Translate

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Nghìn trùng xa cách,người ở nơi nào?
Thỉnh thoảng thấy lòng mênh mang thương nhớ .Nghìn trùng là mấy vạn dặm xa? Mà sao lòng ta cứ nôn nao khắc khoải?
Hồi trẻ,chưa biết yêu,chả biết nhớ là gì.Khi đi vào cái tuổi mùa thu,lạc chân qua những miền kí ức,mới chợt hiểu ta chưa biết nhớ người.
Bởi nỗi nhớ đâu có đơn giản là nghĩ về ai,cái gì .Mà nó là sự lắng đọng của những xúc cảm chân thành.Nỗi nhớ mang khuôn mặt của yêu thương.Sự bối rối trước một cái nhìn đắm say,nồng nàn, cháy bỏng.Sự ấm áp khi thấy một nụ cười hiền từ,thánh thiện.Sự bình yên khi dựa vào một bờ vai vững chãi,cao cao.Sự gắn kết trong vòng tay ôm xiết chặt...và cũng có khi đó là sự đớn đau đã làm con tim ta tan nát.
Chỉ thấy là, khi nỗi nhớ đong đầy tâm hồn ta lại ngu ngơ ,xơ xác ..

NHỚ

Bồn chồn những đêm không ngủ
Lòng thòng dây dợ đa đoan
Lặng thinh một chiều thênh thang
Tím bầm nỗi đau ngày cũ
Xôn xao mùa Xuân gõ cửa
Môi hồng cháy lửa khát khao
Náo nức Hạ đem mưa rào
Nồng nàn hương Sen mùa chín
Hoa Xoan vương màu bịn rịn
Nhành Mai khoe dáng thanh tao
Hanh hao gió Thu cồn cào
Vàng nâu mắt Người chờ đợi
Buốt giá gió mùa Đông thổi
Tái tê réo gọi yêu thương

Nhớ là như thể vấn vương?
Nhớ là như thể lạc đường hoan ca
Nhớ là khắc dấu tim ta
Buồn vui một thuở mơ hoa ngại ngùng
Nhớ ôi sao nhớ tận cùng!
Nhớ ai,ai nhớ nghìn trùng cách xa...

(BH15419-2)











Mình vẫn tin rằng hạnh phúc chỉ là mục tiêu đi tới của con người thôi.Sống ở trần gian đầy tham sân si này mấy ai có hạnh phúc theo đúng nghĩa của nó.

Nghĩ,xem,nhìn,chiêm nghiêm mới thấy rằng:Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn.Đó là khi ta có cảm xúc trước một đối tượng,sự vật nào đó bằng sự rung động của con tim,tâm hồn.Cảm xúc lắng sâu để rồi khắc ghi trong ta  những ấn tượng,bóng hình,chi tiết.Một lúc nào đó, nó bỗng trở thành nỗi nhớ trong tâm hồn ta,bền lâu,vĩnh cửu,không thể phai nhòa.
Sẽ không hạnh phúc khi mỗi sớm mai thức dậy,ta chẳng biết nhớ về ai,cái chi..Sẽ là bất hạnh khi ta không có điều gì để hồi tưởng khi tuổi cao bóng xế gọi ta đi...và thương thay ai đó không còn biết "rung rinh" khi nghe một giai âm mê ly mà cứ ngỡ nó chỉ là một tiếng gõ...

Hạnh phúc giản đơn

Hạnh phúc quá mỗi sớm mai thức dậy
Thấy giọt sương lóng lánh gọi hân
 hoan
Thấy đất trời như rộng mở thênh thang
Thấy hồn ta khắc ghi hình bóng cũ

Hạnh phúc lắm kỷ niệm không ủ rũ
Mà quay từng thước phim chậm yêu thương
Gom ước mơ vươn tới một thiên đường
Cảm xúc lắng sâu, viên thành nỗi nhớ

Để nghe gió lòng ta còn bỡ ngỡ
Tưởng tiếng người thoảng nhẹ ở bên tai
Để nhìn mây hồn lắng đọng đêm dài
Bâng khuâng níu chênh vênh lời yêu vội
Để chiều buông, ta thấy trời bối rối
Vũ trụ ca giai điệu của khát khao
Để đêm về say giấc mộng thanh tao
Tim lắng đọng bằng vạn điều sám hối

Ngày lại ngày,thời gian  trôi rất vội
Biết có còn nông nổi để yêu thương
Thấy vẫn còn đâu đó một con đường
Có ai đó để cho ta chờ đợi...

(BH15415)

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

NGÃM

Đêm ...Và bao đêm như thế, ta cảm nhận được tiếng thời gian trôi.Từng giọt tí tách,từng đêm thánh thót ... lạnh và im ắng đến tê dại.

Mới quyết định thay đổi phong thủy. Mua một cái đèn ngủ màu đỏ.Chính xác là đèn xông hương.Tối tối nhả hai giọt tinh dầu oải hương vào cái đĩa đặt trên ngọn đèn,ôi chao,ai đã trải qua cảm giác chết lịm trong hương nồng thơm ngát ấy chưa?

Thế rồi,thả hồn thảnh thơi,lắng nghe những câu hát,từ kí ức xa xôi...và nghĩ ngợi...

Rằng : "thương í a thương rồi...thì yêu í a mãi thôi" Gió len lỏi qua khung cửa sổ hé mở tí tẹo,ghé tai ta hỏi rằng: "em có nghe thấy gió nói gì không?" Ngọn lửa bất diệt ở đâu đó trở mình :"nỗi nhớ đong đầy trong em...đôi mắt anh,nụ cười anh ,vòng ngực ấm.Tưởng như máu trong tim đông đặc,nỗi nhớ đong đầy,đong đầy...".Ôi,những cảm xúc đã có khuôn hình,có diện mạo của yêu thương làm sao quên được?

Phải rồi,có những khi dù "chẳng có dòng sông,mặt biển nào ngăn cách,mà sao ta không thể đến bên nhau"? Đó không bởi vì ta không thể, mà vì duyên nợ vô tình.

Mới thấy,có lúc "gió không phải là roi mà quất núi phải mòn,anh đâu phải là chiều,mà nhuộm em đến tím",là bởi si mê đã thấm, tình muốn đắm say.

Nhiều lúc "em muốn ôm cả đất,em muốn ôm cả trời,mà sao mà sao anh ơi,không ôm nổi trái tim một con người" đó là khi lòng tự ái trong con người ta cao tựa núi Thái Sơn vậy.

Đêm khắc khoải một câu hỏi tìm :họ tìm gì khi thất vọng về nhau? Cũng đơn giản thôi.Cuộc sống sẽ ngừng khi ta dừng hy vọng.Tình yêu sẽ ngừng khi ta dừng quan tâm.Tình bạn sẽ ngừng khi ta dừng chia sẻ.Khi không biết cách cho nhận,người ta sẽ rơi vào cảm giác vô vọng hư không ấy thôi.

Ngẫm,càng thấm thía rằng: "cứ tưởng giếng sâu ta nối sợi dây dài.Ai ngờ giếng cạn ta tiếc hoài sợi dây".

Ngược lại có những sự chia sẻ ngày càng lắng đọng.Bởi người ta biết trân trọng những phút giây hạnh phúc của cuộc đời.Không thờ ơ,không vô tình,rất chân thành và không vụ lợi.

Giọng ca của Lam Anh lại thổn thức lòng người: "Em thấy bỗng nhớ anh nhiều... em thấy lòng  chợt lẻ loi...cô đơn  cùng với đêm dài,cứ trôi theo em từng ngày ...anh ơi giờ đây em cần, cần một bờ vai ấm áp ....em đưa đôi mắt em tìm,mà không thấy anh ở đây...em yêu anh quá mất rồi...nên ngỡ như anh về thôi"

Cuộc đời cần những giấc mơ,cần những cái "ngỡ" dịu dàng  như thế,ta sẽ thấy cuộc sống còn đáng được quan tâm,con người còn đáng được yêu thương phải không?

(BH15412)










Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015


Hôm nay là tròn 22 năm ngày cha mình  khép lại những hẹn hò trong nơi "ở trọ" trần gian.Sáng nay mình tỉnh giấc đúng 4:15 phút.Đúng giờ mà cha đã mãi mãi ra đi, về cõi niết bàn.
Mình đã ngồi bất động trên giường gần 30 phút,cố không khóc nữa.22 năm rồi,nỗi nhớ đã trở thành kỉ niệm.Nhưng cảm giác trống rỗng,hư vô thì vẫn thế.Dõi mắt tìm kiếm chỉ thấy một đường trời xa thẳm.Với tay níu giữ chỉ có hụt hẫng chênh vênh.Cầu cứu một niềm hy vọng mong manh chỉ thấy hoàn toàn tuyệt vọng.Nỗi đớn đau khôn cùng! Nước mắt chảy ngược vào trong tim.mọi giác quan chừng như tê dại...

Biết là hết những ngày xa xưa đó.Biết hết rồi nhưng năm tháng mộng mơ.Biết là thôi không còn được mong chờ...Nhưng mình không khóc nữa đâu,vì mình biết cha muốn mình mạnh mẽ .

Nhắn cha

Về với mẹ chúng con đi cha
Hôm nay mẹ làm cơm làm cỗ
Món ngon ngày xưa cha thích đó
Mẹ làm vì rất nhớ thương cha...

Về với chúng con đi cha
Ngày mai,những đứa con bận rộn cơm áo phương xa
Mới có ngày đoàn tụ

Về với con khi mắt đêm đã ngủ
Cha vỗ về con trong những giấc mơ êm
Con lại được làm công chúa xứ thần tiên
Con lại được khóc cười trên vai cha ấm áp

Cha ơi,đời phong ba bão táp
Con đã qua rồi những ngơ ngác dại ngây
Vì dường như cha vẫn ở quanh đây
Chở che con trong vòng tay gió ấm

Mốt cha đi đường xa xôi vạn dặm
Cõi thiên đàng thôi vướng bận ưu tư?
Trần gian đây,con thương nhớ vô bờ
Cầu chúc cha bình an nơi cõi Phật.

(BH15403)

Xuân muộn

Cứ ước có ai, cùng già với tôi
Để dắt tay tôi, băng qua vùng đêm tối
Cưỡi mây trên cao, bước qua thời tiếc hối
Thả gió vào chiều Hạ vàng,
Cho cháy rực những khát khao.

Không biết Hạ sang thì Xuân về nơi nao?
Mà  thấy chồi non nhú mầm xanh trỗi dậy!
Mà thấy ngọt lắm, cơn mưa đầu mùa,
Dù chưa thỏa cơn khát cháy...
Tưới mặt đất khô cằn,
Hàn gắn vết thương mình,
E ấp một đóa Sen.

Những cánh sen như những cánh  tay mềm
Cho ta biết Hạ đã về rồi đấy
Nhụy chắt chiu gói hương trời trong ấy
Đợi ngày trăng,để trọn vẹn tỏa hương

Kìa bến Mơ, người Ngoan ,sông Thương!
Có ai đợi, châm tuần trà vào những đêm trăng muộn?
Sóng sánh giọt thời gian
Hương  Xuân còn vương cuốn,
Dư vị Ngọt ngào
Gom Lắng đọng
Gọi nôn nao

Hạ về rồi,
Dùng dằng...
Xuân lao xao!

(BH15328)