Mình vẫn tin rằng hạnh phúc chỉ là mục tiêu đi tới của con người thôi.Sống ở trần gian đầy tham sân si này mấy ai có hạnh phúc theo đúng nghĩa của nó.
Nghĩ,xem,nhìn,chiêm nghiêm mới thấy rằng:Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn.Đó là khi ta có cảm xúc trước một đối tượng,sự vật nào đó bằng sự rung động của con tim,tâm hồn.Cảm xúc lắng sâu để rồi khắc ghi trong ta những ấn tượng,bóng hình,chi tiết.Một lúc nào đó, nó bỗng trở thành nỗi nhớ trong tâm hồn ta,bền lâu,vĩnh cửu,không thể phai nhòa.
Sẽ không hạnh phúc khi mỗi sớm mai thức dậy,ta chẳng biết nhớ về ai,cái chi..Sẽ là bất hạnh khi ta không có điều gì để hồi tưởng khi tuổi cao bóng xế gọi ta đi...và thương thay ai đó không còn biết "rung rinh" khi nghe một giai âm mê ly mà cứ ngỡ nó chỉ là một tiếng gõ...
Hạnh phúc giản đơn
Hạnh phúc quá mỗi sớm mai thức dậy
Thấy giọt sương lóng lánh gọi hân
hoan
Thấy đất trời như rộng mở thênh thang
Thấy hồn ta khắc ghi hình bóng cũ
Hạnh phúc lắm kỷ niệm không ủ rũ
Mà quay từng thước phim chậm yêu thương
Gom ước mơ vươn tới một thiên đường
Cảm xúc lắng sâu, viên thành nỗi nhớ
Để nghe gió lòng ta còn bỡ ngỡ
Tưởng tiếng người thoảng nhẹ ở bên tai
Để nhìn mây hồn lắng đọng đêm dài
Bâng khuâng níu chênh vênh lời yêu vội
Để chiều buông, ta thấy trời bối rối
Vũ trụ ca giai điệu của khát khao
Để đêm về say giấc mộng thanh tao
Tim lắng đọng bằng vạn điều sám hối
Ngày lại ngày,thời gian trôi rất vội
Biết có còn nông nổi để yêu thương
Thấy vẫn còn đâu đó một con đường
Có ai đó để cho ta chờ đợi...
(BH15415)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét