Vài suy nghĩ về không gian Xuân Sài Gòn 2014
Đã từ lâu, tôi không có cảm giác về không khí Tết ở Sài Gòn. Bởi vì Sài Gòn không bao giờ có cái tiết trời rét buốt như Miền Bắc mặc dù có lúc cũng lạnh se sắt nhất là vào lúc sáng sớm và khi chiều tối. Thường thì năm nào Sài Gòn cũng nắng chang chang, khí hậu oi nồng ngột ngạt. Mọi thứ cứ như muốn bung ra ,cỏ hoa cũng thế.
Năm nay thì khác . Đất trời mang mang một màu trắng đục.Nắng yếu ớt chỉ đủ tạo sắc hồng phơn phớt cho cảnh vật. Tiết trời se lạnh,kéo dài nhiều ngày. Sáng dậy thân thể thấy một chút co ro, nghe ra một tý ngại ngần, cảm giác chỉ muốn rúc thêm vào chăn ấm.Ra đường, vi vu trong gió , nhận ra sự mát lạnh ,mơn man của những cơn gió đầu Đông. Buổi trưa nắng nhẹ vẫn rải vàng dát lên mọi cảnh vật.Từng chiếc lá biếc xanh, ngăn ngắt trên cành. Những chồi non mọc nhú ở từng kẽ nhánh trên cây. Vài cánh hoa Mai nở sớm thật dịu dàng, khiêm nhường mà lắng đọng một vẻ đẹp trang nhã. Cỏ hoa dường như thắm sắc hơn nhờ khí trời lành lạnh.
Phố xá rực rỡ đèn màu.Cái thứ ánh sáng của công nghệ sao mà kì ảo và mê hoặc.Ta dễ lạc trong ảo giác khi phố xá vào đêm.Chủ đề trang trí năm nay là Sen.Những sắc Sen hồng lẫn chìm trong màu xanh biếc của đại dương thăm thẳm.Hai gam màu đối chọi mà vẫn làm nên sự hài hoà kì diệu.Rực rỡ mà vẫn đằm thắm, thăm thẳm mà vẫn nồng nàn.Xanh đấy mà vẫn dịu ngọt. Phải chăng trong cuộc sống hội nhập hôm nay, con người chúng ta phải hướng tới việc dung hòa những thứ tưởng là trái ngược không bao giờ có điểm chung? Thật ngưỡng mộ bàn tay tài hoa, cái nhìn thẩm mỹ sắc sảo ,hiện đại mà vẫn thấm đẫm chất dân tộc của con người Việt Nam. Đằng sau sự bày trí ,ta nhận ra sự cố gắng tha thiết của người Việt, để thích ứng với mọi sự vô thường.
Trước cửa nhà tôi có một cây gạo. Không biết từ bao giờ rất nhiều chim chóc tụ hội về đây. Sáng nào cũng vậy, khi những tia nắng đầu tiên le lói lan tỏa ,lũ chim thức dậy và bắt đầu ca hát rộn ràng. Tôi không biết tên gọi của chúng, chỉ biết là những âm thanh ríu rít ,xôn xao ấy luôn cho tôi một cảm giác thanh thản nhẹ nhàng trong mỗi sớm mai…
Xuân Sài Gòn năm nay làm ta nhớ cái triết lí “Vội vàng” của nhà thơ Xuân Diệu. Ta bỗng muốn giữ những phút giây tuyệt diệu của mùa xuân này như thi sỹ xưa :
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi “
(Vội vàng –Xuân Diệu)
Xin hãy yêu thương và chia sẻ nhiều hơn bởi vì
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
(Vội vàng –Xuân Diệu)
Các tình nhân ơi , hãy yêu nhau đi cho đời tươi thắm , hãy yêu nhau đi cho trời đất thêm ngọt ngào. Và hãy mau lên nào kẻo lỡ một mùa yêu !
“Mau với chứ vội vàng lên với chứ
Em ơi em tình non đã già rồi”
(Xuân Diệu)
(BH1401-5)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét