Âm dương
(Truyện ngắn -Bảo Hà )
Thằng bé cuộn mình trong chăn.hai con mắt ươn ướt muốn khóc.Nó lắng nghe cuộc
cãi vã, những tiếng va chạm đổ vỡ ở bên ngoài phòng ngủ.Nó buồn ,nỗi buồn của
đứa trẻ biết lo sớm và vô cùng nhạy cảm.
-Sao anh lấy mỹ phẩm của tôi cho nó?
-Tôi không biết mỹ phẩm mỹ phiếc gì hết –anh trả lời lạnh tanh.Câu trả
lời dường như đã được chuẩn bị trước.
-Anh đừng tưởng tôi là con khờ nhé. Thế cái hộp mỹ phẩm có cánh mà bay à?
-Thế thì cô ra công an phường làm cớ mất trộm đi .Nói rằng nhà tôi bị mất
một hộp kem dưỡng da ! Anh quát vào mặt chị.
-Anh không còn liêm sỉ nữa rồi. Đồ tồi! –Chị rít lên trong đêm.
-Cô dừng có vu khống cho tôi , có có bằng chứng thì cô chứng minh đi !
Hóa ra là, trong thời gian chị đi công tác, khi trở về chị phát hiện ra là
Anh đã mang bạn gái tới nhà mình.Thế là
một cơn bão còn mạnh hơn cả siêu bão ập
đến ngôi nhà chông chênh trong đêm u ám
ấy.
Tiếng xô xát đổ vỡ ngày một to hơn .Thằng bé co rúm người lại vì sợ hãi. Chị
hầm hầm bước vào phòng lôi hết chăn gối quẳng ra ngoài kèm theo lời nhiếc mắng :
-Anh hãy biến đi cho khuất mắt tôi và đừng để tôi thấy cái mặt anh nữa
.Anh là thằng chồng khốn nạn ! đồ bỉ ổi
Bước vào phòng ngủ thấy đèn còn sáng trưng, như chưa hả cơn tức giận, chỉ
quát vào mặt bé :
-Sao còn chưa ngủ,muốn chết hả ?
Khi hai mẹ con yên vị trên giường, thằng bé rón rén quàng tay nó lên vai
chị, xoa xoa nhè nhẹ.Chị bỗng thấy mình có lỗi với con quá,Chị ôm chặt nó vào
lòng và hỏi một câu hỏi vô duyên nhất trên đời :
-Sao con chưa ngủ ?
-Mẹ ơi …thằng bé ngập ngừng
-Gì thế con ?
Nó chạy ra chỗ bàn thờ, lấy hai đồng tiền xu (tiền cổ để xin quẻ âm
dương) rồi đặt một đồng xấp,một đồng ngửa trên giường rồi hỏi chị
-Có phải hai đồng tiền thế này là cầu gì được nấy phải không mẹ ?
-Chị ậm ừ : đúng đấy con . Hai đồng cùng mặt phải là Phật cười. Hai đồng
cùng mặt trái là Phật mắng ,còn một đồng mặt phải một đồng mặt trái là Phật
đồng ý với điều con cầu xin .
Nó trầm ngâm một lúc rồi cất hai đồng tiền lên bàn thờ ,quay lại giường
rúc vào chăn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau trước khi đi học, nó sì sụp thắp nhang trên bàn thờ gia tiền
và bàn thờ Phật ,rồi nó gieo quẻ hai đồng tiền.Nó nhìn vào cái đĩa có hai đồng
một sấp một ngửa .Nó ghé tai chị nói
trước khi rời khỏi nhà :
-Con xin Phật được rồi .Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà !
Chiếu đi học về nó hỏi chị ngay
-Bố mẹ đã huề chưa?
Thấy chị không trả lời , nó nói :
-Sáng con đã xin Phật và ông bà cho bố mẹ làm lành với nhau mà. Chắc phải
mất gian chút thôi ,mẹ yên tâm đi !
Chị thấy tim đau nhói nhưng dạ thì ấm áp lạ thường..Hai dòng nước mắt
chảy lăn trên má chị.Chiều nay có người bạn hỏi sao mắt chị lại sưng húp thế
kia?
Lời bình :
Chủ đề câu chuyện
không có gì mới : Cuộc sống hôn nhân thiếu
niềm tin,không chung thủy, những
đổ vỡ, những cách hành xử nóng nảy,tùy tiện của người lớn …
Nhưng cái làm ta suy
ngẫm lại là hành vi của đứa trẻ.Nó không đủ hiêu biết để hiểu
gốc rễ của vấn đề,nhưng trái tim nó quá bao dung để biết hàn gắn đau
thương cho người lớn. Thể xác nó bé con mà tâm hồn nó đã quá già.Người lớn bắt
nó phải sống Già !
Nhục thay ! khi
chúng ta là những người có trí để BIẾT, có tình để HIỂU,có tâm để ĂN NĂN …sao
lại không thấy mình đã gây tội ác to lớn
như thế nào với bọn trẻ ? Có phải tất cả chỉ là vì tham sân si không?
Và cuộc đời đúng là
đồng xu hai mặt ,lúc lên voi ,lúc xuống chó. Con người đừng biến mình thành
“chó” thành “voi” mà hãy là chính mình
với tất cả TÂM AN –CHÍ VỮNG -TÌNH ĐẦY …thì cuộc sống này mới bình yên
được
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét