Trăm năm
Vẫn biết trăm năm là hữu hạn
“Đời Cua Cua máy
Đời Cáy Cáy bò”
Thế sao Người cứ phải âu lo
Làm cho đời sau ,sống vì kiếp trước ?
Dù sống trăm năm, mấy ai biết được
Kẻ đến, người đi ,Ai ở lại với mình ?
Xót dạ, thương thân, khắc khoải với phiêu linh
Nản chí ,đau tâm, mỏi mòn đời đen bạc:
Xưa quân tử nhất ngôn
Nay Quân tử đa ngôn…
Xưa nữ nhi nhất dạ,
Nay Nhi nữ đa tình…
Ta bỏ mấy mươi năm tìm hiều sự tình
Đệ tử đa mưu,đa cầu , đa mộng
Thiên hạ cuồng quay ,đổi thay, hoài vọng
Nhân gian –vần xoay, sắc sắc ,không không…
Ôi cõi người ,cõi tạm chốn hư không
Ta mệt mỏi vì Danh ,xác xơ vì Tài Mệnh
Cõi hồn ta hoang mang cơn bạo bệnh
Nản Chí,đuối tâm,bất lực, vô tình
Ôi trăm năm là hữu hạn mà vô hình
Xin Người chớ hững hờ ,đừng nhẫn tâm tàn phá
Hãy dưỡng Trí tâm
Hãy ru tình ngọt quả
Hãy xẻ chia và hãy yêu thương
Trăm năm cuộc đời mới có sắc hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét