Xa lạ
Trống trải những chiều xa
Cơn gió bùng nắng Hạ
Sao lòng mình xa lạ
Khờ dại và ngây ngô?
Trống trải vì âu lo
Giấc mơ không như thực
Có những điều ấm ức
Dằn vặt bờ môi mềm
Trống trải chiếu chăn êm
Một vòng tay đủ rộng
Ru ta vào cõi mộng
Tìm về ngày bình yên !
Thôi thì phải lãng quên
Một thời ta đã cháy
Ngọn lửa nào cũng vậy
Bập bùng hoài khát khao.
Trả lại những hanh hao
Người khuất chìm hư ảo
Qua đi ngày dông bão
Bình yên ru bình yên!
(BH15527)
Thơ sầu ta viết cho đời, Trần gian chật chội cõi người đa đoan. Làm sao thôi hết đa mang. Duyên tình Ân nghĩa lang thang kiếm tìm . Lên trời xuống bể mò kim . Tri âm ơi hỡi biết tìm nơi nao ?
Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015
Chênh chao
Chang chang nắng rồi miên man gió,
Lao xao khúc,Hạ ru đâu đó
Nghe như tiếng, giọt mưa cau có
Chênh chao!
Không gian tím bằng lăng nhung nhớ,
Khoe hương sắc phượng choàng áo đỏ.
Nghe rơi rớt màu Xuân qua ngõ
Chênh chao!
Ôi đâu biết rằng ai thương nhớ?
Hay đã hết ngọt ngào hương lửa,
Nghe xao xác lòng ai tan vỡ
Chênh chao!
Mong mong quá ai về bên đó.
Yêu thương thế làm sao không nhớ.
Xa xôi quá làm sao bày tỏ
Chênh chao!
Chênh chao!
(BH15520)
Chang chang nắng rồi miên man gió,
Lao xao khúc,Hạ ru đâu đó
Nghe như tiếng, giọt mưa cau có
Chênh chao!
Không gian tím bằng lăng nhung nhớ,
Khoe hương sắc phượng choàng áo đỏ.
Nghe rơi rớt màu Xuân qua ngõ
Chênh chao!
Ôi đâu biết rằng ai thương nhớ?
Hay đã hết ngọt ngào hương lửa,
Nghe xao xác lòng ai tan vỡ
Chênh chao!
Mong mong quá ai về bên đó.
Yêu thương thế làm sao không nhớ.
Xa xôi quá làm sao bày tỏ
Chênh chao!
Chênh chao!
(BH15520)
Chúng tôi rời hòn ngọc Viễn Đông hướng về cực Nam tổ quốc.
Rong ruổi qua 11 tỉnh thành của miền Tây xanh mướt lá,mênh mang sông nước,trong trẻo không khí tự nhiên,lòng người nhẹ bẫng,thư thái.
Chuyến đi dài,hằn những dấu ấn mỏi mệt trên những quầng mắt thâm tím vì thiếu ngủ. Đổi lại,mỗi vùng đất chúng tôi đi qua,mỗi địa danh,di tích chúng tôi ghé vào đều đem cho mọi người ít nhiều những cảm giác thich thú,háo hức.
Đầu tiên là Núi Sam chùa bà Châu Đốc.Một địa danh linh thiêng có tiếng của vùng đất phương Nam.Lần đầu tiên sau 28 năm sinh sống ở miền Nam,giờ tôi mới có dịp ghé thăm ngôi chùa Bà này.Không giống cảm giác ngưỡng mộ đến kinh ngạc khi viếng thăm những vùng đất Phật xứ kinh Bắc,ở đây tôi cảm nhận một sự đơn giản mà vẫn linh thiêng,không cầu kỳ mà vẫn ẩn chứa sự kỳ diệu,bí hiểm.
Thích nhất là đi thuyền ca nô trong khu Rừng tràm Trà Sư ở Hà Tiên.Một mảng xanh tươi mát,hoang sơ,dịu dàng.Chúng tôi ngồi trên những con thuyền máy, rẽ dòng nước trong xanh tạo những con sóng bạc trắng.Ngắm nhìn từng mảng bèo trôi kết thành một tấm thảm xanh mướt.Ngỡ ngàng khi thấy những chiếc lá sen,lá súng hững hờ trên mặt nước trong veo. Hiếm hoi lắm mới có một nụ Sen chúm chím.Trên cao những con cò làm tổ vắt vẻo trên những nhành cây đước,tràm,sú...Thỉnh thoảng bắt gặp những chú bìm bịp mổ cò trên những bụi cây dọc hai bờ kênh rạch.Hoang dã và tràn đầy sức sống.Tĩnh lặng mà vẫn âm ỉ những tiếng vọng âm u của rừng rú.Một bầu không khí trong lành nhưng ẩn chứa sự nhớp nháp của đất trời sau cơn mưa mùa hạ.Lòng người bỗng dưng thanh thản.Cái cảm giác được rũ bỏ mọi sự ồn ào,bon chen của cuộc sống trần tục để trở về với tự nhiên mới sung sướng làm sao.Trút hết muộn phiền,giận hờn.Mặc đời phức tạp.Chỉ có con người giữa thiên nhiên bao la.Mở to tầm mắt,hít một bầu không khí mát lành,khi trèo lên đỉnh đài quan sát,ta chợt hiểu thế nào là tâm thế của người nhìn xa trông rộng, thế nào là sự phóng khoáng,vô tư.
Hôm sau,ghé Phù Dung cổ tự,nơi thờ vợ của Mạc Cửu.Viếng Đền thờ họ Mạc để tưởng nhớ một dòng họ có công phát triển mảnh đất Hà Tiên.Câu chuyện họ Mạc khẩn khai vùng đất phương Nam,giúp dân xây dựng phát triển ưu thế của nền kinh tế đánh bắt thủy hải sản tạo nên sự trù phú cho người dân sở tại khiến ta ngẫm nghĩ về cái "tâm" cái "chí"của người quân tử.Bất luận họ là ai,người Việt hay người Hoa,khi đã đến vùng đất này,làm điều tốt cho dân chúng,họ đều đáng được tôn thờ,ngưỡng mộ.
Chúng tôi trèo lên Thạch động Hà Tiên,nơi có thể phóng tầm mắt để nhìn xa vài cây số là thấy nước bạn Campuchia.Nhớ đến công cuộc chinh phạt,mở mang bờ cõi của cha ông mới trộm nghĩ cái ranh giới của bè bạn láng giềng có đôi khi bị lợi ích làm cho người ta trở nên thù hận hoặc dễ dàng lãng quên.
Chui qua Chùa Hang,động kim cương,để vươn tầm nhìn ra biển cả.Bỗng ngậm ngùi thấy cảnh hòn phu tử một mất một còn.Có phải ngày nay đời con ăn mặn,nên cha chịu cảnh lẻ loi?
Nhấn ga đi tiếp về Cà Mau vào giữa buổi chiều.Theo bánh xe lăn,con đường nhỏ hẹp gập ghềnh,càng đi ,ánh sáng của văn minh càng mờ dần rồi tắt hẳn.Thỉnh thoảng chiếc xe gầm gừ,dằn hắt khi lướt qua ổ voi ổ gà,mới thấy hết cảm xúc của câu hát:"nghe nói Cà Mau xa lắm ở tận cuối cùng bản đồ Việt Nam".Xa thật! Xa như đường lên trời.Xa như khi nỗi chờ mong đã cạn dần lòng kiên nhẫn.Phờ phạc sau 8 tiếng,cả đoàn người ghé đất Cà Mau lúc gần nửa đêm.Cơm canh thịt cá ê hề,nhưng không còn cảm giác ngon miệng nữa.Ăn để tồn tại,để có sức đi tiếp.Bởi mục tiêu của chúng tôi vẫn còn ở phía trước: Đất mũi Cà Mau!
Không thú vị như khi đi thuyền trong rừng Trà Sư,ba tiếng chạy ca nô vừa đi vừa về để ra đất Mũi.Chạm cột mốc cuối cùng của tổ quốc,lòng dịu lại.Thì ra tổ quốc cũng rộng dài lắm chứ.Cột mốc ấy không chỉ là nơi ghi lại kinh độ vĩ độ của một địa danh mà nó cho ta cái cảm giác hãnh diện về chủ quyền lãnh thổ của dân tộc Việt Nam.Thiêng liêng và cao quý.Nó khơi dậy trong ta ý thức trách nhiệm,bổn phận của một công dân khao khát độc lập tự do.
Quay trở về thành phố trong ngày thứ ba của hành trình,ghé thăm Nhà thờ cha Fanxico Trương Bửu Diệp.Ngưỡng mộ sự hy sinh,sự bài bản nghiêm túc của một tín ngưỡng.
Ghé thành phố Bạc Liêu,cảm nhận sự thanh bình của một đô thị xa nơi phồn hoa đô hội.Ngạc nhiên trước sự sạch sẽ,văn minh và cả lối sống rất lãng tử của người dân nơi đây.
Một chút ngẫm nghĩ nặng lòng khi thăm Nhà công tử Bạc Liêu.Mới thấy,tiền tài danh vọng chỉ là phù du.Đời cha ăn mặn,đời con khát nước.Bài học cho hậu thế,chỉ nên sống giản dị,làm nhiều phúc,ân thì con cháu mới có cơ hội hưởng phần phúc lộc,an lạc,thanh bình.
Thêm một sự ngạc nhiên khi thăm Chùa đất Sét và
Chùa Dơi trên hành trình trở về nhà.Nhận ra sự linh hoạt uyển chuyển của văn hóa dân tộc trong quá trình giao thoa các nền văn hóa với các dân tộc xung quanh.
Năm giờ rong ruổi trở về thành phố,tôi lắng nghe sự trẻ trung của các anh chị đồng nghiệp.Những tiếng cười thoải mái,vô tư,những câu nói hài hước ẩn chứa chút dung tục í nhị kiểu Hồ Xuán Hương,và cả sự chu đáo rộng rãi của những người lãnh đạo tôi bỗng thấy mình thật may mắn khi tham gia chuyến du lịch này.Tôi hiểu thêm nhưng giá trị của cuộc sống đó là những giây phút cân bằng không thể thiếu mà chúng ta cần phải có để có thể sống tốt hơn,vị tha hơn,chân thành hơn với chính ta và với mọi người
Cảm ơn Bgh và công đoàn trường thcs hkn và cty du lich Biển Xanh đã cho tôi một kì nghỉ thú vị và đầy ý nghĩa.
NTTH-27/6/15.
Rong ruổi qua 11 tỉnh thành của miền Tây xanh mướt lá,mênh mang sông nước,trong trẻo không khí tự nhiên,lòng người nhẹ bẫng,thư thái.
Chuyến đi dài,hằn những dấu ấn mỏi mệt trên những quầng mắt thâm tím vì thiếu ngủ. Đổi lại,mỗi vùng đất chúng tôi đi qua,mỗi địa danh,di tích chúng tôi ghé vào đều đem cho mọi người ít nhiều những cảm giác thich thú,háo hức.
Đầu tiên là Núi Sam chùa bà Châu Đốc.Một địa danh linh thiêng có tiếng của vùng đất phương Nam.Lần đầu tiên sau 28 năm sinh sống ở miền Nam,giờ tôi mới có dịp ghé thăm ngôi chùa Bà này.Không giống cảm giác ngưỡng mộ đến kinh ngạc khi viếng thăm những vùng đất Phật xứ kinh Bắc,ở đây tôi cảm nhận một sự đơn giản mà vẫn linh thiêng,không cầu kỳ mà vẫn ẩn chứa sự kỳ diệu,bí hiểm.
Thích nhất là đi thuyền ca nô trong khu Rừng tràm Trà Sư ở Hà Tiên.Một mảng xanh tươi mát,hoang sơ,dịu dàng.Chúng tôi ngồi trên những con thuyền máy, rẽ dòng nước trong xanh tạo những con sóng bạc trắng.Ngắm nhìn từng mảng bèo trôi kết thành một tấm thảm xanh mướt.Ngỡ ngàng khi thấy những chiếc lá sen,lá súng hững hờ trên mặt nước trong veo. Hiếm hoi lắm mới có một nụ Sen chúm chím.Trên cao những con cò làm tổ vắt vẻo trên những nhành cây đước,tràm,sú...Thỉnh thoảng bắt gặp những chú bìm bịp mổ cò trên những bụi cây dọc hai bờ kênh rạch.Hoang dã và tràn đầy sức sống.Tĩnh lặng mà vẫn âm ỉ những tiếng vọng âm u của rừng rú.Một bầu không khí trong lành nhưng ẩn chứa sự nhớp nháp của đất trời sau cơn mưa mùa hạ.Lòng người bỗng dưng thanh thản.Cái cảm giác được rũ bỏ mọi sự ồn ào,bon chen của cuộc sống trần tục để trở về với tự nhiên mới sung sướng làm sao.Trút hết muộn phiền,giận hờn.Mặc đời phức tạp.Chỉ có con người giữa thiên nhiên bao la.Mở to tầm mắt,hít một bầu không khí mát lành,khi trèo lên đỉnh đài quan sát,ta chợt hiểu thế nào là tâm thế của người nhìn xa trông rộng, thế nào là sự phóng khoáng,vô tư.
Hôm sau,ghé Phù Dung cổ tự,nơi thờ vợ của Mạc Cửu.Viếng Đền thờ họ Mạc để tưởng nhớ một dòng họ có công phát triển mảnh đất Hà Tiên.Câu chuyện họ Mạc khẩn khai vùng đất phương Nam,giúp dân xây dựng phát triển ưu thế của nền kinh tế đánh bắt thủy hải sản tạo nên sự trù phú cho người dân sở tại khiến ta ngẫm nghĩ về cái "tâm" cái "chí"của người quân tử.Bất luận họ là ai,người Việt hay người Hoa,khi đã đến vùng đất này,làm điều tốt cho dân chúng,họ đều đáng được tôn thờ,ngưỡng mộ.
Chúng tôi trèo lên Thạch động Hà Tiên,nơi có thể phóng tầm mắt để nhìn xa vài cây số là thấy nước bạn Campuchia.Nhớ đến công cuộc chinh phạt,mở mang bờ cõi của cha ông mới trộm nghĩ cái ranh giới của bè bạn láng giềng có đôi khi bị lợi ích làm cho người ta trở nên thù hận hoặc dễ dàng lãng quên.
Chui qua Chùa Hang,động kim cương,để vươn tầm nhìn ra biển cả.Bỗng ngậm ngùi thấy cảnh hòn phu tử một mất một còn.Có phải ngày nay đời con ăn mặn,nên cha chịu cảnh lẻ loi?
Nhấn ga đi tiếp về Cà Mau vào giữa buổi chiều.Theo bánh xe lăn,con đường nhỏ hẹp gập ghềnh,càng đi ,ánh sáng của văn minh càng mờ dần rồi tắt hẳn.Thỉnh thoảng chiếc xe gầm gừ,dằn hắt khi lướt qua ổ voi ổ gà,mới thấy hết cảm xúc của câu hát:"nghe nói Cà Mau xa lắm ở tận cuối cùng bản đồ Việt Nam".Xa thật! Xa như đường lên trời.Xa như khi nỗi chờ mong đã cạn dần lòng kiên nhẫn.Phờ phạc sau 8 tiếng,cả đoàn người ghé đất Cà Mau lúc gần nửa đêm.Cơm canh thịt cá ê hề,nhưng không còn cảm giác ngon miệng nữa.Ăn để tồn tại,để có sức đi tiếp.Bởi mục tiêu của chúng tôi vẫn còn ở phía trước: Đất mũi Cà Mau!
Không thú vị như khi đi thuyền trong rừng Trà Sư,ba tiếng chạy ca nô vừa đi vừa về để ra đất Mũi.Chạm cột mốc cuối cùng của tổ quốc,lòng dịu lại.Thì ra tổ quốc cũng rộng dài lắm chứ.Cột mốc ấy không chỉ là nơi ghi lại kinh độ vĩ độ của một địa danh mà nó cho ta cái cảm giác hãnh diện về chủ quyền lãnh thổ của dân tộc Việt Nam.Thiêng liêng và cao quý.Nó khơi dậy trong ta ý thức trách nhiệm,bổn phận của một công dân khao khát độc lập tự do.
Quay trở về thành phố trong ngày thứ ba của hành trình,ghé thăm Nhà thờ cha Fanxico Trương Bửu Diệp.Ngưỡng mộ sự hy sinh,sự bài bản nghiêm túc của một tín ngưỡng.
Ghé thành phố Bạc Liêu,cảm nhận sự thanh bình của một đô thị xa nơi phồn hoa đô hội.Ngạc nhiên trước sự sạch sẽ,văn minh và cả lối sống rất lãng tử của người dân nơi đây.
Một chút ngẫm nghĩ nặng lòng khi thăm Nhà công tử Bạc Liêu.Mới thấy,tiền tài danh vọng chỉ là phù du.Đời cha ăn mặn,đời con khát nước.Bài học cho hậu thế,chỉ nên sống giản dị,làm nhiều phúc,ân thì con cháu mới có cơ hội hưởng phần phúc lộc,an lạc,thanh bình.
Thêm một sự ngạc nhiên khi thăm Chùa đất Sét và
Chùa Dơi trên hành trình trở về nhà.Nhận ra sự linh hoạt uyển chuyển của văn hóa dân tộc trong quá trình giao thoa các nền văn hóa với các dân tộc xung quanh.
Năm giờ rong ruổi trở về thành phố,tôi lắng nghe sự trẻ trung của các anh chị đồng nghiệp.Những tiếng cười thoải mái,vô tư,những câu nói hài hước ẩn chứa chút dung tục í nhị kiểu Hồ Xuán Hương,và cả sự chu đáo rộng rãi của những người lãnh đạo tôi bỗng thấy mình thật may mắn khi tham gia chuyến du lịch này.Tôi hiểu thêm nhưng giá trị của cuộc sống đó là những giây phút cân bằng không thể thiếu mà chúng ta cần phải có để có thể sống tốt hơn,vị tha hơn,chân thành hơn với chính ta và với mọi người
Cảm ơn Bgh và công đoàn trường thcs hkn và cty du lich Biển Xanh đã cho tôi một kì nghỉ thú vị và đầy ý nghĩa.
NTTH-27/6/15.
BÌNH YÊN
Lồng lộng không gian đầy gió.
Lặng im cổng trời bỏ ngỏ
Lặng im con đường nho nhỏ
Lặng im người trầm trong mơ
Quên đi những đêm trăn trở
Quên đi một đời giông gió
Quên đi vầng trăng mờ tỏ
Quên đi cả những vần thơ
Nhận ra lá liễu phất phơ
Dẻo dai trong chiều bão tố
Nhận ra ánh đèn vàng võ
Thắp bừng một miền hoang sơ
Lặng im người đợi và chờ
Lặng im sóng triều vỗ cát
Lặng im ta nghe biển hát
Lặng im hương dạ lan bay
Lặng im người đến nơi này
Để gieo hạt mầm quả ngọt
Lặng im một đời đau xót
Lặng im một ngày bình yên.
(BH15712)
Lồng lộng không gian đầy gió.
Lặng im cổng trời bỏ ngỏ
Lặng im con đường nho nhỏ
Lặng im người trầm trong mơ
Quên đi những đêm trăn trở
Quên đi một đời giông gió
Quên đi vầng trăng mờ tỏ
Quên đi cả những vần thơ
Nhận ra lá liễu phất phơ
Dẻo dai trong chiều bão tố
Nhận ra ánh đèn vàng võ
Thắp bừng một miền hoang sơ
Lặng im người đợi và chờ
Lặng im sóng triều vỗ cát
Lặng im ta nghe biển hát
Lặng im hương dạ lan bay
Lặng im người đến nơi này
Để gieo hạt mầm quả ngọt
Lặng im một đời đau xót
Lặng im một ngày bình yên.
(BH15712)
VƯỜN XANH
Một vườn tiên cảnh thật mát xanh
Cho ao ước đong đầy,
Cho đam mê gọi gió
Dòng sông hiền hòa,thì thầm to nhỏ
"Em ở đâu? anh đang ở đâu?"
Ở quê mình ,bãi mía nương dâu
Cũng chẳng xanh đến tận cùng như thế.
Ai đi tìm ai nơi chân trời góc bể,
Để nắng nhạt ngày tàn,
Hoàng hôn đến quá nhanh
Ta đi tìm, một mảnh vườn xanh
Thấy cõi địa đàng,non tươi nhân tạo
Chẳng có bóng ai, trên con đường độc đạo
Chỉ có cỏ mềm, dịu ngọt giấc mơ xanh.
Ao Sen lặng thầm trên mặt nước long lanh
Những chùm Lan, ngấm ngầm như kiêu hãnh
Cây đại tỏa hương giữa chang chang tiên cảnh
Dòng sông lững lờ, trôi cả trời xanh.
Ôi ước gì em trôi về phía anh...
(BH15713)
Một vườn tiên cảnh thật mát xanh
Cho ao ước đong đầy,
Cho đam mê gọi gió
Dòng sông hiền hòa,thì thầm to nhỏ
"Em ở đâu? anh đang ở đâu?"
Ở quê mình ,bãi mía nương dâu
Cũng chẳng xanh đến tận cùng như thế.
Ai đi tìm ai nơi chân trời góc bể,
Để nắng nhạt ngày tàn,
Hoàng hôn đến quá nhanh
Ta đi tìm, một mảnh vườn xanh
Thấy cõi địa đàng,non tươi nhân tạo
Chẳng có bóng ai, trên con đường độc đạo
Chỉ có cỏ mềm, dịu ngọt giấc mơ xanh.
Ao Sen lặng thầm trên mặt nước long lanh
Những chùm Lan, ngấm ngầm như kiêu hãnh
Cây đại tỏa hương giữa chang chang tiên cảnh
Dòng sông lững lờ, trôi cả trời xanh.
Ôi ước gì em trôi về phía anh...
(BH15713)
CÓ KHI
Có những khi,
Chẳng hiểu vì sao, đất trời im lặng?
Chim ngừng bay, mưa gió ngại buông lòng.
Có những lần,
Trăng nhẹ bước qua song,
Mây lả lướt cùng hương đêm đắm đuối
Có nhiều lúc,
Trái tim côi bối rối,
Ngập ngừng đi, rón rén cõi vô thường.
Trùng dương rì rào, rất vội,cuốn yêu thương.
Sóng đam mê,ru khúc tình tuổi trẻ.
Đêm không trăng, gió e dè thỏ thẻ
Lắng khát khao, cháy bỏng cõi dương trần
Có phải không, một vùng trời phúc ân?
Có bao giờ,
Có một ngày như thế?
(BH15719)
Có những khi,
Chẳng hiểu vì sao, đất trời im lặng?
Chim ngừng bay, mưa gió ngại buông lòng.
Có những lần,
Trăng nhẹ bước qua song,
Mây lả lướt cùng hương đêm đắm đuối
Có nhiều lúc,
Trái tim côi bối rối,
Ngập ngừng đi, rón rén cõi vô thường.
Trùng dương rì rào, rất vội,cuốn yêu thương.
Sóng đam mê,ru khúc tình tuổi trẻ.
Đêm không trăng, gió e dè thỏ thẻ
Lắng khát khao, cháy bỏng cõi dương trần
Có phải không, một vùng trời phúc ân?
Có bao giờ,
Có một ngày như thế?
(BH15719)
Ngày mới
Có một ngày như thế, ta say
Ngắm trần gian, nhìn loài người ngây ngất.
Gió mưa bay,
Rượu cay,
Từng giọt mật.
Rót vào chiều,hoàng hôn hết cô liêu
Có một ngày như thế buổi chiều
Thân buông lơi,hồn ta thôi chới với
Cưỡi mây trên cao, thỏa vòng tay với,
Phủ gió đầy trời,dịu ngọt giấc chiêm bao
Có một ngày như thế hôm nao
Ta chợt quên, trần gian còn chật chội
Và biết rằng, làm người ai không có lỗi
Thì thôi,hãy vị tha...
Sống ở trên đời cho nhận đâu vì ta
Chỉ biết chân thành luôn là điều ân phúc
Thì thôi hãy bỏ qua thù hận
Cho đi,vui đi,hạnh phúc nhỏ nhoi về.
Còn lại ngày, dai dẳng u mê
Ta sẽ cất chôn, vùi sâu trong kí ức
Ngày cũ dại khờ ,khổ đau buồn bực
Quên đi,nắng mới đã bừng tươi
Có một ngày như thế, ta say
Ngắm trần gian, nhìn loài người ngây ngất.
Gió mưa bay,
Rượu cay,
Từng giọt mật.
Rót vào chiều,hoàng hôn hết cô liêu
Có một ngày như thế buổi chiều
Thân buông lơi,hồn ta thôi chới với
Cưỡi mây trên cao, thỏa vòng tay với,
Phủ gió đầy trời,dịu ngọt giấc chiêm bao
Có một ngày như thế hôm nao
Ta chợt quên, trần gian còn chật chội
Và biết rằng, làm người ai không có lỗi
Thì thôi,hãy vị tha...
Sống ở trên đời cho nhận đâu vì ta
Chỉ biết chân thành luôn là điều ân phúc
Thì thôi hãy bỏ qua thù hận
Cho đi,vui đi,hạnh phúc nhỏ nhoi về.
Còn lại ngày, dai dẳng u mê
Ta sẽ cất chôn, vùi sâu trong kí ức
Ngày cũ dại khờ ,khổ đau buồn bực
Quên đi,nắng mới đã bừng tươi
LẶNG
Tự thưởng cho mình những ngày hè cuối cùng,khi nắng đã bớt chói chang,gió không còn hầm hập,mưa bắt đầu rả rích...
Đi qua vùng kí ức của 36 phố phường Hà Nội,chạm ngõ xa hoa ở chốn Hoàng cung,quá bộ ngắm nghía vùng đất mới bên kia sông Đuống,sông Hồng cảm nhận sự oi ả của đất trời,thấm thía nỗi nhọc mệt của loài người trong cuộc mưu sinh vất vả.Về phố biển,ngỡ ngàng bức xúc trước những điều trớ trêu tai họa, nghe những chuyện thị phi nghiệt ngã, càng hiểu lòng người,càng không thể đếm đong!
Nhưng chắc chắn đã ngộ ra rằng, đôi khi sự bất hạnh lại là khởi nguồn của hạnh phúc và may mắn.
Đâu đó vẫn có những kẻ dại khờ và những người hoang tưởng. Lắng nghe những câu chuyện được giãi bày bằng con tim rộng lượng...ta học được cách lặng im trong cõi phàm đầy gió chướng, để cảm nhận những giây phút bình yên trong tâm hồn mong manh...
Mỗi tuổi,càng thêm nghĩ suy,đắn đo,khôn lanh.Mỗi ngày trôi đi càng thấy đời ngắn ngủi...
Nhẹ nhàng sống,
Lặng lẽ nhìn,
Lắng nghe và thấu hiểu,
Thấy cuộc sống đáng quý bao nhiêu.
Mùa hè 2015,những ngày cuối cùng của mùa Hạ
BH-30/7/2015
Tự thưởng cho mình những ngày hè cuối cùng,khi nắng đã bớt chói chang,gió không còn hầm hập,mưa bắt đầu rả rích...
Đi qua vùng kí ức của 36 phố phường Hà Nội,chạm ngõ xa hoa ở chốn Hoàng cung,quá bộ ngắm nghía vùng đất mới bên kia sông Đuống,sông Hồng cảm nhận sự oi ả của đất trời,thấm thía nỗi nhọc mệt của loài người trong cuộc mưu sinh vất vả.Về phố biển,ngỡ ngàng bức xúc trước những điều trớ trêu tai họa, nghe những chuyện thị phi nghiệt ngã, càng hiểu lòng người,càng không thể đếm đong!
Nhưng chắc chắn đã ngộ ra rằng, đôi khi sự bất hạnh lại là khởi nguồn của hạnh phúc và may mắn.
Đâu đó vẫn có những kẻ dại khờ và những người hoang tưởng. Lắng nghe những câu chuyện được giãi bày bằng con tim rộng lượng...ta học được cách lặng im trong cõi phàm đầy gió chướng, để cảm nhận những giây phút bình yên trong tâm hồn mong manh...
Mỗi tuổi,càng thêm nghĩ suy,đắn đo,khôn lanh.Mỗi ngày trôi đi càng thấy đời ngắn ngủi...
Nhẹ nhàng sống,
Lặng lẽ nhìn,
Lắng nghe và thấu hiểu,
Thấy cuộc sống đáng quý bao nhiêu.
Mùa hè 2015,những ngày cuối cùng của mùa Hạ
BH-30/7/2015
Nước mắt của Mèo và sợi tóc bạc
(Gửi Mèo con)
Ôi những giọt nước mắt của Mèo
Ta thương em một phận người bé nhỏ.
Khi niềm tin đã hoàn toàn đổ vỡ
Giọt lệ nào cho thân phận xót xa
Cứ khóc đi,mặc tương lai nhạt nhòa
Ai thấu hiểu,một kiếp đời thua thiệt?
Phải buông trôi, giữa thói đời cay nghiệt,
Nước mắt của Mèo, mặn chát đắng cay.
Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay
Chỉ có thể tin vào mình thôi, vốn dĩ!
Hãy vững bước bằng con tim lý trí
Hãy yêu thương bằng ngọn lửa đam mê
Đừng mưu cầu, hy vọng ở lời thề
Mặt trăng ,mặt trời cũng chẳng hề vĩnh cửu.
Chỉ lòng ta,chỉ đời là hiện hữu.
Mình với mình,lắng đọng những suy tư.
Mỗi sớm mai, thấy nhan sắc chần chừ
Chợt nhận ra ,xuân chuyển màu ánh bạc.
Nhổ cọng tóc,sao lòng ta ngơ ngác?
Sợi xuân thì trắng xóa một niềm đau.
Nghĩ làm chi,cho cuộc sống thêm sầu.
Đời là thế,vô thường, tệ bạc.
Người là thế đổi thay,xơ xác
Chỉ tình yêu còn mãi với thời gian.
(BH15806)
(Gửi Mèo con)
Ôi những giọt nước mắt của Mèo
Ta thương em một phận người bé nhỏ.
Khi niềm tin đã hoàn toàn đổ vỡ
Giọt lệ nào cho thân phận xót xa
Cứ khóc đi,mặc tương lai nhạt nhòa
Ai thấu hiểu,một kiếp đời thua thiệt?
Phải buông trôi, giữa thói đời cay nghiệt,
Nước mắt của Mèo, mặn chát đắng cay.
Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay
Chỉ có thể tin vào mình thôi, vốn dĩ!
Hãy vững bước bằng con tim lý trí
Hãy yêu thương bằng ngọn lửa đam mê
Đừng mưu cầu, hy vọng ở lời thề
Mặt trăng ,mặt trời cũng chẳng hề vĩnh cửu.
Chỉ lòng ta,chỉ đời là hiện hữu.
Mình với mình,lắng đọng những suy tư.
Mỗi sớm mai, thấy nhan sắc chần chừ
Chợt nhận ra ,xuân chuyển màu ánh bạc.
Nhổ cọng tóc,sao lòng ta ngơ ngác?
Sợi xuân thì trắng xóa một niềm đau.
Nghĩ làm chi,cho cuộc sống thêm sầu.
Đời là thế,vô thường, tệ bạc.
Người là thế đổi thay,xơ xác
Chỉ tình yêu còn mãi với thời gian.
(BH15806)
Văn học là nhân học
Cả mấy tháng hè lên kế hoạch dạy Văn cho con,mà nó cứ tránh chớ.Biết nó ghét văn chương,lại mau quên nên mình giao hẹn,mẹ sẽ giảng bài cho con trước hai tuần,khi con bắt đầu đi học.Hai tối rồi,kêu cu cậu đọc bài trước để mẹ dạy,hôm thì nó kêu đau bụng,hôm thì bảo đâu đầu,còn tối qua thì giả vờ buồn ngủ.
Sáng nay mình mới bảo nó,thôi chả học Văn nữa nếu con không thích.Hai mẹ con mình nấu ăn nhé.Cu cậu tham ăn mà,chịu ngay.Mình hướng dẫn nó làm món chả lá lốt,đậu xào tỏi và canh tôm trứng.
Nó hỏi sao phải học nấu ăn? Mình bảo khi mẹ bận không về được thì con sẽ tự làm mà ăn.Ăn uống bên ngoài toàn hóa chất độc hại,sẽ bị ung thư đấy.
Khi những miếng chả lá lốt đầu tiên được làm bởi chính tay nó đã bắt đầu dậy mùi thơm,cu cậu có vẻ hứng khởi.Nó miệt mài cuốn,mẹ mải miết chiên.Loáng một cái có một món được dọn ra bàn ăn. Dùng chính chảo mỡ rán chả lá lốt xào đậu Hà Lan,bỏ thêm chút bột nêm,tiêu,bột điều...hắn có món thứ hai với nụ cười mãn nguyện. Đến món canh trứng cu cậu căng thẳng vì phải xắt cà chua, hành lá vì sợ đứt tay.Hắn lóng ngóng cầm quả trứng mà không dám đập,mẹ đành phải giúp.
Bỏ chút dầu mè,phi hành xong,cho cà chua vào,nêm mắm,ít thịt tôm tươi bằm nhuyễn,bắt tay hắn đảo liên hồi.Hắn than mỏi lắm rồi nhưng mẹ bảo chưa xong. Chờ nước sôi,cà chua nhừ đã,con sẽ thấy một điều kì diệu.Nó tròn mắt ngơ ngác hỏi: điều kì diệu gì vậy mẹ? Vũ điệu thiên nga con ạ. Vừa nói mình vừa đổ tô trứng đã đánh bông lên,nước sôi làm lòng trắng trứng kết lại nổi lên nhảy múa trong nồi y như một vũ công vậy.Mắt nó giãn ra thích thú.Thế là xong bữa trưa nhé.Con mẹ rất giỏi!
Nó ngửa mặt lên trần nhà như không tin là nó đã làm được bữa ăn nhanh đến thế.Mình cũng mãn nguyện
Hai mẹ con dọn dẹp xong nằm dài trên sofa.
Mình hỏi nó.
-Có bao giờ bố dạy con nấu ăn không?
-Không,toàn ăn quán.Suốt ngày cơm tấm,sườn bì chả.
-Con có thích mẹ dạy con nấu ăn như hôm nay không?
- Thích lắm.Không khó lắm.
- Có một cậu bé tên là Nguyên Hồng,trong truyện "Những ngày thơ ấu",cha chết sớm,mẹ đi lấy chồng xa,nhà nội ghét mẹ,toàn nói xấu về mẹ với bé Hồng.Cậu bé ấy chỉ ước mơ được ngồi trong lòng mẹ thôi chứ không dám mơ được mẹ nấu ăn hay dạy nấu ăn đâu.Con muốn biết cảm giác của cậu bé ấy thế nào không?
Nó lắc đầu
Mình lấy quyển sách lớp tám tập một,mở bài " trong lòng mẹ" đưa cho nó. Nó cắm cúi đọc.
Mình nằm bên cạnh chờ đợi.Chưa bao giờ có một đứa trẻ đọc chậm như thế.Mình sốt ruột,nhưng ráng kìm chế sự vội vàng.
Thế rồi nó cũng bỏ quyển sách xuống.Mắt tư lự.
Mình hỏi nó :
- Con thấy sao?
- Uhm Con may mắn hơn cậu bé đó vì con có mẹ,được mẹ dậy nấu ăn.
-Tốt lắm,con nói rất đúng
- Trong lúc con gói chả,có nhiều chiếc lá bị rách,con định bỏ đi,nhưng mẹ đã chỉ con cách xử lí thế nào?
-Lấy lá lành khác đắp lên?
-Đúng rồi.Dùng lá lành đắp lên lá rách cuối cùng con được miếng chả ngon,không phải vứt bỏ cái gì cả đúng không?
-Con rút ra bài học gì trong buổi nấu ăn hôm nay?
Cu cậu có vẻ hiểu vấn đề ,cười bẽn lẽn nhưng không diễn đạt được suy nghĩ của mình.
-Con nhớ này,hôm nay mẹ con mình cùng nhau nấu ăn và học hai bài học lớn trong cuộc đời.Một là:trên đời này không có gì hạnh phúc bằng ta được sống bên mẹ,được mẹ yêu thương dạy dỗ.Hai là,xung quanh ta luôn còn có những mảnh đời bất hạnh, đói rách hơn ta, đừng vứt bỏ,xa lánh họ,hãy chia sẻ một phần no đủ ta có ,ta sẽ có những miếng ngon chung.
Cu cậu gật gù liên tục.
Mình thở hắt ra,xong một bài giảng cho học trò ghét môn Văn.
Ôi giời dạy văn khổ như thế đấy,có ai thương cô giáo dạy văn chúng tôi không?
(BH15808)
Cả mấy tháng hè lên kế hoạch dạy Văn cho con,mà nó cứ tránh chớ.Biết nó ghét văn chương,lại mau quên nên mình giao hẹn,mẹ sẽ giảng bài cho con trước hai tuần,khi con bắt đầu đi học.Hai tối rồi,kêu cu cậu đọc bài trước để mẹ dạy,hôm thì nó kêu đau bụng,hôm thì bảo đâu đầu,còn tối qua thì giả vờ buồn ngủ.
Sáng nay mình mới bảo nó,thôi chả học Văn nữa nếu con không thích.Hai mẹ con mình nấu ăn nhé.Cu cậu tham ăn mà,chịu ngay.Mình hướng dẫn nó làm món chả lá lốt,đậu xào tỏi và canh tôm trứng.
Nó hỏi sao phải học nấu ăn? Mình bảo khi mẹ bận không về được thì con sẽ tự làm mà ăn.Ăn uống bên ngoài toàn hóa chất độc hại,sẽ bị ung thư đấy.
Khi những miếng chả lá lốt đầu tiên được làm bởi chính tay nó đã bắt đầu dậy mùi thơm,cu cậu có vẻ hứng khởi.Nó miệt mài cuốn,mẹ mải miết chiên.Loáng một cái có một món được dọn ra bàn ăn. Dùng chính chảo mỡ rán chả lá lốt xào đậu Hà Lan,bỏ thêm chút bột nêm,tiêu,bột điều...hắn có món thứ hai với nụ cười mãn nguyện. Đến món canh trứng cu cậu căng thẳng vì phải xắt cà chua, hành lá vì sợ đứt tay.Hắn lóng ngóng cầm quả trứng mà không dám đập,mẹ đành phải giúp.
Bỏ chút dầu mè,phi hành xong,cho cà chua vào,nêm mắm,ít thịt tôm tươi bằm nhuyễn,bắt tay hắn đảo liên hồi.Hắn than mỏi lắm rồi nhưng mẹ bảo chưa xong. Chờ nước sôi,cà chua nhừ đã,con sẽ thấy một điều kì diệu.Nó tròn mắt ngơ ngác hỏi: điều kì diệu gì vậy mẹ? Vũ điệu thiên nga con ạ. Vừa nói mình vừa đổ tô trứng đã đánh bông lên,nước sôi làm lòng trắng trứng kết lại nổi lên nhảy múa trong nồi y như một vũ công vậy.Mắt nó giãn ra thích thú.Thế là xong bữa trưa nhé.Con mẹ rất giỏi!
Nó ngửa mặt lên trần nhà như không tin là nó đã làm được bữa ăn nhanh đến thế.Mình cũng mãn nguyện
Hai mẹ con dọn dẹp xong nằm dài trên sofa.
Mình hỏi nó.
-Có bao giờ bố dạy con nấu ăn không?
-Không,toàn ăn quán.Suốt ngày cơm tấm,sườn bì chả.
-Con có thích mẹ dạy con nấu ăn như hôm nay không?
- Thích lắm.Không khó lắm.
- Có một cậu bé tên là Nguyên Hồng,trong truyện "Những ngày thơ ấu",cha chết sớm,mẹ đi lấy chồng xa,nhà nội ghét mẹ,toàn nói xấu về mẹ với bé Hồng.Cậu bé ấy chỉ ước mơ được ngồi trong lòng mẹ thôi chứ không dám mơ được mẹ nấu ăn hay dạy nấu ăn đâu.Con muốn biết cảm giác của cậu bé ấy thế nào không?
Nó lắc đầu
Mình lấy quyển sách lớp tám tập một,mở bài " trong lòng mẹ" đưa cho nó. Nó cắm cúi đọc.
Mình nằm bên cạnh chờ đợi.Chưa bao giờ có một đứa trẻ đọc chậm như thế.Mình sốt ruột,nhưng ráng kìm chế sự vội vàng.
Thế rồi nó cũng bỏ quyển sách xuống.Mắt tư lự.
Mình hỏi nó :
- Con thấy sao?
- Uhm Con may mắn hơn cậu bé đó vì con có mẹ,được mẹ dậy nấu ăn.
-Tốt lắm,con nói rất đúng
- Trong lúc con gói chả,có nhiều chiếc lá bị rách,con định bỏ đi,nhưng mẹ đã chỉ con cách xử lí thế nào?
-Lấy lá lành khác đắp lên?
-Đúng rồi.Dùng lá lành đắp lên lá rách cuối cùng con được miếng chả ngon,không phải vứt bỏ cái gì cả đúng không?
-Con rút ra bài học gì trong buổi nấu ăn hôm nay?
Cu cậu có vẻ hiểu vấn đề ,cười bẽn lẽn nhưng không diễn đạt được suy nghĩ của mình.
-Con nhớ này,hôm nay mẹ con mình cùng nhau nấu ăn và học hai bài học lớn trong cuộc đời.Một là:trên đời này không có gì hạnh phúc bằng ta được sống bên mẹ,được mẹ yêu thương dạy dỗ.Hai là,xung quanh ta luôn còn có những mảnh đời bất hạnh, đói rách hơn ta, đừng vứt bỏ,xa lánh họ,hãy chia sẻ một phần no đủ ta có ,ta sẽ có những miếng ngon chung.
Cu cậu gật gù liên tục.
Mình thở hắt ra,xong một bài giảng cho học trò ghét môn Văn.
Ôi giời dạy văn khổ như thế đấy,có ai thương cô giáo dạy văn chúng tôi không?
(BH15808)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)