Khoảng lặng
Trước bão tố là lặng
im của gió
Trước bình minh là
tĩnh lặng đêm dài
Trước đằm thắm là ngơ
ngẩn mắt nai
Trước khi yêu là xôn
xao vụng dại
Em không biết tình yêu
nào còn mãi ?
Hay lại khổ đau, khắc
khoải mong chờ.
Rồi ngại ngần, chịu
đựng, âu lo…
Vội chân đến, rồi gót
quay lặng lẽ .
Ấy khoảng lặng mà ta
không thể
Mặc con tim hờ hững vô
tình.
Bởi người đời nhiều
mộng lắm phiêu linh
Em cứ mãi là kẻ khờ
vụng dại…
Anh có phải là tình
yêu mãi mãi
Sẽ bên em đến hết cuộc
đời này ?
Hay chỉ là một cánh én mê say
Chỉ chao liệng trốn
khoảng trời dông bão ?
Đó khoảng lặng khiến
lòng em chao đảo…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét