SAY VÀ ĐIÊN
Người ta bảo người say không biết
nhớ
Chẳng biết ly rượu nào, uống cạn để vì ai ?
Ảo ảnh lung linh nhảy nhót mỗi đêm dài
Cứ độc ẩm với chén tình,phủi tay,đời vơi cạn !
Người ta bảo người điên không biết buồn đâu bạn
Bởi tâm không, trí rỗng, cảm giác chẳng có gì
Sáng khóc chiều cười, biền biệt lâm ly
Thân hoang hoải ,bẽ bàng nào hay biết
Thế mà tôi đã thấy một người say khổ luyện
Để mỗi khi say biết dừng ngưỡng mê cuồng
Nuốt chén rượu cay để vượt cửa vũ môn
Níu giữ Bình Yên bên cửa thềm Hạnh Phúc
Tôi đã gặp một người điên buồn bực
Khóc vì đau ,nỗi khổ của kiếp người
Xót thương thân bị giằng xé tả tơi
Để nỡ một nụ cười ,cho tan chiều lạnh giá…
Tôi mới hiều nỗi đau buồn mà tôi
đang trải qua
Chỉ là một chuyện tí ti của kiếp người điên dại
Xung quanh ta bể trầm luân mê mải
Biết bao người còn nặng nợ trần ai…
Hãy cảm ơn đời thức dậy mỗi sớm mai
Ta còn sống, còn si mê,còn trăn trở
Còn có chỗ để yêu thương, giận hờn
Còn mơ trăng và gió,
Còn biết mình dại khờ,khôn
ngoan, hay dở ,
Mà chưa phải chịu đựng cái “tận buồn”
…
Của ly rượu đầy, không có ai cùng cạn lúc chiều buông,
Của ly rượu cạn, không còn rượu
để say, khi lòng muốn giận hờn..
Ta cũng chưa đi đến tận cùng của cái dại khôn
Ấy là khi có tâm mà tim không thể bồi hồi xao xuyến
Trí não nguyên lành mà trí hồn không biết chuyện
Khóc cười đau khổ vì ai !
Ôi cảm ơn đời Tâm –Chí- Tình ta còn nặng hai vai !
(BH-137-16)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét