Translate

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

NGÃM

Đêm ...Và bao đêm như thế, ta cảm nhận được tiếng thời gian trôi.Từng giọt tí tách,từng đêm thánh thót ... lạnh và im ắng đến tê dại.

Mới quyết định thay đổi phong thủy. Mua một cái đèn ngủ màu đỏ.Chính xác là đèn xông hương.Tối tối nhả hai giọt tinh dầu oải hương vào cái đĩa đặt trên ngọn đèn,ôi chao,ai đã trải qua cảm giác chết lịm trong hương nồng thơm ngát ấy chưa?

Thế rồi,thả hồn thảnh thơi,lắng nghe những câu hát,từ kí ức xa xôi...và nghĩ ngợi...

Rằng : "thương í a thương rồi...thì yêu í a mãi thôi" Gió len lỏi qua khung cửa sổ hé mở tí tẹo,ghé tai ta hỏi rằng: "em có nghe thấy gió nói gì không?" Ngọn lửa bất diệt ở đâu đó trở mình :"nỗi nhớ đong đầy trong em...đôi mắt anh,nụ cười anh ,vòng ngực ấm.Tưởng như máu trong tim đông đặc,nỗi nhớ đong đầy,đong đầy...".Ôi,những cảm xúc đã có khuôn hình,có diện mạo của yêu thương làm sao quên được?

Phải rồi,có những khi dù "chẳng có dòng sông,mặt biển nào ngăn cách,mà sao ta không thể đến bên nhau"? Đó không bởi vì ta không thể, mà vì duyên nợ vô tình.

Mới thấy,có lúc "gió không phải là roi mà quất núi phải mòn,anh đâu phải là chiều,mà nhuộm em đến tím",là bởi si mê đã thấm, tình muốn đắm say.

Nhiều lúc "em muốn ôm cả đất,em muốn ôm cả trời,mà sao mà sao anh ơi,không ôm nổi trái tim một con người" đó là khi lòng tự ái trong con người ta cao tựa núi Thái Sơn vậy.

Đêm khắc khoải một câu hỏi tìm :họ tìm gì khi thất vọng về nhau? Cũng đơn giản thôi.Cuộc sống sẽ ngừng khi ta dừng hy vọng.Tình yêu sẽ ngừng khi ta dừng quan tâm.Tình bạn sẽ ngừng khi ta dừng chia sẻ.Khi không biết cách cho nhận,người ta sẽ rơi vào cảm giác vô vọng hư không ấy thôi.

Ngẫm,càng thấm thía rằng: "cứ tưởng giếng sâu ta nối sợi dây dài.Ai ngờ giếng cạn ta tiếc hoài sợi dây".

Ngược lại có những sự chia sẻ ngày càng lắng đọng.Bởi người ta biết trân trọng những phút giây hạnh phúc của cuộc đời.Không thờ ơ,không vô tình,rất chân thành và không vụ lợi.

Giọng ca của Lam Anh lại thổn thức lòng người: "Em thấy bỗng nhớ anh nhiều... em thấy lòng  chợt lẻ loi...cô đơn  cùng với đêm dài,cứ trôi theo em từng ngày ...anh ơi giờ đây em cần, cần một bờ vai ấm áp ....em đưa đôi mắt em tìm,mà không thấy anh ở đây...em yêu anh quá mất rồi...nên ngỡ như anh về thôi"

Cuộc đời cần những giấc mơ,cần những cái "ngỡ" dịu dàng  như thế,ta sẽ thấy cuộc sống còn đáng được quan tâm,con người còn đáng được yêu thương phải không?

(BH15412)










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét