Translate

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Hôm nay các bạn mình lại gặp nhau ,lại vui cười thỏa mái và lại chia sẽ những  kỉ niệm…Tớ nhớ các bạn lắm đấy biết không? Hôm qua nghe các bạn điện thoại hỏi nhau hẹn hò ,tớ lai nhớ đến nôn nao cả người …Nhớ lại khi chúng mình ăn uống hát hò.Những câu hát cứ níu lòng kẻ ở người đi ,say như say tình quan họ ….KA phát ốm  sau những ngày du ca…Ko biết Cường có bị ốm không khi làm trưởng ban nhạc hát rong trong đêm mưa tầm tã ? Bích Hằng cũng ướt như chuột lăn lội từ QN vê HP để chỉ thỏa cái cảm giác nhớ nhau,ôm nhau một cái .Thằng bé con Oanh chịu chơi đi theo mẹ tới cùng .Phạm Anh, Lã Thủy luôn lo lắng cho tớ ,hỏi han suốt …Mai Lý cứ nằng nặc đòi tớ về nhà bạn ấy ngủ trước hôm về SGN….
Tớ chỉ biết là bây giờ thơ của tớ ko còn là thơ riêng nữa ,mà là tiếng lòng cảm xúc của chúng ta .Tớ muốn dùng cảm xúc nhớ mong của tình yêu để nói về nói nhớ của tớ với các bạn cho dễ cảm nhận nhé ….Tớ muốn các bạn hiều rằng ,chúng mình chẳng còn gì ngoài những cảm xúc đẹp gìanh cho nhau giữa cuộc sống  bon  chen và thật giả lẫn lộn này.Hãy gặp và chia xẻ nhiều nhé . Tối nay nhớ post hình cho tớ xem đấy .

TB : cảm ơn các bạn (phu nhân hay phu quân )….mà chưa bao giờ đọc thơ … ,đã đọc thơ tớ ,để hiều được chúng ta có một thế giới kì diệu của tình bạn như thê nào

 Nhớ
(Tặng các bạn 12V yêu quý của tôi)


Hôm nay các bạn sum vầy
Còn ta trông ngóng vơi đầy xa xôi …
Thấm từng câu chữ Người ơi
Buồn là ly rượu đầy vơi một mình
Buồn là uống cạn chén tình
Góc tâm tư vẫn giật mình lẻ loi
Buồn rơi tê tái trên môi
Giọt sầu vụng dại ,lòng chơi vơi lòng…
Ngổi buồn lại nhớ rồi mong
Xa xôi ai biết cho lòng của ai ?
“Tóc mai sợ vắn sợi dài
Thương nhau chẳng đặng, khóc hoài nghìn năm”
Tiếng ca ai hát đêm rằm
Tim đau nhói buốt , ngàn năm chẳng lành.
Người đi người ở sao đành,
Câu thơ day dứt ,chỉ mành se tơ.
Lá vàng đâu bởi mùa Thu,
Tơ giăng đâu phải mây mù trong đêm.
Thời gian chạm khắc nỗi niềm,
Chiêm bao mộng mị hai miền nhớ nhung .
Kỷ niệm một cõi mông lung,
Bâng khuâng, xao xuyến, ngại ngùng,xôn xao
Người về bước thấp bước cao
Cõi lòng chao đảo nôn nao tháng ngày
Chí tâm ta đã Mê Say
Nhớ người xin chúc ngày ngày Bình Yên


(BH-139-1)

Thương mưa

Nắng mưa là chuyện của trời
Sao lòng bối rối dạ bời xót xa
Mưa trời hay giọt lệ nhòa
Tàn phai nhan sắc măn mà… em tôi
Đau thương mưa hãy cuốn trôi
Bẽ bàng mưa hãy chôn vùi đáy sông
Xót xa mưa giúp dịu lòng
Yên an trả lại má hồng cho em


(BH-138-31)

Nhật kí học đường :
Hôm nay dạy học trò về câu chuyện cuộc chia tay của hai anh em khi bố mẹ li di.Đề tài nhật dụng khá phổ biến bây giờ .Nhưng sao mình cứ thấy nghèn nghẹn khi giảng.

Từ cuộc chia tay của cha mẹ, câu chuyện đưa ra 3 cuộc chia tay khác
-Cuộc chia tay của những con búp bê (đồ chơi của 2 anh em : con búp bê có tên là vệ sỹ và con búp bê có tên là em nhỏ )
-Cuộc chia tay của 2 anh em với thầy cô bạn bè ở trường học
-Và Cuộc chia tay của hai anh em Thành và Thủy

Mình cố gắng phân tích theo diễn biến tâm lí của nhân vật chính là bé Thủy và Thành trong ba cuộc chia tay cho học trò hiều được cảm xúc của hai nhân vật chính.
.
Hôm nay là ngày hai anh em sẽ phải xa nhau mãi mãi.Trong khi Thủy khóc nức nở ,hoảng hốt và sợ hãi, Thành thì cố nén nỗi đau ,kìm nén cảm xúc, nuốt nước mắt vào trong lòng.
Thành nhận ra một sự thật : Ngoài trời thiên nhiên vẫn tươi tắn đẹp đẽ, cuộc sống vẫn đều đều chậm trôi ,những kỉ niệm về hai anh em vẫn như mới xảy ra hôm qua thôi vậy mà “sao tai họa lại giáng xuống đầu anh em tôi như thế này “dông bão đã nổi lên trong lòng hai đứa trẻ . Thành thốt lên “Lạy trời ước gì đây chỉ là một giấc mơ .Một giấc mơ thôi !” Nỗi khát khao của trẻ thơ thật đau đớn tim ta! Một câu hỏi lớn đã treo ngay đầu câu chuyện .Vì sao Thành và Thủy ko được sống yên bình ?Vì sao chúng bị mất đi sự hồn nhiên thơ ngây, đổi lại đó là sự đau khổ ,tuyệt vọng đến xót xa như thế ?

Thương quá, sự hồn nhiên thơ ngây đã bị đánh cắp, thay thế vào đó là nỗi đau buồn thê thảm thê hiện qua ánh mắt “hoảng hốt , đen thăm thẳm “ của Thủy .Thành -dù tỏ ra như một người đàn ông đích thực kiểu như “ nước mắt đàn ông ko rơi thành giọt, nước mắt đàn ông ăn sâu trong lòng” nhưng làm sao mà che đấu được nỗi buồn nhân thế bi ai ?
Khi giờ phút chia tay thực sự đã đến :Thủy mặt xanh như tàu lá , thổn thức thì thào với con búp bê “vệ sỹ” của anh  : ở lại với anh tao nhé , xa mày tao buồn lắm nhưng biết làm sao bây giờ “ Ôi một đứa bé thơ ngay từ chỗ chỉ cảm nhận mơ hồ về nỗi buồn chia cách ,Khóc tức tưởi , khóc nức nở khi chia tay với bạn bè,  và rồi từ trong sâu thẳm của cảm giác đau khổ,nó nhận ra sự thật về cuộc chia ly và chấp nhận sự thật một cách bình thản. Thay vì mang con búp bê em nhỏ theo mình ,Thủy mang nó đặt bên cạnh con Vệ sỹ và lấy tay chúng quàng vào nhau. Đấy ,nỗi đau làm con người thức tỉnh về các giá trị sống .Thủy có thể chỉ làm theo bản năng ,nhưng mà nỗi đau đã hằn in dấu vết trogn trí não nó, Thủy hiều ra hai chữ Tình anh em ,yêu thương gắn bó ko thể tách rời như tay với chân trên cơ thê vậy .
Còn  Thành ,cứ cố nén nỗi đau vào lòng ,đến khi đứa em gái thổn thức “ anh ơi khi nào áo anh rách ,anh tìm đến chỗ em ,em vá áo cho anh “ thì niềm đau chôn dấu không thể cất dấu được nữa.Thằng bé lúc đầu cắn chặt môi để ko khóc ,bây giờ khóc nức lên,mếu máo thật tội nghiệp.Ôi nước mắt đàn ông mới yếu đuối làm sao !

Hai đứa trẻ ,hai tâm hồn ,hai suy nghĩ ,hai cách ứng xử .Nhưng rồi chúng có chung những nỗi đau. Nỗi đau của sự chia ly ,nỗi buồn ngậm ngùi khi phải chia tay thầy cô giáo và bè bạn, xót xa tủi phận khi biết không được tiếp tục đi học nữa ,và nỗi khổ tâm khi phải rời xa nhau …những nỗi đau đời  làm con tim chúng nát tan, làm trái tim ta cũng vụn vỡ …

Lúc ấy mình hỏi học trò tại sao Thủy lại chấp nhận để lại con búp bê và ra đi vộ vàng với mẹ ?
Học trò bảo : Thủy chấp nhận số phận rồi cô ơi !
Ôi trò yêu của tội ! làm sao lại có thể nói một câu thâm thúy đến thế chứ ? Bỗng một học sinh đứng dậy :  “ Thưa cô em giống hệt như Thủy .Em đã trải qua nỗi đau này cô ơi. Em buồn lắm ,nhưng cặp mắt em ấy ráo hoảnh “
Trời đất ! Tim mình như ngừng đập, dạ xót hơn xát muối .
Mình  đi vế phía em và hỏi : “Vậy con có hờn giận cha mẹ mình không?” .Nó cúi mặt không trả lời .
Tôi hỏi cả lớp : Nếu các con rơi vào hoàn  cảnh  của Thủy ,các con có căm hận cha mẹ không ?
Một nửa lớp trả lời “có “,Số khác ngập ngừng ,số còn lại lặng im
Mình bảo .Cô thấy buồn quá !
Học trò ngơ ngác .
Mình nói :
-Thế các con có thấy dù anh em họ phải xa nhau nhưng tình cảm anh em của họ có bị mất đi không ?
Cả lớp lắc đầu
-Thế con thấy cô giáo và bạn bè đối xử với Thủy như thế nào trong cuộc chia tay ?
-Thưa cô rất yêu thương và đồng cảm ạ!
-Theo các em bố mẹ Thủy có ghét bỏ các con của họ không ?
-Không a
 Sự vắng mặt của người bố chắc là có lý do của người lớn .Sự giận dữ của mẹ cũng vì những ức chế của người lớn . “Trên trời cao có muôn vàn ánh sao, trên đồng xanh có muôn ngàn cây lúa “ nhưng trên đời ta chỉ có một mẹ một cha mà thôi . Người cho ta diễm phúc được làm NGUỜI .lẽ nào ta lại hờn trách họ chứ? Các em hãy cảm thông với họ bỡi cuộc chia tay của họ đã đau đớn lắm rồi .Thế thì sự hờn giận  của ta khác  nào ta đâm thêm vào trái tim họ một nhát dao nữa .Các con có định làm thế không?
Cả lớp im lặng đến ngạt thở .
Mình thở phào .Vậy là chúng biết tha thứ rồi đấy .Đâu đó ánh mắt giận hờn đã dịu lại .
Rồi mình giảng cho chúng vế quyền trẻ em : quyền được sống được yêu thương,được chăm sóc ,được học hành…cả lớp gật gù
Mình hỏi “Vậy sau khi thấy hoàn cảnh của bạn Thủy như vậy ,con thấy con có HP không?”
-Quá HP cô ah , con có mẹ có cha ,có quyền trẻ em !
May mắn làm sao .
Mình thầm cảm ơn những “gia đình HP” !

 (BH138-30)

Trôi…

Kể từ hôm ấy sóng to
Dòng đời trôi dạt con đò vắng tênh
Thuyền thơ mỏng mảnh tròng trành
Thuyền đời xô dạt gập ghềnh thác tuôn
Thuyền tình vơi cạn nỗi buồn
Xôn xao khắc khoải chiều buông bóng tà
Bến mơ vẫn ngập lá hoa  
Dòng sông hờ hững sao mà bình yên
Đất trời một dải tự nhiên
Thênh thang dằng dặc gọi miền khát khao!
Tiếng tiêu vút tận trời cao
Làm sao ta níu chiêm bao mộng lành ?
Dây tơ một sợi chỉ mành,
Mang khâu giấc ngủ, phần dành ru thơ
Cho tim yên vị cõi chờ
Cho hồn không thể hững hờ vô tâm

 (BH138-29
Khổ nữa

Trò ơi thôi chết chết rồi
Cô không muốn thấy cuộc đời khổ đau
Yêu thương là chuyện bể dâu
Tràn gian khắc khoải bao câu đợi chờ
Cô biết con nhên giăng tơ
Thì  người sẽ  khổ thì  thơ xót lòng
Tím chi chiếc lá diêu bông
Ngàn đời chẳng thấy nên lòng xót xa
Làm sao cho đất nở hoa
Làm sao cho nước hiền hòa chảy quanh
Mới là cái nghĩa phù sinh
Chí tâm nhất thể mà mình phải theo


(BH138-29-1)

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Tím

Hoàng hôn tím ngắt một màu
Mênh mang nỗi nhớ thắm màu thủy chung
Ráng chiều lơ lủng tầng không
Mặt nước lũng thững như không tràn bờ...

(BH138-28)

Tưởng

Tưởng rằng tím ngắt chiều hôm
Là thôi ráng đỏ là ôm mộng tàn
KHơi xa biển vẫn dịu dàng
Bình yên con sóng ngỡ ngàng ước mơ
Cho ngưới còn muốn làm thơ
Cho xôn xao vẫn đợi chờ nắng lên...


(BH138-28-1)
Văn và Toán

Chữ tâm chữ Chí chữ Tình
Cả ba chữ ấy kết tình đạm sâu
Có Văn thiếu Toán đời sầu
Cuộc đời cần lắm sắc mầu mộng mơ.
Mỗii khi ta lỡ Vương tơ
 Lại Cần chút Chí kéo Thơ xuống đời
Cuộc sống có thể mà thôi
 Thì thôi .Thôi Thế. Vậy thôi hỡi người


(BH138-7-1)
Bến mơ 

Cõi mơ ai cũng kiếm tìm 
Nhưng mà chỉ thấy bóng chim cuối trời 
Cây đa bến nước gọi mời 
Ta đành nhoẻn một nụ cười hanh hao
Ngẩng đầu ta hỏi trời cao
Người Ngoan sao vẫn lao đao cõi trần?
Trời rằng cõi tạm xoay vần 
Tình yêu đích thực gót chân mỏi tìm 
Núi cao sông rộng im lìm
Một vùng sông nước cánh chim mơ màng
Trông xa trời rộng mênh mang
Nhìn gần con nước dềnh dàng nhớ thương
Bến mơ ấy chẳng vô thường
An yên hạnh ngộ nẻo đường tri gia

 (BH138-27)

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Hôm nay bạn Ông Thị Hải nhắc lại chuyện ngày xưa bố mình soi đèn pin dắt Hải sang nhà mình học bài (học nhóm) ,làm mình nhớ tới câu nói của ông cụ : “Sự tận tụy của người đàn ông chính là tình yêu của họ chứ ko phải là những lời có cánh.Nhưng sự lặng im của người đàn ông mới đáng giá được tôn vinh ” và ông nói thêm.”Đàn ông im lặng vì họ gánh nhiều nỗi đau đời thay cho người mà họ yêu thương.Muốn hiểu chữ Yêu phải học chữ “Đau “ đã con a.” Ngày đó mình không hiều lắm ý tứ của câu nói.Nhưng bây giờ mình hiểu.Nhưng có lẽ vì ám ảnh lời dạy của cha mà mình ít quan tâm đến những việc vui vẻ mà chỉ thích nghiền ngẫm những nỗi buồn đau ,trắc trở của kiếp người .Mình đã cảm nhận được thế nào là “đau” trong cả 3 phạm vi : thể xác, tinh thần và tâm linh nữa. Khi ta biết đau thì ta mới thấy chỉ có yêu thương và chia xẻ là có thể xoa dịu mọi nỗi đau của kiếp người thôi.Càng đau khổ bao nhiêu bạn càng biết quý trọng những phút giây hạnh phúc bấy nhiêu.Và nhờ thế bạn mới biết Giận mình và Giận đời sao cho đúng .Để rồi ăn năn, sám hồi và cả hy sinh …vì người khác
Mình vẫn mơ thấy cha nhiều lần và những lời dạy còn văng vẳng đâu đây. “Hãy học cách sầu bi rồi hãy chạm yêu thương,hãy biết khiêm nhường để đừng vương màu ố. Hãy học cách giận hờn để mà tha thứ và Hãy học cách hối hận ăn năn cho niềm vui hoan hỉ được trọn vẹn trong cuộc đời “
Tớ sẽ nói với bố về kỉ niệm “soi đèn pin “Hải nhé và tớ tin bố ở nơi xa đang dõi theo chúng ta và phù hộ cho chúng ta …
Và các bạn nam của tôi ới ,hãy lặng im trogn chĩnh gạo của mình và hãy nâng niu hạnh phúc nhoi mà mình đang có để mọi nhà bình yên nhé .Các bạn nữ hãy trân trọng sự im lặng của các đấng mày râu nhé nếu khogn6 họ mang “nỗi đau “ chuyển sang vai mình đấy .Tớ sợ cảm giác ấy vô cùng , rất sợ ….
Chúc ngày cuối tuần an yên ,nhiều niềm vui nho nhỏ.

CẢM XÚC

Uống chén tiêu tao để vơi sầu
Trần gian nhân thế được bao lâu?
Ái –Yêu cái chữ toàn rắc rối
Ố -Khinh gắng tránh chớ vương màu.
Bi –Khổ sầu đau là cõi tạm
Hỉ -niềm hạnh phúc chóng qua mau
Nộ- Giận kiếp người cơn bĩ cực
Bình an–Tha thứ - chẳng xa nhau
Học đau khổ trước rồi thương nhau
Khiêm tốn –quan hệ sẽ dài lâu
Đã yêu thì xin đừng oán hận
Trao nhau Hạnh phúc chẳng bạc màu


(BH138-22)


Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Vu Lan 
Đến mùa Vu Lan năm nay là con đã vắng cha là 20 năm chẵn. Cha có biết con nhớ cha thế nào không?Mỗi ngày khi con soi gương buổi sớm, tự ngắm mình và nhớ đến bài học nhân sinh mà cha dạy con mấy chục năm trước “Thân phải giữ gìn như ngọc quý,Trí phải đắp bồi mỗi ngày qua.Yêu thương phãi thật lòng nhưng đắm say trong chừng mực “
Nửa cuộc đời con đã trôi qua, con chỉ biết là con luôn nhớ cha. Bao thăng trầm u mê khờ dại con cũng đã đi qua.Con luôn thấy cha ở bên con mỗi khi con mỏi mệt .Con chỉ đang nghĩ cha đi công tác xa - như ngày xưa …trong những chuyến công du dài hạn. Con vẫn còn nguyên cảm giác ngóng đợi ngày cha về …

Nhớ Cha
(Ghi lại giấc mơ về cha)
Lâu rồi con chẳng thăm cha
Cuộc đời chật vật bôn ba mỗi ngày
Xưa cha căn dặn nào hay
Bây giờ tiên ý về đây từng giờ
Con buồn con nhớ con mơ
Mong sao giữ được bến bờ bình yên
Nỗi niềm thao thức triền miên
Nhìn quanh chỉ thấy lặng yên bốn bề
Cha ơi xin hãy quay về
Giúp con cởi những đam mê, thẫn thờ
Cho con thoát khỏi âu lo
Cuộc đời ngang trái, con đò lỡ duyên
Hôm qua cha bước về bên
Nơi con ngủ gục trong miền tối tăm
Mang đào tiên bảo con ăn
Xoa đầu cha nói , băn khoăn làm gì
Một vùng sông nước xanh rì
Ở nơi ấy sẽ khắc ghi mối tình
Cho dù chưa thể phân minh
Nhưng tình yêu ấy thiên đình phải mơ
Đời người khắc khoải duyên tơ
Trần gian mới có ơ hờ nhớ mong
Nếu yêu ,yêu đến tân cùng
Nếu thương hết dạ tỏ lòng tri âm
Thảnh thơi đừng có trầm ngâm
Yên an sẽ tới ,trong ngần Phúc Tâm .


(BH138-21)

Tri âm 

Tri âm nào dễ kiếm tìm
Trần gian chật chội ,con tim hững hờ
Cõi phàm người cứ giăng tơ
Nhân gian khắc khoải thẫn thờ năm canh
Tình yêu thật sự mỏng manh
Tri âm mới hiểu lệ thành Ngọc Trai 
Tiếng thơ viết để cho ai ?
Âm vang vương lại mấy ai hiểu mình?
Làm sao trả hết ân tình
Buồn vui len lõi giật mình mỗi đêm ...


(BH138-22)

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Khoảng lặng

Trước bão tố là lặng im của gió
Trước bình minh là tĩnh lặng đêm dài
Trước đằm thắm là ngơ ngẩn mắt nai
Trước khi yêu là xôn xao vụng dại

Em không biết tình yêu nào còn mãi ?
Hay lại khổ đau, khắc khoải mong chờ.
Rồi ngại ngần, chịu đựng, âu lo…
Vội chân đến, rồi gót quay lặng lẽ .

Ấy khoảng lặng mà ta không thể
Mặc con tim hờ hững vô tình.
Bởi người đời nhiều mộng lắm phiêu linh
Em cứ mãi là kẻ khờ vụng dại…

Anh có phải là tình yêu mãi mãi
Sẽ bên em đến hết cuộc đời này ?
Hay  chỉ là một cánh én mê say
Chỉ chao liệng trốn khoảng trời dông bão ?

Đó khoảng lặng khiến lòng em chao đảo…

 (BH138-19-1)
Đừng Yêu

Trời cao ơi hỡi trời cao
Vương chi tơ nhện xôn xao lòng người.
Trái tim đã đóng cửa rồi
Sao người lại gõ nhịp hồi trống cơm?
Tiếng thơ xô gió ngả nghiêng
Tiếng tơ dìu dặt gọi miền khát khao
Tiếng chiều vòi vọi  trời cao
Tiếng than vật vã ngàn sao rụng rời.
Yêu là chết đấy người ơi
Cất tim vào tủ cho đời bình yên


(BH-138-19)
Hư ảo

Nhâm nhi chén đắng một mình
Thấy đòi hư ảo thấy tình hư không
Thấy mình có có không không
Trời cao cười cợt mênh mông nỗi sầu


(BH138-18-1)
Uống rượu một mình

Hôm qua uống rượu một minh
Ngậm ra vị ngọt hương tình cõi mê
Rượu say chỉ đủ tái tê
Đa đoan mới đủ đam mê tình đời
Rượu vào buồn lại đầy vơi
Sầu đau khắc khoải lòng chơi vơi lòng
Cõi Trần bề bộn bụi Hồng
Cõi Mơ sương khói hư không ấy mà.
Nhân gian hờ hững lạ xa
Tri âm khuất nẻo biết là ở đâu?
Rươu ơi sao lại nhat màu.
Cho người quân tủ âu sầu ...khổ ai?
Tình ơi xin chớ nhạt phai
Hồng nhan tri kỉ có ai bên mình?
Đường trần khúc khuỷu gập ghềnh
Thì ta vẫn đợi người tình trăm năm…

(BH138-18)


Âm dương
(Truyện ngắn -Bảo Hà )

Thằng bé cuộn mình trong chăn.hai con mắt ươn ướt muốn khóc.Nó lắng nghe cuộc cãi vã, những tiếng va chạm đổ vỡ ở bên ngoài phòng ngủ.Nó buồn ,nỗi buồn của đứa trẻ biết lo sớm và vô cùng nhạy cảm.

-Sao anh lấy mỹ phẩm của tôi cho nó?
-Tôi không biết mỹ phẩm mỹ phiếc gì hết –anh trả lời lạnh tanh.Câu trả lời dường như đã được chuẩn bị trước.
-Anh đừng tưởng tôi là con khờ nhé. Thế cái hộp mỹ phẩm có cánh mà bay à?
-Thế thì cô ra công an phường làm cớ mất trộm đi .Nói rằng nhà tôi bị mất một hộp kem dưỡng da ! Anh quát vào mặt chị.
-Anh không còn liêm sỉ nữa rồi. Đồ tồi! –Chị rít lên trong đêm.
-Cô dừng có vu khống cho tôi , có có bằng chứng  thì cô chứng minh đi !

Hóa ra là, trong thời gian chị đi công tác, khi trở về chị phát hiện ra là Anh đã mang  bạn gái tới nhà mình.Thế là một cơn bão còn mạnh hơn cả siêu bão  ập đến ngôi nhà chông chênh trong  đêm u ám ấy.

Tiếng xô xát đổ vỡ ngày một to hơn .Thằng bé co rúm người lại vì sợ hãi. Chị hầm hầm bước vào phòng lôi hết chăn gối quẳng ra ngoài kèm theo lời nhiếc mắng :

-Anh hãy biến đi cho khuất mắt tôi và đừng để tôi thấy cái mặt anh nữa .Anh là thằng chồng khốn nạn ! đồ bỉ ổi

Bước vào phòng ngủ thấy đèn còn sáng trưng, như chưa hả cơn tức giận, chỉ quát vào mặt bé :

-Sao còn chưa ngủ,muốn chết hả ?

Khi hai mẹ con yên vị trên giường, thằng bé rón rén quàng tay nó lên vai chị, xoa xoa nhè nhẹ.Chị bỗng thấy mình có lỗi với con quá,Chị ôm chặt nó vào lòng và hỏi một câu hỏi vô duyên nhất trên đời :

-Sao con chưa ngủ ?
-Mẹ ơi …thằng bé ngập ngừng
-Gì thế con ?

Nó chạy ra chỗ bàn thờ, lấy hai đồng tiền xu (tiền cổ để xin quẻ âm dương) rồi đặt một đồng xấp,một đồng ngửa trên giường rồi hỏi chị

-Có phải hai đồng tiền thế này là cầu gì được nấy phải không mẹ ?
-Chị ậm ừ : đúng đấy con . Hai đồng cùng mặt phải là Phật cười. Hai đồng cùng mặt trái là Phật mắng ,còn một đồng mặt phải một đồng mặt trái là Phật đồng ý với điều con cầu xin .
Nó trầm ngâm một lúc rồi cất hai đồng tiền lên bàn thờ ,quay lại giường rúc vào chăn ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau trước khi đi học, nó sì sụp thắp nhang trên bàn thờ gia tiền và bàn thờ Phật ,rồi nó gieo quẻ hai đồng tiền.Nó nhìn vào cái đĩa có hai đồng một sấp một ngửa .Nó ghé  tai chị nói trước khi rời khỏi nhà :

-Con xin Phật được rồi .Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà !

Chiếu đi học về nó hỏi chị ngay

-Bố mẹ đã huề chưa?

Thấy chị không trả lời , nó nói :
-Sáng con đã xin Phật và ông bà cho bố mẹ làm lành với nhau mà. Chắc phải mất  gian chút thôi ,mẹ yên tâm đi !

Chị thấy tim đau nhói nhưng dạ thì ấm áp lạ thường..Hai dòng nước mắt chảy lăn trên má chị.Chiều nay có người bạn hỏi sao mắt chị lại sưng húp thế kia?

Lời bình :
Chủ đề câu chuyện không có gì mới : Cuộc sống hôn nhân thiếu  niềm tin,không  chung thủy, những đổ vỡ, những cách hành xử nóng nảy,tùy tiện của người lớn  …
Nhưng cái làm ta suy ngẫm lại là hành vi của đứa trẻ.Nó không đủ hiêu biết  để hiểu  gốc rễ của vấn đề,nhưng trái tim nó quá bao dung để biết hàn gắn đau thương cho người lớn. Thể xác nó bé con mà tâm hồn nó đã quá già.Người lớn bắt nó phải sống Già !
Nhục thay ! khi chúng ta là những người có trí để BIẾT, có tình để HIỂU,có tâm để ĂN NĂN …sao lại  không thấy mình đã gây tội ác to lớn như thế nào với bọn trẻ ? Có phải tất cả chỉ là vì tham sân si không?


Và cuộc đời đúng là đồng xu hai mặt ,lúc lên voi ,lúc xuống chó. Con người đừng biến mình thành “chó” thành “voi” mà hãy là chính mình  với tất cả TÂM AN –CHÍ VỮNG -TÌNH ĐẦY …thì cuộc sống này mới bình yên được