha chở đi chùa vào mỗi ngày mùng một Tết.Con thèm dược ngồi bên cha ,tỉ mẩn chọn chỉ màu, thêu khăn tay ,thêu hoa để vá từng lỗ thủng trên áo váy…
Cha ơi lại sắp đến một giao thừa nữa rồi. Con biết làm sao đây khi lòng con hoài nhớ mãi, mà cha cứ đi mãi đi mãi không về cùng con ?
Những ngày gần tết Giáp Ngọ 2014
5.12.2013
NTTH
Tự nhiên, bốn muà trong vũ trụ cứ luân phiên tuần tự : Đông vừa qua, thì xuân lại tới, khi xuân hết thì hạ sẽ về. Hạ rút đi thì thu lại sang. Khi thu tận thì đông sẽ tới…Rõ là thời gian cứ trôi chảy không ngừng chỉ có cuộc sống và tâm hồn con người thì có phần thay đổi.
Thế là đã hai mươi năm rồi cha bỏ chúng tôi về cõi vĩnh hằng.Nhưng tôi vẫn nhớ như in cái Tết năm ấy…
Tôi còn nhớ cha phải nằm ở bệnh viện vì người ta chưa chuẩn đoán chính xác cha bị bệnh gì. Nhưng ngày Tết bệnh viện cho cha về ăn tết với gia đình.Đêm giao thừa tôi và cha hì hục bưng lễ vật lên sân thượng để cúng giao thừa. Chúng tôi đặt lễ vật cúng lên nóc mái nhà.Trong lúc ngồi chờ giao thừa, tôi và cha nhỏ to bao điều yêu thương ôn lại những kỉ niệm của hai cha con. Tôi linh cảm có lẽ đó là mùa xuân cuối cùng tôi có thể bên Người. Tôi còn nhớ cha dặn dò tôi đủ chuyện .
Cha tôi làm quản trị trưởng ( quản lý tài chính, cung ứng )của những con tàu Viễn Dương.Vì vậy cha thường đi công tác hàng năm trời. Tôi nhắc lại với cha là tôi ghét cha đi làm ở tàu. Tôi bảo : “Cha để con đợi dài cả cổ “.Cha âu yếm ôm tôi vào lòng. Cha bảo, cha đi vậy cha mới hiểu đất nước mình còn nghèo lắm, dân ta còn khổ lắm con ạ.Nhưng cha may mắn là cha được đi khắp thế giới.Và cha muốn mang tất cả sự hiểu biết của cha về thế giới kể cho tôi nghe “.Tôi ngả đầu vào lòng cha trong một cảm giác bình yên kì lạ.
Rồi đột nhiên cha nói :“Con tuy là con gái nhưng con là đứa hiểu biết nhạy cảm và sâu sắc nên cha tin tưởng nhất .Sau này con phải chú ý đến việc thờ tự của ông bà để nhắc thằng em trai chú tâm hơn.Cái nhà ở quê con phải ráng giữ lấy để nhớ đường về quê nhận họ hàng tổ tiên. Đừng bao giờ bán nó đi con nhé”.
Lát sau cha quay sang kể cho tôi nghe về quãng thời gian cha làm thiếu sinh quân trong thời chống Pháp. Cha kể những ngày gian khổ đi kháng chiến ăn toàn gạo mốc ,nhưng lòng thì hừng hực quyết tâm chiến đấu chống quân thù. Sau kháng chiến,cha tiếp tục công tác phục vụ sự nghiệp chống Mỹ và được nhà nước cử đi học ở Liên Xô. Ngày trở về , cha tặng cho làng xã bộ radio của Nga để làm phương tiện phát thanh tin tức.
Hai con mắt cha chợt bừng sáng khi cha kể cảnh ngày mùa ở quê. Cha khe khẽ cất tiếng hát “ Lúa ơ ơ này là của lúa ta …địa í i chủ cướp không từ bao đời …” Cha bảo vì bà nội mất sớm ,nên cha bị các chị bắt học làm đủ thứ việc kể cả những việc của con gái như đan lát, thêu thùa. Sau này cha vẫn còn giữ một cái lá cờ do chính tay cha thêu ngôi sao vàng năm cánh rất đẹp. Tiếc là tôi không giữ được nó.Cha chính là người luôn chăm chút áo quần cho tôi , cho tôi những khái niệm cơ bản về màu sắc,cách thức ăn mặc khi đi đến nơi nào đó ra sao.Chính cha dạy tôi thêu, móc, đan lát và cũng chính cha là người ngắm nghia tôi, khen ,chê tôi khi tôi mặc quần áo, đi giày dép như thế nào cho phù hợp.Những món quà mà cha mua cho tôi bao giờ tôi cũng ưng ý …
Cha bảo: “ không có việc gì là khó cả. Đừng phân biệt công việc dành cho con trai hay con gái , vấn đề là ta muốn làm thì hãy chú tâm vào nó và làm sao cho có kết quả tốt nhất và đem niềm vui cho mọi người. Sống thế mới có ích con ạ “.
Kì lạ là bữa đó không hiểu do sơ ý hay là điềm báo xui xẻo, tàn nhang làm cháy một góc mái nhà,nơi đỉnh chóp cao nhất.May là chúng tôi kịp thời dập lửa,chứ không thì có hỏa hoạn.Hai ngày sau, con chó mực ,con vật mà gắn bó thân thiết với cha tôi nhất lăn quay ra chết.Cha cứ vuốt ve nó mãi ,gói gém cẩn thận, ngậm ngùi mang nó đi chôn ở công viên Chiến Thắng.Miệng cha lẩm bẩm : sinh ,lão ,bệnh ,tử…
Sau Tết, cha nhập viện trở lại.Ngày đó phương tiện chẩn đoán chưa tốt, mãi đến khi cha đột quỵ vào một buổi sáng các bác sỹ mới bảo cha bị nhiễm trùng do vỡ một ổ áp xe gan.Một tuần sau, đó là ngày rằm tháng hai âm lịch sau Tết, cha đã vĩnh viễn ra đi bỏ lại trong tôi một khoảng trống không thể nào lấp đầy…
Xuân lại về rồi cha ơi.Mỗi sáng tinh mơ trên mái nhà dưới lùm cây gạo trước cửa nhà con ,từng lũ chim ríu rít hót ca.Con lại nhớ cái cảm giác rộn ràng trong ngày mùa ở làng quê cha đã kể.Năm nay Sài Gòn se lạnh, con lại nhớ cái cảm giác ấm áp khi được cha ôm vào lòng. Con nhớ lắm được ngôi sau xe để cha chở đi chùa vào mỗi ngày mùng một Tết.Con thèm dược ngồi bên cha ,tỉ mẩn chọn chỉ màu, thêu khăn tay ,thêu hoa để vá từng lỗ thủng trên áo váy…
Cha ơi lại sắp đến một giao thừa nữa rồi. Con biết làm sao đây khi lòng con hoài nhớ mãi, mà cha cứ đi mãi đi mãi không về cùng con ?
Những ngày gần tết Giáp Ngọ 2014
5.12.2013
NTTH
Ngũ Hành
Mùa xuân lại nghĩ đến sự tương sinh ,tương khắc của vạn vật trong vũ trụ.
(Tặng các bạn mạng thổ )
Mùa xuân mang bản chất của Mộc . Bởi đó là mùa đơm hoa kết trái, ong bướm dập dìu,cánh én chao nghiêng đầy cảm xúc lãng mạn.Mùa xuân luôn cho ta cái cảm giác rạo rực,muốn được yêu thương nhiều hơn. Và ta sẽ cô đơn lắm nếu ta không có người để yêu thương và không được yêu thương bời một ai đó.
Hằn là mọi người sẽ nghĩ như thế !
Nhưng ít ai nhận ra mùa xuân là mùa mà trời đất đều phải cố sức vì mọi sự rạo rực của vạn vật đấy.
Nhìn kìa, một cái cây xanh non mơn mởn những lá, một cánh hoa rực rỡ trên cành, một mùi hương ngào ngạt bay xa…ôi tất cả đều lấy dưỡng chất từ đất ,chắt lọc khí âm dương của vũ trụ mà ra
Mới hay ,để có một cái lá xanh ,đất mẹ phải mất bao nguồn nước mát và dinh dưỡng
Để có một nụ hoa xinh , đất trời phải cô nén bao vị tinh túy trong giọt sương lành
Và để tỏa hương cho cuộc đời , cả đất, cả nước, cả khí ,cả tinh (lực) của vũ trụ phải dồn vào hoa cỏ đó.
Mới ngộ ra cái vòng tương sinh của ngũ hành cũng có lý : Thổ sinh Kim. Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa lại sinh Thổ.Vạn vật sau một quá trình chuyển hóa lại về với đất mẹ bao dung…
Thế nên cái vòng tương khắc cũng vì thế mà phải vậy thôi : Thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim ,Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ .
Mùa xuân .ai mạng thổ sẽ là người thiệt thòi nhất .Bởi Mộc khắc thổ. Thổ phải hy sinh ,phải chịu đựng để dành hạnh phúc niềm vui cho cuộc đời
Nhưng thổ là cái gốc của vũ trụ .Mọi thứ từ thổ mà ra ,vì thổ mà tới,thiếu thổ không thể bình hòa.Cho nên trong ngũ hành, thổ thuộc hành trung tâm, bốn hành kia vây quanh thổ vừa khắc vừa hạp với thổ.
Xem ra thổ khó mà chết sớm, khó mà bị tiêu hủy bởi bất cứ kim ,mộc, thủy, hoả nào.Bản chất của thổ là vậy. Cái gốc của thổ là chỗ dựa của các hành khác.Vậy thì người mạng thổ đa đoan,đa sầu, đa cảm ,đa nỗi niềm cũng chẳng có gì là lạ .Vấn đề là khi nào thì biết dùng “đa” trong cái hỗn tạp của các hành Kim, mộc ,thủy, hỏa kia để chiết tự một cái riêng cho mình ? Không để các hành kia lợi dụng sự bao dung của ta, cũng đừng vì ta là điểm tựa mà bắt chẹt các hành khác .Làm vậy thổ mới đạt được cái bình yên muôn thủa vĩnh hằng như bản ngã của Thổ trong tự nhiên vậy ?
(Tặng các bạn mạng thổ )
Mùa xuân mang bản chất của Mộc . Bởi đó là mùa đơm hoa kết trái, ong bướm dập dìu,cánh én chao nghiêng đầy cảm xúc lãng mạn.Mùa xuân luôn cho ta cái cảm giác rạo rực,muốn được yêu thương nhiều hơn. Và ta sẽ cô đơn lắm nếu ta không có người để yêu thương và không được yêu thương bời một ai đó.
Hằn là mọi người sẽ nghĩ như thế !
Nhưng ít ai nhận ra mùa xuân là mùa mà trời đất đều phải cố sức vì mọi sự rạo rực của vạn vật đấy.
Nhìn kìa, một cái cây xanh non mơn mởn những lá, một cánh hoa rực rỡ trên cành, một mùi hương ngào ngạt bay xa…ôi tất cả đều lấy dưỡng chất từ đất ,chắt lọc khí âm dương của vũ trụ mà ra
Mới hay ,để có một cái lá xanh ,đất mẹ phải mất bao nguồn nước mát và dinh dưỡng
Để có một nụ hoa xinh , đất trời phải cô nén bao vị tinh túy trong giọt sương lành
Và để tỏa hương cho cuộc đời , cả đất, cả nước, cả khí ,cả tinh (lực) của vũ trụ phải dồn vào hoa cỏ đó.
Mới ngộ ra cái vòng tương sinh của ngũ hành cũng có lý : Thổ sinh Kim. Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa lại sinh Thổ.Vạn vật sau một quá trình chuyển hóa lại về với đất mẹ bao dung…
Thế nên cái vòng tương khắc cũng vì thế mà phải vậy thôi : Thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim ,Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ .
Mùa xuân .ai mạng thổ sẽ là người thiệt thòi nhất .Bởi Mộc khắc thổ. Thổ phải hy sinh ,phải chịu đựng để dành hạnh phúc niềm vui cho cuộc đời
Nhưng thổ là cái gốc của vũ trụ .Mọi thứ từ thổ mà ra ,vì thổ mà tới,thiếu thổ không thể bình hòa.Cho nên trong ngũ hành, thổ thuộc hành trung tâm, bốn hành kia vây quanh thổ vừa khắc vừa hạp với thổ.
Xem ra thổ khó mà chết sớm, khó mà bị tiêu hủy bởi bất cứ kim ,mộc, thủy, hoả nào.Bản chất của thổ là vậy. Cái gốc của thổ là chỗ dựa của các hành khác.Vậy thì người mạng thổ đa đoan,đa sầu, đa cảm ,đa nỗi niềm cũng chẳng có gì là lạ .Vấn đề là khi nào thì biết dùng “đa” trong cái hỗn tạp của các hành Kim, mộc ,thủy, hỏa kia để chiết tự một cái riêng cho mình ? Không để các hành kia lợi dụng sự bao dung của ta, cũng đừng vì ta là điểm tựa mà bắt chẹt các hành khác .Làm vậy thổ mới đạt được cái bình yên muôn thủa vĩnh hằng như bản ngã của Thổ trong tự nhiên vậy ?
Phân vân
Phân vân
Từ buổi ấy lòng ta man mác quá
Gió xông xênh đuổi bắt cõi mơ xa
Lõa xõa bay ôi từng chiếc lá già
Thương với nhớ ngủ chung chiều mộng mị
Tình chợt đến rồi xa ngàn thiên lý
Tâm ngại ngần ngờ vực bước chân đi
Chí ngủ quên soi từng góc sân si
Nên hư ảo quay về nơi bến cũ
Từ khi ấy đời lại buồn ủ rũ
Biết là thôi,không thể đến với nhau
Thấy là thế,không đẹp như tình đầu
Rõ là ảo ,một tình yêu tri kỉ
Thì cứ thế, thôi đừng gieo mộng mị
Mắt sầu buông hờ khép những tâm tư
Trái Tim thôi khao khát những lời ru
Lòng đã nguội thở than chi người cũ ?
(BH1401-18)
Từ buổi ấy lòng ta man mác quá
Gió xông xênh đuổi bắt cõi mơ xa
Lõa xõa bay ôi từng chiếc lá già
Thương với nhớ ngủ chung chiều mộng mị
Tình chợt đến rồi xa ngàn thiên lý
Tâm ngại ngần ngờ vực bước chân đi
Chí ngủ quên soi từng góc sân si
Nên hư ảo quay về nơi bến cũ
Từ khi ấy đời lại buồn ủ rũ
Biết là thôi,không thể đến với nhau
Thấy là thế,không đẹp như tình đầu
Rõ là ảo ,một tình yêu tri kỉ
Thì cứ thế, thôi đừng gieo mộng mị
Mắt sầu buông hờ khép những tâm tư
Trái Tim thôi khao khát những lời ru
Lòng đã nguội thở than chi người cũ ?
(BH1401-18)
Tầm Xuân
TẦM XUÂN ƠI HỠI TẦM XUÂN !
Mỗi năm cứ vào dịp Tết, khi mọi ngả đường rợp sắc cờ hoa ,tôi lại bâng khuâng nghĩ đến một loài hoa dại : Hoa Tầm Xuân xanh biếc !
Từ bé tôi đã thuộc làu bài ca dao này :
Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em có chồng anh tiếc lắm thay
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ?
Chim vào lồng biết thuở nào ra ?
Bài thơ ám ảnh tôi đến tận bây giờ.Bởi nó cho tôi những cảm xúc khó tả về những cái dại khờ, khắc khoải của tình yêu...
Rõ thì ai cũng thấy chàng trai trong bài thơ hành động “trèo lên bước xuống” thật rối loạn vô duyên,Nhưng sự khát khao trong anh thì lại hữu ý chẳng vô tình . Trèo lên cây bưởi hái hoa bưởi là muốn ngửi cái “hương xuân thì” dịu dàng tinh khiết của người con gái. Bước xuống vườn cà hái “nụ tầm xuân”, chứ ko phải “hoa tầm xuân”,cũng không hái “nụ hoa cà” thì mới thấy anh chàng khéo léo tinh tế làm sao. Bởi cô gái đã có chồng ,biết không thể “hái hoa” được, thì đành bước xuống. Bước xuống mà rời đi không đặng lại bước vào vườn cà. Cái bản năng “adam” và sự liều lĩnh của si mê rất thật .Bước vào vườn cà nhưng cũng chẳng dám “hái cà” chỉ dám “hái nụ tầm xuân”.Vườn cà thì chỉ có hoa cà,nụ cà chứ làm gì có nụ tầm xuân? Thì ra chàng hái “giấc mơ về cái đẹp” mà thôi .Nụ tầm Xuân thực ra không có thật.Nhưng khao khát của chàng là thật. Vẻ đẹp của người phụ nữ đã có chồng cuốn hút chàng trai và trong mắt chàng nàng đặc biệt xuân sắc : “Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc”. Vẻ đẹp xanh tươi và đằm thắm, trẻ trung và sâu lắng,rất thực mà lại hư ảo…
Cho nên chàng tiếc lắm : “Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay”…Cô gái thì trách móc : “ba đồng một mớ trầu cay ,sao anh không hỏi những ngày còn không “? Và thẫn thờ đưa ra cái “barie”(rào cản) : “bây giờ em đã có chồng , như chim vào lồng như cá cắn câu “
Hai câu kết chuyển từ thể lục bát sang thể thất ngôn như một câu hỏi cắc cớ cho một hoàn cảnh trớ trêu :
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ?
Chim vào lồng biết thuở nào ra ?
Tầm xuân ơi hỡi Tầm Xuân! Thực hư ảo mộng trong lòng nhân gian từ bao đời nay ? Vấn vương chi mãi phút tỉnh say để cho lòng người đa mang nơi cõi tạm?
Xuân đang ùa về trong từng chồi non lá biếc.Xuân khao khát pha sắc màu lên những cánh hoa tươi. Trong hàng trăm loài hoa của ngày Tết , tôi không thấy sự có mặt của Tầm Xuân. Nhưng hình ảnh “nụ tầm xuân nở ra xanh biếc kia đọng mãi trong tâm hồn tôi từ bao lâu nay chẳng phai nhòa. Ngắm các loài hoa, chỉ để nhớ Tầm Xuân - nhớ về một thuở tình non dại,lỡ bước sang ngang ,tiếc nuối ngẩn ngơ đến dại khờ mê muội…
TPHCM 3.1.2014
NTTH
Mỗi năm cứ vào dịp Tết, khi mọi ngả đường rợp sắc cờ hoa ,tôi lại bâng khuâng nghĩ đến một loài hoa dại : Hoa Tầm Xuân xanh biếc !
Từ bé tôi đã thuộc làu bài ca dao này :
Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em có chồng anh tiếc lắm thay
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ?
Chim vào lồng biết thuở nào ra ?
Bài thơ ám ảnh tôi đến tận bây giờ.Bởi nó cho tôi những cảm xúc khó tả về những cái dại khờ, khắc khoải của tình yêu...
Rõ thì ai cũng thấy chàng trai trong bài thơ hành động “trèo lên bước xuống” thật rối loạn vô duyên,Nhưng sự khát khao trong anh thì lại hữu ý chẳng vô tình . Trèo lên cây bưởi hái hoa bưởi là muốn ngửi cái “hương xuân thì” dịu dàng tinh khiết của người con gái. Bước xuống vườn cà hái “nụ tầm xuân”, chứ ko phải “hoa tầm xuân”,cũng không hái “nụ hoa cà” thì mới thấy anh chàng khéo léo tinh tế làm sao. Bởi cô gái đã có chồng ,biết không thể “hái hoa” được, thì đành bước xuống. Bước xuống mà rời đi không đặng lại bước vào vườn cà. Cái bản năng “adam” và sự liều lĩnh của si mê rất thật .Bước vào vườn cà nhưng cũng chẳng dám “hái cà” chỉ dám “hái nụ tầm xuân”.Vườn cà thì chỉ có hoa cà,nụ cà chứ làm gì có nụ tầm xuân? Thì ra chàng hái “giấc mơ về cái đẹp” mà thôi .Nụ tầm Xuân thực ra không có thật.Nhưng khao khát của chàng là thật. Vẻ đẹp của người phụ nữ đã có chồng cuốn hút chàng trai và trong mắt chàng nàng đặc biệt xuân sắc : “Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc”. Vẻ đẹp xanh tươi và đằm thắm, trẻ trung và sâu lắng,rất thực mà lại hư ảo…
Cho nên chàng tiếc lắm : “Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay”…Cô gái thì trách móc : “ba đồng một mớ trầu cay ,sao anh không hỏi những ngày còn không “? Và thẫn thờ đưa ra cái “barie”(rào cản) : “bây giờ em đã có chồng , như chim vào lồng như cá cắn câu “
Hai câu kết chuyển từ thể lục bát sang thể thất ngôn như một câu hỏi cắc cớ cho một hoàn cảnh trớ trêu :
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ?
Chim vào lồng biết thuở nào ra ?
Tầm xuân ơi hỡi Tầm Xuân! Thực hư ảo mộng trong lòng nhân gian từ bao đời nay ? Vấn vương chi mãi phút tỉnh say để cho lòng người đa mang nơi cõi tạm?
Xuân đang ùa về trong từng chồi non lá biếc.Xuân khao khát pha sắc màu lên những cánh hoa tươi. Trong hàng trăm loài hoa của ngày Tết , tôi không thấy sự có mặt của Tầm Xuân. Nhưng hình ảnh “nụ tầm xuân nở ra xanh biếc kia đọng mãi trong tâm hồn tôi từ bao lâu nay chẳng phai nhòa. Ngắm các loài hoa, chỉ để nhớ Tầm Xuân - nhớ về một thuở tình non dại,lỡ bước sang ngang ,tiếc nuối ngẩn ngơ đến dại khờ mê muội…
TPHCM 3.1.2014
NTTH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)