Translate

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Mùa xuân cuối cùng bên cha

Mùa xuân cuối cùng bên cha

Tự nhiên, bốn muà trong vũ trụ cứ luân phiên tuần tự : Đông vừa qua, thì xuân lại tới, khi xuân hết thì hạ sẽ về. Hạ rút đi thì thu lại sang. Khi thu tận thì đông sẽ tới…Rõ là thời gian cứ trôi chảy không ngừng chỉ có cuộc sống và tâm hồn con người thì có phần thay đổi.

Thế là đã hai mươi năm rồi cha bỏ chúng tôi về cõi vĩnh hằng.Nhưng tôi vẫn nhớ như in cái Tết năm ấy…

Tôi còn nhớ cha phải nằm ở bệnh viện vì người ta chưa chuẩn đoán chính xác cha bị bệnh gì. Nhưng ngày Tết bệnh viện cho cha về ăn tết với gia đình.Đêm giao thừa tôi và cha hì hục bưng lễ vật lên sân thượng để cúng giao thừa. Chúng tôi đặt lễ vật cúng lên nóc mái nhà.Trong lúc ngồi chờ giao thừa, tôi và cha nhỏ to bao điều yêu thương ôn lại những kỉ niệm của hai cha con. Tôi linh cảm có lẽ đó là mùa xuân cuối cùng tôi có thể bên Người. Tôi còn nhớ cha dặn dò tôi đủ chuyện .

Cha tôi làm quản trị trưởng ( quản lý tài chính, cung ứng )của những con tàu Viễn Dương.Vì vậy cha thường đi công tác hàng năm trời. Tôi nhắc lại với cha là tôi ghét cha đi làm ở tàu. Tôi bảo : “Cha để con đợi dài cả cổ “.Cha âu yếm ôm tôi vào lòng. Cha bảo, cha đi vậy cha mới hiểu đất nước mình còn nghèo lắm, dân ta còn khổ lắm con ạ.Nhưng cha may mắn là cha được đi khắp thế giới.Và cha muốn mang tất cả sự hiểu biết của cha về thế giới kể cho tôi nghe “.Tôi ngả đầu vào lòng cha trong một cảm giác bình yên kì lạ.

Rồi đột nhiên cha nói :“Con tuy là con gái nhưng con là đứa hiểu biết nhạy cảm và sâu sắc nên cha tin tưởng nhất .Sau này con phải chú ý đến việc thờ tự của ông bà để nhắc thằng em trai chú tâm hơn.Cái nhà ở quê con phải ráng giữ lấy để nhớ đường về quê nhận họ hàng tổ tiên. Đừng bao giờ bán nó đi con nhé”.

Lát sau cha quay sang kể cho tôi nghe về quãng thời gian cha làm thiếu sinh quân trong thời chống Pháp. Cha kể những ngày gian khổ đi kháng chiến ăn toàn gạo mốc ,nhưng lòng thì hừng hực quyết tâm chiến đấu chống quân thù. Sau kháng chiến,cha tiếp tục công tác phục vụ sự nghiệp chống Mỹ và được nhà nước cử đi học ở Liên Xô. Ngày trở về , cha tặng cho làng xã bộ radio của Nga để làm phương tiện phát thanh tin tức.

Hai con mắt cha chợt bừng sáng khi cha kể cảnh ngày mùa ở quê. Cha khe khẽ cất tiếng hát “ Lúa ơ ơ này là của lúa ta …địa í i chủ cướp không từ bao đời …” Cha bảo vì bà nội mất sớm ,nên cha bị các chị bắt học làm đủ thứ việc kể cả những việc của con gái như đan lát, thêu thùa. Sau này cha vẫn còn giữ một cái lá cờ do chính tay cha thêu ngôi sao vàng năm cánh rất đẹp. Tiếc là tôi không giữ được nó.Cha chính là người luôn chăm chút áo quần cho tôi , cho tôi những khái niệm cơ bản về màu sắc,cách thức ăn mặc khi đi đến nơi nào đó ra sao.Chính cha dạy tôi thêu, móc, đan lát và cũng chính cha là người ngắm nghia tôi, khen ,chê tôi khi tôi mặc quần áo, đi giày dép như thế nào cho phù hợp.Những món quà mà cha mua cho tôi bao giờ tôi cũng ưng ý …

Cha bảo: “ không có việc gì là khó cả. Đừng phân biệt công việc dành cho con trai hay con gái , vấn đề là ta muốn làm thì hãy chú tâm vào nó và làm sao cho có kết quả tốt nhất và đem niềm vui cho mọi người. Sống thế mới có ích con ạ “.

Kì lạ là bữa đó không hiểu do sơ ý hay là điềm báo xui xẻo, tàn nhang làm cháy một góc mái nhà,nơi đỉnh chóp cao nhất.May là chúng tôi kịp thời dập lửa,chứ không thì có hỏa hoạn.Hai ngày sau, con chó mực ,con vật mà gắn bó thân thiết với cha tôi nhất lăn quay ra chết.Cha cứ vuốt ve nó mãi ,gói gém cẩn thận, ngậm ngùi mang nó đi chôn ở công viên Chiến Thắng.Miệng cha lẩm bẩm : sinh ,lão ,bệnh ,tử…

Sau Tết, cha nhập viện trở lại.Ngày đó phương tiện chẩn đoán chưa tốt, mãi đến khi cha đột quỵ vào một buổi sáng các bác sỹ mới bảo cha bị nhiễm trùng do vỡ một ổ áp xe gan.Một tuần sau, đó là ngày rằm tháng hai âm lịch sau Tết, cha đã vĩnh viễn ra đi bỏ lại trong tôi một khoảng trống không thể nào lấp đầy…

Xuân lại về rồi cha ơi.Mỗi sáng tinh mơ trên mái nhà dưới lùm cây gạo trước cửa nhà con ,từng lũ chim ríu rít hót ca.Con lại nhớ cái cảm giác rộn ràng trong ngày mùa ở làng quê cha đã kể.Năm nay Sài Gòn se lạnh, con lại nhớ cái cảm giác ấm áp khi được cha ôm vào lòng. Con nhớ lắm được ngôi sau xe để cha chở đi chùa vào mỗi ngày mùng một Tết.Con thèm dược ngồi bên cha ,tỉ mẩn chọn chỉ màu, thêu khăn tay ,thêu hoa để vá từng lỗ thủng trên áo váy…

Cha ơi lại sắp đến một giao thừa nữa rồi. Con biết làm sao đây khi lòng con hoài nhớ mãi, mà cha cứ đi mãi đi mãi không về cùng con ?

Những ngày gần tết Giáp Ngọ 2014
5.12.2013
NTTH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét