Translate

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Nhật kí học đường :
Hôm nay dạy học trò về câu chuyện cuộc chia tay của hai anh em khi bố mẹ li di.Đề tài nhật dụng khá phổ biến bây giờ .Nhưng sao mình cứ thấy nghèn nghẹn khi giảng.

Từ cuộc chia tay của cha mẹ, câu chuyện đưa ra 3 cuộc chia tay khác
-Cuộc chia tay của những con búp bê (đồ chơi của 2 anh em : con búp bê có tên là vệ sỹ và con búp bê có tên là em nhỏ )
-Cuộc chia tay của 2 anh em với thầy cô bạn bè ở trường học
-Và Cuộc chia tay của hai anh em Thành và Thủy

Mình cố gắng phân tích theo diễn biến tâm lí của nhân vật chính là bé Thủy và Thành trong ba cuộc chia tay cho học trò hiều được cảm xúc của hai nhân vật chính.
.
Hôm nay là ngày hai anh em sẽ phải xa nhau mãi mãi.Trong khi Thủy khóc nức nở ,hoảng hốt và sợ hãi, Thành thì cố nén nỗi đau ,kìm nén cảm xúc, nuốt nước mắt vào trong lòng.
Thành nhận ra một sự thật : Ngoài trời thiên nhiên vẫn tươi tắn đẹp đẽ, cuộc sống vẫn đều đều chậm trôi ,những kỉ niệm về hai anh em vẫn như mới xảy ra hôm qua thôi vậy mà “sao tai họa lại giáng xuống đầu anh em tôi như thế này “dông bão đã nổi lên trong lòng hai đứa trẻ . Thành thốt lên “Lạy trời ước gì đây chỉ là một giấc mơ .Một giấc mơ thôi !” Nỗi khát khao của trẻ thơ thật đau đớn tim ta! Một câu hỏi lớn đã treo ngay đầu câu chuyện .Vì sao Thành và Thủy ko được sống yên bình ?Vì sao chúng bị mất đi sự hồn nhiên thơ ngây, đổi lại đó là sự đau khổ ,tuyệt vọng đến xót xa như thế ?

Thương quá, sự hồn nhiên thơ ngây đã bị đánh cắp, thay thế vào đó là nỗi đau buồn thê thảm thê hiện qua ánh mắt “hoảng hốt , đen thăm thẳm “ của Thủy .Thành -dù tỏ ra như một người đàn ông đích thực kiểu như “ nước mắt đàn ông ko rơi thành giọt, nước mắt đàn ông ăn sâu trong lòng” nhưng làm sao mà che đấu được nỗi buồn nhân thế bi ai ?
Khi giờ phút chia tay thực sự đã đến :Thủy mặt xanh như tàu lá , thổn thức thì thào với con búp bê “vệ sỹ” của anh  : ở lại với anh tao nhé , xa mày tao buồn lắm nhưng biết làm sao bây giờ “ Ôi một đứa bé thơ ngay từ chỗ chỉ cảm nhận mơ hồ về nỗi buồn chia cách ,Khóc tức tưởi , khóc nức nở khi chia tay với bạn bè,  và rồi từ trong sâu thẳm của cảm giác đau khổ,nó nhận ra sự thật về cuộc chia ly và chấp nhận sự thật một cách bình thản. Thay vì mang con búp bê em nhỏ theo mình ,Thủy mang nó đặt bên cạnh con Vệ sỹ và lấy tay chúng quàng vào nhau. Đấy ,nỗi đau làm con người thức tỉnh về các giá trị sống .Thủy có thể chỉ làm theo bản năng ,nhưng mà nỗi đau đã hằn in dấu vết trogn trí não nó, Thủy hiều ra hai chữ Tình anh em ,yêu thương gắn bó ko thể tách rời như tay với chân trên cơ thê vậy .
Còn  Thành ,cứ cố nén nỗi đau vào lòng ,đến khi đứa em gái thổn thức “ anh ơi khi nào áo anh rách ,anh tìm đến chỗ em ,em vá áo cho anh “ thì niềm đau chôn dấu không thể cất dấu được nữa.Thằng bé lúc đầu cắn chặt môi để ko khóc ,bây giờ khóc nức lên,mếu máo thật tội nghiệp.Ôi nước mắt đàn ông mới yếu đuối làm sao !

Hai đứa trẻ ,hai tâm hồn ,hai suy nghĩ ,hai cách ứng xử .Nhưng rồi chúng có chung những nỗi đau. Nỗi đau của sự chia ly ,nỗi buồn ngậm ngùi khi phải chia tay thầy cô giáo và bè bạn, xót xa tủi phận khi biết không được tiếp tục đi học nữa ,và nỗi khổ tâm khi phải rời xa nhau …những nỗi đau đời  làm con tim chúng nát tan, làm trái tim ta cũng vụn vỡ …

Lúc ấy mình hỏi học trò tại sao Thủy lại chấp nhận để lại con búp bê và ra đi vộ vàng với mẹ ?
Học trò bảo : Thủy chấp nhận số phận rồi cô ơi !
Ôi trò yêu của tội ! làm sao lại có thể nói một câu thâm thúy đến thế chứ ? Bỗng một học sinh đứng dậy :  “ Thưa cô em giống hệt như Thủy .Em đã trải qua nỗi đau này cô ơi. Em buồn lắm ,nhưng cặp mắt em ấy ráo hoảnh “
Trời đất ! Tim mình như ngừng đập, dạ xót hơn xát muối .
Mình  đi vế phía em và hỏi : “Vậy con có hờn giận cha mẹ mình không?” .Nó cúi mặt không trả lời .
Tôi hỏi cả lớp : Nếu các con rơi vào hoàn  cảnh  của Thủy ,các con có căm hận cha mẹ không ?
Một nửa lớp trả lời “có “,Số khác ngập ngừng ,số còn lại lặng im
Mình bảo .Cô thấy buồn quá !
Học trò ngơ ngác .
Mình nói :
-Thế các con có thấy dù anh em họ phải xa nhau nhưng tình cảm anh em của họ có bị mất đi không ?
Cả lớp lắc đầu
-Thế con thấy cô giáo và bạn bè đối xử với Thủy như thế nào trong cuộc chia tay ?
-Thưa cô rất yêu thương và đồng cảm ạ!
-Theo các em bố mẹ Thủy có ghét bỏ các con của họ không ?
-Không a
 Sự vắng mặt của người bố chắc là có lý do của người lớn .Sự giận dữ của mẹ cũng vì những ức chế của người lớn . “Trên trời cao có muôn vàn ánh sao, trên đồng xanh có muôn ngàn cây lúa “ nhưng trên đời ta chỉ có một mẹ một cha mà thôi . Người cho ta diễm phúc được làm NGUỜI .lẽ nào ta lại hờn trách họ chứ? Các em hãy cảm thông với họ bỡi cuộc chia tay của họ đã đau đớn lắm rồi .Thế thì sự hờn giận  của ta khác  nào ta đâm thêm vào trái tim họ một nhát dao nữa .Các con có định làm thế không?
Cả lớp im lặng đến ngạt thở .
Mình thở phào .Vậy là chúng biết tha thứ rồi đấy .Đâu đó ánh mắt giận hờn đã dịu lại .
Rồi mình giảng cho chúng vế quyền trẻ em : quyền được sống được yêu thương,được chăm sóc ,được học hành…cả lớp gật gù
Mình hỏi “Vậy sau khi thấy hoàn cảnh của bạn Thủy như vậy ,con thấy con có HP không?”
-Quá HP cô ah , con có mẹ có cha ,có quyền trẻ em !
May mắn làm sao .
Mình thầm cảm ơn những “gia đình HP” !

 (BH138-30)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét