Một nửa
Ta chỉ là một nửa của thế gian
Điều đơn giản sao bây giờ mới biết?
Sắc giới -cuộc đời- âm dương -phân biệt
Một nửa của Người một nửa thuộc về Ta
Ta đau lòng vì ta cứ lo xa
Cứ ôm hết nhân gian và tưởng mọi thứ là của riêng mình tất cả…
Cứ ảo tưởng tình yêu là hoa lá
Mãi xanh tươi ,dịu ngọt ,chẳng thương đau …
Cứ nghĩ mình có quyền lực nhiệm màu
Cứ lộng hành bằng cái thứ quyền năng của gã cai tù điên dại
Luôn tự mãn vì nghĩ rằng :
Chẳng có kẻ nào, có thể phá được chiêc cầu vồng êm ái
Mà ta đã cất công xây đắp để trèo lên :
Lâu đài ảo ảnh
Hạnh Phúc Vô Biên…
Rồi một ngày …
Ta tìm ra một kho tàng sự thật hiển nhiên
Ta chỉ có một nửa thôi ,một nửa …
Thế thì cố chấp mà làm gì để trái tim vỡ rữa
Thế thì tranh đấu mà làm chi cho trầy trụa hồn ta
Một nửa của mình
Một nửa của người ta
Thôi cứ mặc cho người đời nhặt nhạnh
Một nửa của mình mới là điều cần suy tính
Vật chất cũng thừa -Của cải cũng vứt đi
Khi Tâm ,Chí ta chỉ có thù hận, hoài nghi
Khi Tình yêu chỉ cảm nhận được bằng hai từ “vô cảm “
Khi Lòng Ta luôn luôn lãnh đạm
Cái đẹp bỗng hóa xa xôi
Nhan sắc
Tuổi xuân
Gặp nhau vào đêm …mùa thu cuối
Ta còn lại gì sau những tranh đua, tội lỗi ?
Chỉ có xót xa, hờ hững, đơn côi
Ta tìm đâu phút thanh tịnh thảnh thơi
Ấm ức, hận thù, sân si, gian dối
Một nửa ,một thời , một đời ta đánh đổi
Ta còn lại chi?Ta đã ước mong gì ?
Thế giới này
Nhẹ như bấc, nặng như chì …
Sống chết -Mất còn –Tái hợp –Phân ly
Xin hãy nhớ
Ta chỉ còn một nửa
Các cung bậc của nhân gian dù có thêm lần nữa
Cứ chia cho Người một nửa
Ái
Ố
Bi
Hỷ
Nộ
Một nửa trả cho Người
Một nửa thuôc về TÔI.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét