Translate

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Lại thêm một năm mới nữa rồi. Thời gian trôi nhanh quá.Nhìn pháo Hồng Hoa đỏ lòng ấm áp lạ kì.Chợt thấy Một ngọn lửa bất diệt từ đâu đó đang Trỗi dậy trong lòng.
Cháy
Cháy lên đi ngọn lửa lòng tôi ơi Đời sống có bao nhiêu mà Hoài
chờ đợi? Cháy lên đi cho qua ngày đen tối
 Sáng bừng lên cho nhan sắc tỏa hương
Cuộc sống quanh ta giản dị vô thường Khắc khoải,đam mê,cồn cào tham vọng Sân si vẫy vùng,con Tim mơ mộng. Những kiếp Tằm vật vã chẳng An yên
Cháy lên đi ngọn lửa thần tiên Ngọn lửa yêu thương bùng lên từ nỗi nhớ... Thiêu đốt băn khoăn và những điều dang dở Ngọn lửa chân tình, ngọn lửa từ tâm
Cháy lên đi cho qua phút lặng thầm Trao cho nhau ánh sáng Hồng ân nghĩa Cuộc sống có nổi trôi hay cuộc đời dâu bể Ngọn lửa ấm nồng sẽ tan chảy mọi ưu tư
Cháy lên nào !Ôi ngọn lửa Thiên thu Thắp những ước mơ cho ngày Đông ấm áp Phả hơi ấm vào ngõ hồn bão táp Đem Bình yên về bên lối mùa Xuân
Cháy lên nào ngọn lửa đuổi trầm luân... Thế nhân ơi Trần gian còn Hoa mộng? Cõi phàm Trần có bao nhiêu khát vọng? Cháy lên nào Ngọn lửa tình Thân !
BH-141231 (Giao thừa 2014-2015)

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Tôi nghe bài hát này có dễ trăm lần trong ngày Giáng Sinh năm trước.Một câu hỏi khắc khoải rằng : khi cả Chúa và Phật đều chán loài người thì loài người ra sao ?
Đương nhiên loài người vẫn sống,yêu ,ghét ,tham, sân, si …đủ cả
Nhưng dường như niềm tin vào sự cứu rỗi ,cứu vớt ngày càng mong manh…
Người ta sống gấp, sống vội,sống cho bản thân nhiều hơn vì “Đời sống quanh đây có vạn lời mời “ và “những con sông đã cạn nguồn rồi “…
Vâng tất cả sắp cạn kiệt.Những nguồn sống đang cạn kiệt dần.Những con tim cạn kiệt yêu thương, những khát khao nguội dần trong băng giá ,những ngọn lửa cạn vơi sức nóng, lạnh lùng và vô cảm, cơ hội và thực dụng, đến và đi quá nhẹ nhàng kiểu như loài người quen dần với “những kiếp xa nhau “…
Chẳng còn Chúa và Phật để mà bấu víu .Ai cứu rỗi cho những tâm hồn mong manh ,tội lỗi ,đáng thương?
Xin ai cứ phụ người ,xin ai cứ phụ tôi …nhưng tôi sẽ cứu một người! Người ấy là Chúa của lòng tôi ! Bởi Chúa sống lại thì yêu thương sẽ ngập tràn,hạnh phúc lại mênh mang.Tôi sẽ cứu Người bằng những lời cầu nguyện,bằng tâm thiền cõi Phật bằng tất cả lòng vị tha ,bằng trọn vẹn yêu thương bất diệt, chân thành.
Mãi mãi là như thế .Bởi “Vì gió đêm nay hát lời tù tội “ và Gió đêm nay “về cùng tôi đứng bên âu lo này”
Amen !
Một bài hát khắc khoải cõi lòng ,chạm nỗi đau thương của cả một kiếp người.Bạn nhắc làm tôi lại âu lo …


Này em có nhớ
(Trịnh Công Sơn)
Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em xin cứ phụ người
Này em xin cứ phụ tôi
Đời sống quanh đây có vạn lời mời
Đời sống quanh đây tiếng người mừng gọi em vào.
Đời đã quen với những kiếp xa nhau
Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em xin cứu một người
Này em hãy đến tìm tôi
Vì những con sông đã cạn nguồn rồi
Vì gió đêm nay hát lời tù tội quanh đời
Về cùng tôi đứng bên âu lo này
Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em có nhớ cuộc đời
Này em có biết loài người
Này em có nhớ gì tôi

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Cha ơi!
Con lại mơ thấy cha đêm qua.Hai cha con đi vào một khu rừng xanh mát. Con sung sướng nắm tay cha tung tăng dưới ánh trăng huyền ảo. Rồi cha kéo con ngồi xuống một đỉnh núi và bảo con hãy ngắm bầu trời xa xôi. Con ngả đầu vào vai cha và cảm nhận một cảm giác ấm áp Bình yên Thanh thản.
Bất chợt con thấy một vì sao rơi. Cha bảo "đó là một niềm tin vừa rụng rơi. Con phải giữ vững niềm tin vào cuộc sống và tình người. Không có ai xấu cả và cũng không có ai tốt hoàn Hảo đâu. Con đừng đi tìm sự hoàn Hảo nữa"...
Giật mình thức giấc mới hay con vừa mơ thôi. Không ngủ lại được, ngẫm nghĩ, mới thấy đời người sao khổ thế. Chả khi nào thanh thản được. Chả lúc nào thôi suy tư.Suy ngẫm về cuộc sống,nhân tình thế Thái mà thấy ngán ngẩm.Nghĩ về nhân gian sao thấy hoang mang...nghĩ về bản thân sao thấy ngỡ ngàng, lo sợ!
Nhưng cha đã cho con một niềm tin bất diệt. Và con đã hiểu mình phải làm gì
Nói với cha
Con hiểu rồi cuộc sống vẫn nổi trôi,
Thế sự Trần ai khổ lắm rồi
Nhân thế bon chen càng chật chội
Kiếp người quằn quại trong cuộc chơi.
Đàn ông, đàn bà vẫn vậy thôi
Sống để làm trâu vật số trời.
Cung cúc miệt mài xây tổ ấm.
Ba sinh một kiếp trả đầy vơi ...
Quên cả bản thân quên cái "tôi"
Một ngày đau đớn thân rã rời,
Mới hay mình chưa từng được "Sống"
Thấy mình mới chỉ "Tồn Tại" thôi.
Giật mình hoảng hốt thấy chơi vơi
Hỏi trời sao nhân thế lẻ loi?
Cõi tình vì sao nhiều gian dối?
Thế giới Kim tiền mộng tan trôi!
Có phải lòng tham giết người rồi?
Có phải hận thù đẩy người rơi?
Có phải si mê làm mắt tối?
Nguồn căn đau khổ cứ sinh sôi?
Muốn sống Bình yên giữa đất trời
Mưa ngừng nhưng gió chẳng chịu thôi
Trí Tâm đã lặng Tình còn bão,
Đam mê đã tắt,lửa lại khơi ?
Thì ra cuộc sống là thế thôi
Quay quắt áo cơm với nợ đời
Khắc khoải chân tình không yên nghỉ
Trái Tim mệt mỏi Chẳng thảnh thơi
Mới hay phải biết thương mình thôi
Thương cả Trần gian một kiếp người
Ái ố từ bi si hỉ nộ
Làm người đành chấp nhận vậy thôi
Hãy cứ chântình trong cuộc đời,
Hy vọng tri kỉ đừng xa xôi.
Khát khao cảm giác ngày hạnh phúc.
Giữ trọn yêu thương chẳng đổi dời
Khó lắm,
Nhưng mà cứ gắng thôi !
Thưa cha
Con hiểu ý cha rồi !
(BH-141220)
Hôm nay nắng không vàng nhưng rất dịu ngọt. Vì sao ngọt nhỉ? Có phải đó là sự chắt chiu ?

Ngọt
Ta ủ nắng chờ mùa Đông lạnh lẽo
Sưởi lòng người trong ngõ ngách cô đơn 
Ta giấu mưa nơi sâu thẳm tâm hồn
Chờ Hạ đến tưới lòng ai tươi mát
Ta ươm gió nhặt hươngthu ngào ngạt
Để người về cảm nhận rõ hanh hao
Ta cất đi tất cả những lao xao
Gói mầm xanh cho Xuân bừng mắt Ngọc
Cuộc đời như một con Tàu chạy dọc
Cảm xúc ngọt ngào là những lối rẽ ngang
Bất chợt
Vô tư
Xao xuyến
Bàng Hoàng
Đó hạnh phúc của Trần gian
Vị Ngọt ! 

(Bh141218)
Sáng nay được nghỉ nên ngủ nướng một chút.8 h mới ra đường.Mấy hôm trời u ám hanh hao như đầu Đông ngoài Bắc. Vậy mà sáng nay mọi vật đổi khác đột ngột.Lạ chưa? Hôm nay nắng. Trời sáng choang như được soi bằng đèn cao áp. Nắng vàng tươi óng ả như quét mật.Mọi vật như được dát vàng.Chợt thấy chút gì đó xôn xao mà không định hình được. Muốn gói nắng để gửi cho các bạn miền Bắc thì làm thế nào nhỉ?
Ngày nắng
Lạ chưa nắng vàng tươi khắp phố
Đất trời thay áo giữa mùa Đông
Nắng trải vàng mơ như quét mật
Hanh hao chạm khẽ giấc mơ Hồng.
Đang bước ngược xuôi đời chật chội
Thấy hồn lắng đọng phút Thảnh thơi
Ước ao một ngày thôi mòn mỏi
Xôn xao rơi rụng tiếng ai cười...
(BH141215)

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Lửa

Đông lạnh quá nhưng lòng ta ấm lửa
Người nhen đi tia chớp của yêu thương
Cháy bùng lên ánh sáng của Thiên đường
Tan giá buốt của mùa Đông lạnh lẽo

 Ta sưởi nhé đêm Hồng cho khắp nẻo
Thắp lung Linh vào từng góc Trần ai
Tô má Hồng cho mỗi sớm ban Mai
Chạm xúc cảm
cho nhân tình khao khát

 Ta sưởi nhé suối đam mê dào dạt
Mùa Giáng sinh ấm đỏ trái Tim yêu
Để cuộc đời không còn đêm cô Liêu
Để mùa Đông mãi là mùa Đông đỏ

(BH141210)

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

Mỗi ngày qua đi những trải nghiệm về cuộc sống, tình đời, tình người luôn làm ta khắc Khoải.Thấy làm người thật khó ...

 Ngẫm

Có đôi khi
Cùng bạn bè nhâm nhi,
Ồn ào, vồn vã.
Nhưng sao tim mình xa lạ:
Lẻ loi !

Có đôi khi ngắm nhìn dòng người lại qua,
tấp nập quanh đời,
Thấy hồn mình lạc lõng.

Biết mối quan hệ của nhân gian phần nhiều là kỳ vọng:
Lợi ích
Xã giao.
Sao ta lại cứ ước ao ?
Một tấm tình chân thật!

Lẽ đời người ta phù Thịnh.
Mấy ai đoái hoài để theo kẻ suy vong.

Nhưng không có bóng đêm sao thấy được trời Hồng?
Chưa qua khổ đau sao biết ngày hạnh phúc?
Cứ sống theo thói đời làm sao có lúc,
Tìm được:Tri âm?

Kiếp người áo cơm vật vã âm thầm
Cho đến khi nhận ra ta chưa có một ngày yêu thương đích thực.
Đó chỉ là tồn tại thôi
chứ chưa hề được sống.
Đó là yêu thôi
mà chẳng biết mê say.
Đó là nhận cho mà không biết đủ đầy.
Đó là biết nhớ mà không còn kí ức

Khổ lắm đời người cùng cực,
Vì chữ "yêu thương" và cả chữ "mê say"
Để cả cuộc đời cứ mãi lắt lay
Day dứt,
Bon chen,
Dùng dằng,
Trăn trở

Làm sao cho đời thôi giông tố
Làm sao ?

(BH14129)
Các bạn tôi, toàn những người xinh đẹp và Tài giỏi . Cớ sao đợi mãi chẳng gặp duyên lành ? Mới ngộ ra vài điều ...
Ngộ

Đợi chờ mà chẳng thấy đâu
Mảng vui quên mất kẻ sầu tương tư.
Thôi về đi nhặt mùa Thu
Thả Hương xao xuyến để ru cuộc đời.
Ngoài kia mây gió gọi mời.
Dùng dằng đi ở chơi vơi bước chiều.
Bồn chồn bóng nhạn Liêu xiêu.
Mênh mang khắc khoải cánh diều trên không.
Nửa đêm thức giấc mềm lòng,
Khát khao hơi ấm một vòng tay ôm.
Tương tư tím cả chiều hôm.
Áo cơm quay quắt ôm đồm ba sinh.
Đợi chi một sự vô tình
Mong chi mà níu bóng hình phù du.
Sông trôi nước chảy mây mù,
Đời người một kiếp Phiêu du-Vô thường.

(BH141204)
Em gái mơ giấc mơ lạ nhờ chị giải đoán! Haiza! Khó chứ chả dễ đâu nhưng chị có thể cảm nhận được cảm giác ấy. Thử xem có phải ko nhé
Gió
Người không về mà ru giấc mơ đi?
Đêm không ngủ,Tâm chất đầy mộng mị.
Phía cổng trời ánh hào quang kì bí
Cuối đường mơ là những ánh sao đêm.
Trên những cánh đồng bát ngát sương mềm
Một cơn gió thoảng hương đồng cỏ nội
Đêm ẩm ướt lăn vào da mòn mỏi
Thấm dịu dàng từng kẽ tóc, chân tơ.
Chợt rùng mình ôi cái rét ban sơ
Mà thấu buốt lạnh tận cùng tim não
Dẫu biết đó là giấc mơ hư ảo
Và trần gian phong vị chẳng như mơ
Và nhân gian vẫn giăng mắc dây tơ
Gió khắc khoải,Gió lạnh lùng hoá đá,
Ôi giấc mơ...chứa những điều kì lạ
Để hiểu thế nào là ý nghĩa của "chia xa"!
(BH14126)
Mùa Đông đến thật rồi ...không còn ấm áp nữa. Gửi cho các bạn chút lửa đỏ của mùa Đông nhé...

Mùa Đông đỏ

Người ở đâu sao không về Bến đợi?
Để nỗi nhớ chiều, vời vợi xa xăm
Những hàng cây, rũ lá âm thầm
Cuộn giá rét chờ một làn hơi ấm.

Ai ao ước một mùa Đông xa lắm
Mình ngược đường ngược gió để tìm nhau
Bỏ lại cuộc đời bề bộn ở phía sau
Hạnh phúc nhỏ nhoi cho ngày Đông ấm lửa.

Ai ao ước một đêm Đông cháy đỏ?
Thấy con Tim rạo rực một tình yêu.
Khát khao đi kẻo hạnh phúc về chiều,
Cháy bùng lên ngọn tro tàn âm ỉ...

Một ngày Đông
Người ước không?Như thế,
Biết đợi chờ mùa Đông đỏ vừa
sang ..

(BH141203)
Ngũ vị Hương ơi có người nói với tớ câu này " mục đích đời Anh là phải có em " ! Ô có tin được không các nàng yêu quý?
Nhưng mà tớ biết ...hì hì

Biết.

Anh không nói, thì em vẫn biết
Trời trên cao, mây trắng thong dong
Nắng ươm màu, tô vẽ một vạt Hồng
Màu hạnh phúc, mà ta cùng mơ ước

Anh không nói, nhưng em biết trước
Anh muốn làm chim, bay tận cao xanh
Chẳng buộc ràng nào, níu bước chân Anh
Nhưng mỏi cánh, Anh muốn về bên em - Bến đỗ

Anh không nói, nhưng lòng em vẫn tỏ
Tình yêu không có tuổi,với thời gian
Trái Tim ta ,vẫn khao khát nồng nàn
Anh lại muốn tình em là bất diệt

Anh không nói, nhưng mà em biết
Tháng năm trôi, đời ta đã vào thu
Đôi mắt Anh, lãng đãng mảng mây mù
Bàn chân Anh, rã rời gối mỏi

Anh không nói và em không muốn hỏi
Anh đi đâu và đi với những ai
Chỉ biết là, mỗi sớm ban Mai
Em thức giấc, vì thấy Anh trong giấc mộng.

Anh không thích, nhưng mà luôn hy vọng
Cuộc sống bon chen, bớt những thiệt thua
Cho đôi mắt em, bớt những Âu lo
Cho tâm hồn em, Bình yên Thanh thản

Anh chỉ nói một câu đơn giản,
Rằng mục đích đời Anh là sẽ có em
Cả cuộc đời Anh đã mãi kiếm tìm
Anh nói thế
Em tin không?
Mặc kệ

Em chẳng biết nhưng mắt Nhung rơi lệ...
Và cõi lòng
Khắc khoải
Một chữ "đau"!

(BH141204)

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Lạ quá! Một mùa Đông không lạnh lẽo. Lòng người khẽ mở những xôn xao. Chưa bao giờ mình có những cảm nhận lạ lùng về mùa Đông như thế. Vội ghi chép lại những xúc cảm ấy. Và nhớ đã đọc đâu đó trong mạt kiếp chân kinh rằng : khi Vũ trụ đổi thay ắt kiếp người thay đổi. Hy vọng đó là sự thay đổi tích cực đem lại Bình yên cho tất cả chúng ta.
Mùa Đông ấm áp
Ơ hay mùa Đông không gió lạnh
Quanh ta nắng ấm trải vàng mơ
Trời Đông chưa lạ thế bao giờ
Trần gian có điều chi khác lạ?
Ừ phải người đi tìm Ngọc đá
Lặng thầm ngay giữa chốn xôn xao ?
Ừ phải người tìm những nôn nao
Xuyến xao giữa cuộc đời vô cảm.
Ừ phải lòng ta thôi lãnh đạm
Thấy đời dường như bớt sân tham
Hơi ấm mùa Đông rất dịu dàng
Cớ chi người khép hồn cô nữ ?
Cánh tay mùa Đông mang đầy gió
Mang về trời đất một mùa Xuân
Con mắt mùa Đông rất ân Cần
Trao cho cuộc đời bao dịu ngọt
Đôi môi mùa mùa Đông thôi dại dột
Đắm say tha thiết gọi đam mê
Lạ thế mùa Đông không tái tê
Lạ thế mùa Đông mà ấm áp!
Lạ thế Vũ trụ giờ đổi khác
Như lời trong mạt kiếp chân kinh?
Đến lúc Thiên nhiên biết xoay vần
Kiếp người sẽ có nhiều thay đổi
Chỉ chờ cho Thiên thời địa lợi
Nhân Hoà rồi sẽ có Thăng Hoa
"Mười phần mất bảy còn ba,
Đi hai còn một thì ra Thái Bình "
Mùa Đông ấm áp một mình
Người đi người ở nhớ hình bóng xa
Thôi về bên cái ao nhà
Có Sen nở muộn Hương Trà thoảng bay
Người ơi người nào có hay
Lòng ai khắc khoải vơi đầy nhớ thương.
Xa xôi cách biệt trùng Dương
Mùa Đông ấm áp làm Vương tơ trời...
Lại chờ lại đợi người ơi ...
(BH141129)
"Người ơi ở lại đừng về".Đó là cảm xúc thật khi mình dự buổi họp khoá 83-86 ngày 22/11/2014.
Biết đi-ở là lẽ đương nhiên như chân lí.Nhưng cái mà chúng ta mong đợi là giữ mãi được không khí cảm xúc như thế để người đi còn muốn quay về, kẻ ở mong ngày hội ngộ.
Thật lòng cảm ơn ban tổ chức đặc biệt là các bạn Kim Anh, Hoàng Quân, Lâm Hoàng, Phạm Hà,Thuý Đàm, bạn Hưng(lớp toán) đã hết mình vì tập thể.
Và có hai câu chuyện làm mình ngưỡng mộ và suy nghĩ mãi : một người vợ tìm chồng (đi họp lớp) trong đêm khuya chỉ vì lo lắng "không biết Anh ấy có sao không" ?và một người chồng động viên vợ đi họp lớp.Mình muốn cảm ơn những người vợ, người chồng của các bạn tôi - những người luôn tin tưởng vợ- chồng mình, sẵn sàng bỏ qua lòng ghen tuông hay sự nghi ngờ, để người thân yêu của mình được chia sẻ niềm vui , trở về tuổi Thơ yêu dấu với bao cảm xúc Bâng khuâng xao xuyến bồi hồi ...
"Ai cũng có một thời để yêu , một thời để nhớ. Mình cảm phục những người ấy, bởi chính sự hiểu biết, chịu đựng, nhường nhịn và tình yêu chân thành của họ sẽ là sợi dây "Lạt mềm buộc chặt" giữ mái ấm hạnh phúc gia đình.
Tôi biết những người bạn tôi có thể có chút sự lãng tử hay mộng mơ nhưng họ luôn là những người vợ- người chồng xứng đáng được tin yêu.Và giá trị đích thực cuối cùng chính là gia đình. Ai cũng thấy điều đó. Những lúc xôn xao này càng cho ta thấy gia đình sẽ quý giá nhường nào. Vì vậy mình muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ tới một em gái và một người đàn ông tuyệt vời của bạn tôi.và mình tin là cuộc sống sẽ cho ta thấy cái gì là chân thành sẽ tồn tại mãi mãi.
Ra về phương Nam mà lòng còn đầy ắp dư âm của cuộc hội ngộ. Mong sao các bạn tôi Bình yên sau "những phút xao lòng". Ước gì chúng ta trẻ mãi để được sống trong kí ức tuổi Thơ dịu dàng Thanh thản...
Không lời
Không Cần nói tình yêu là gì nhỉ ?
Chỉ hiểu rằng hạnh phúc rất đơn sơ
Một cái bắt tay, một ánh mắt dại khờ
Một nỗi nhớ, một niềm thương chân thật.
Có ai biết thuở Hoa niên qua mất,
Mang theo bao hoài niệm tuổi ngây Thơ.
Gặp nhau đây mừng và tủi bất ngờ,
Có đôi lúc tưởng đời là cõi mộng.
Giữa trời đất bao La lồng lộng
Biết cánh diều chao liệng tận cung mây
Biết cánh tay ai rất rộng và đầy
Biết trái Tim ở nhà đang khắc khoải
Biết nhiều lắm biết để mà dừng lại
Để yêu,thương,cho,nhận, vừa đủ đầy
Để nồng nàn cho giấc mộng
Thêm say
Để kỷ niệm giữ chúng mình gần mãi!
(Tặng mẹ Bi Te và các bạn )
(BH141125)

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Nỗi nhớ mùa Đông
Không biết mọi người thế nào nhưng mình thì thích mùa Đông hơn mùa hè.
Chẳng phải vì mùa Đông chỉ có ở miền Bắc nên mình nhớ. Hay vì mùa Đông cho ta những kỉ niệm khó phai mờ?
Mình nhớ lắm cái cảnh cha mình đi Tàu viễn dương xa lắc, mỗi năm về nhà chừng hai đến ba lần.Chỉ có mấy mẹ con quấn quít bên nhau.
Những buổi chiều mùa Đông bầu trời u ám, lại còn mưa Phùn gió Bấc nữa...sau giờ làm,mẹ mải miết đạp xe trong cái giá rét để về với đàn con nhỏ. Ba chị em bọn mình thì rúc sẵn trong chăn như chim non chờ mồi. Mọi sinh hoạt ăn uống học hành đều ở trên cái giường . Ngày ấy cha mua cho cái nệm mút từ Sài Gòn. Quý lắm!
Tối tối,sau khi học hành ăn uống xong, mẹ nằm giữa, hai em một bên và mình một bên. Mẹ bắt đầu kể chuyện ngày xửa ngày xưa...mình nghe chăm chú lắm nhưng mình không chú ý nội dung câu chuyện mà mình chăm chú nhìn ánh mắt xa xôi của mẹ mỗi khi bà kể chuyện. Ấy là khi bà nhớ cha. Bà bảo : "mùa Đông buồn thế này mà không có các con thì mẹ chết mất". Lúc ấy mình mơ Hồ cảm nhận được khái niệm "nỗi buồn mùa Đông " là thế nào. Ừ đúng là vậy. Một cảm giác lạnh lẽo trống trải hụt hẫng khó tả. Mình khao khát được ngả đầu vào ngực cha để cảm nhận sự chắc chắn ấm áp của bờ vai trụ cột.Một ước muốn nhỏ nhoi được cha hôn lên trán trước giờ đi ngủ...thế mà mọi thứ chỉ là ước mơ thôi!
Trong đôi mắt xa xôi của mẹ mình nhìn thấy bóng dáng của biển khơi , sóng vỗ và cả những con Tàu. Xa hơn thấp thoáng những cánh buồm nâu trắng.Đẹp lắm mà cũng buồn đến não lòng. Những hôm Đài báo gió mùa Đông Bắc, biển động, mẹ lại bảo " thương đời thủy thủ". Lúc ấy mình mới hiểu thế nào là "nỗi nhớ biển khơi"thế nào là chia xa mong chờ.
Rồi những ngày mùa Đông khi cha trở về,
Người phả vào ngôi nhà một sức sống mãnh liệt và sự rộn ràng khôn tả. Mẹ vui như Tết còn mình thì cứ thích được nằm ngủ chung với bố mẹ. Nhưng ông nhẹ nhàng ôm mình rồi dịu dàng bảo: "này công chúa của bố, con lớn nhanh quá, ngày càng xinh đẹp" Rồi bỗng dưng ông hôn lên trán mình y như là mình đã ao ước. Thế rồi ông cõng mình sang phòng bên và nói : "các con ngủ ngoan nhé, ngày Mai sẽ có quà "mình ứ thèm quà, Mình thèm được cha ôm cơ! Nhưng mình biết cha muốn mình nghe lời nên hai chị em giả vờ nhắm tịt mắt lại. Một giấc ngủ Bình yên trôi qua nhẹ nhàng trong tuổi Thơ êm dịu như thế .Trong giấc mơ mình thấy cha là vua mẹ là Hoàng hậu. Công chúa là mình. Một lâu Đài hạnh phúc lung Linh những ngọn nến xanh,Hồng, vàng, đỏ...thật đẹp rồi mờ dần và lại xa xôi ...
Cha ơi ! mùa Đông lại về rồi ...con lại nhớ cha biết mấy!
(BH141111)

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Nhớ Mùa Đông
Mùa Đông choàng cánh mỏng
Gió lạnh luồn tái tê
Run rẩy những cơn mê
Vùi thân trong chăn ấm
Môi hanh hao vì lạnh
Mắt bạc màu xa xăm
Tóc thơm ướp Hương thầm
Trái Tim bùng ngọn lửa
Đốt mùa Đông cháy đỏ
Thổi tro tàn gió Xuân
Mùa Đông ấy rất gần...
(BH141110)

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

20/11 mình phải đóng góp tiết mục Văn nghệ cho tổ. Nghĩ mãi ko biết làm cái gì. Thì thôi lại hát dân ca cho dễ.Mình sẽ thi hát cho tổ bài hát "còn duyên".Bài dân ca cổ của vùng Kinh Bắc quê mình, càng hát, càng nghe càng thấm thía. Nhớ câu cha dặn : "hãy chắt chiu những tinh hoa văn hoá,hãy thanh lọc vị ngọt ngào của đất trời để trao tặng cho người đáng trao" Rõ là cha ông đã chắt chiu từng cơn mưa lũ, tinh lọc từng hạt phù sa, vượt qua bao nhiêu phong ba, nhẫn nhịn bao tầng chèn ép...tiền nhân chẳng ai thở than gượng ép, vẫn lặng chờ hình bóng "người ngoan"...từ lúc "còn duyên kẻ đón người đưa"cho đến khi hết duyên "đi sớm về trưa một mình"ngày xưa buôn nụ bán Hồng, bây giờ ngồi gốc cây Hồng đợi chi? Ôi cái chữ "duyên" thật phũ phàng duyên hết ,phận chưa yên mới hay tại vì ai đó không biết đợi "người Ngoan" như cha ông đã dạy.
Ơi Người Ngoan ơi ời ! Người ở đâu ?mà để mấy nghìn năm rồi câu hát vẫn khắc khoải một chữ "chờ" mỏi mòn đến vậy?
Chờ
Chờ nắng sớm cho Hồng thêm đôi má
Chờ gió lên nâng giấc mộng bay xa
Chờ tiếng yêu dịu ngọt những Hương Hoa
Ta chờ đó người ở đâu có biết?
Cuộc sống vô vàn lòng người vạn biến
Suối sông kia có lúc chạy dòng đôi
Như mặt trăng có lúc nuốt mặt trời
Đổ bóng tối trùm lên toàn Vũ trụ
Ta đợi tàn tro,cháy bùng trên núi lửa
Ta đợi trăng vàng, đổ đẫm một Hồ sương
Ta đợi mây, phiêu diêu chốn Thiên đường
Ta đợi người, bồng bềnh trong cõi mộng...
Ta cứ đợi ,
Người Ngoan ơi
Ta đợi!
Mặc nhân gian cho mật ngọt lả lơi
Mặc thế nhân chào đón gọi mời
Ta chỉ đợi người thôi
Ta đợi!
(BH141108)
Sinh Nhật bạn
(Tặng Hải Ly Trần)
Ngoái lại thời gian trôi nhanh quá
Chúng mình đã bốn mấy mươi
Xuân 
Ô kìa ! nắng làm hồng đôi má
Tóc mây một thuở mướt Ngọc ngà
Xuân đến Xuân đi Xuân lại lại?
Hỏi người quân tử bước có qua?
Có thấy chiều nay trời ghen gió
Vì nàng Vương phụ đẹp như Hoa !
31/10/2014

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

Nửa đêm
Nửa đêm nghe tiếng gọi mời
Hình như ai đó lẻ loi đêm này ?
Giật mình tay nắm bàn tay ,
Mới hay đêm đã chuyển ngày chớm Đông.
Mắt đêm soi thấu cõi lòng,
Sương đêm giăng phủ hư không cõi tình .
Hương đêm phảng phất ngọt lành,
Miên man nỗi nhớ chỉ mành giăng tơ.
Nửa đêm tiếng gọi mơ hồ.
Nghe như gió thoảng trăng mờ vờn mây,
Hình như người ở đâu đây?
Hình như hơi ấm vương đầy lối đi?
Ô kìa mi ướt bờ mi !
Ô hay Tim lại thầm thì với Tim!
(BH 141030)

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Cô em buồn gọi điện kể “anh ấy hẹn về với em vào ngày 20/10. Mà đi biệt mãi đến hôm nay.Chỉ nhắn có mỗi câu “Anh sẽ đền bù em sau “
Em gái à ! đừng tin nhé ! Người ta luôn hứa hẹn để rồi giải thích bằng 1001 lý do mà chúng ta không bao giờ biết được đâu là lý do thực sự.Hãy tin vào bản thân mình. Hãy chỉ cần tự tin là mình sẽ thấy ngày mai đang tới.Ngày mai là ngày do chính mình làm ra chứ đừng trông chờ vào họ nhé em yêu !

Ngày mai…
“Mai mình gặp nhau em nhé !”
Lời ai nói thoảng qua rất nhẹ
Nghe xôn xao trong tim mình thật khẽ
Ừ thôi:Hạnh phúc phải chắt chiu.
“Mai mình hôn nhau thật nhiều?”
Lời dụ dỗ ngọt ngào quá đỗi
Thắm môi son, tim người nóng hổi
Phải rồi : một ngọn lửa yêu đương!
“Mai mình sẽ mãi yêu thương”
Lới hứa rơi ,thấm đẫm chiều mật ngọt
Tim ta ngập ngừng thẽ thọt:
Đam mê bọc lời thề thốt trăng sao
Ngày mai, ngày mai rồi sẽ thế nào ?
Người xin lỗi vì một việc làm dang dở
Ngày mai rồi lại ngày mai được chăng hay chớ
Hạnh phúc ra đi chẳng bao giờ có nữa
Thôi rồi
,Ngày mai …

(BH141024)
Đêm qua nằm mơ thấy một người… mình chả muốn gặp.
Đừng về

Thôi thôi Người đừng về
Cho lòng ta xao động,
Mặc ta trong trời rộng,
Thả hồn cùng mây xanh.
Thôi thôi rất mong manh,
Tình hững hờ hư ảo ,
Thôi đừng mang dông bão,
Dẫm đạp ngày Bình Yên .
Thì thôi mộng thần tiên,
Trả về cho thiên địa.
Thì thôi đời dâu bể,
Thì thôi Người đừng về …
Thì thôi hết đam mê
Tiếc làm chi ngày cũ
Người về ru ta ngủ
Sóng cồn lại sục sôi
Đi đi ! đi đi thôi !
Đừng làm ta bối rối
Đi đi đừng giả dối
Đi đi Người đi đi ! 

(BH1410-20)

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Nhật kí mùa thu
Thu Đến đi còn ta ở lại
Ngoài kia gió theo mùa thổi mãi
Xuân về kìa! Chân lấm gót Sen Son.
Bóng thời gian tỏa vẽ một đường tròn:
"Định Mệnh"!
Cung Thiên di thoạt nhìn là Thiên lệnh
Duyên Kỳ Phùng một nét vẽ gió trăng
Nợ Ba Sinh từ muôn kiếp tơ giăng
Kiếp luân hồi biết có ngày tri ngộ.
Khi Thu về gió theo cùng tận ngõ
Níu chút Hương ủ ấm đợi gió hanh
Vẳng giai âm chắt lọc giọt trong lành
Pha màu nhớ thẩm vào trong bóng tối.
"Chờ và Đợi.."!
Thấp thoáng thấy bóng ai qua rất vội?
Để Hương say thoảng nhẹ trong sương đêm.
Kỉ niệm xưa theo sóng vỗ êm đềm.
Dâng nỗi nhớ thành sóng trào vội vã.
Thật lạ !
Biết duyên mỏng tình chông chênh hối hả,
Phận Hồng nhan không dám buộc Đa đoan.
Chí tâm còn phải trọn vẹn chu toàn.
Thôi Thu đi ta không về Bến đợi!
"Xa Vời vợi ..."
Thu ơi!
(BH141012)

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014


Vòng tay mùa thu
Êm êm vòng tay mùa thu 
Giăng ngang vén hết mây mù
Đánh thức trái Tim đang ngủ
Nhẹ nhàng gọi giấc mơ Thu
Ngọt Hương táo chín cuối mùa
Say như rượu Cần chuyếnh choáng
Bồng bềnh lá rơi sao lãng
Miên Man tan chảy mênh mang
Ta ủ màu Thu dịu dàng
Người phơi hong từng sợi nhớ
Trái thơm mùa thu chín đỏ
Vòng tay gói trọn khát khao
Vẫn biết chỉ là chiêm bao
Ước Thu vẫn còn mãi đó
Nhón chân Thu tìm chốn cũ
Nồng nàn rạo rực nao nao ...
(BH14108)

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Nhân nghe bài hát " đưa em tìm động Hoa vàng" của Phạm Duy chợt thương những kẻ dại khờ vì yêu ...

Động Hoa vàng

Ai gọi người ời ời trong gió
Động Hoa vàng ấy có hay không?
Hay là ảo ảnh hư không
Để ai lại cứ chờ trông mỏi mòn?
Âu Cơ xưa đã lên non
Tìm ra chốn mộng, hoa còn ngát hương
Cùng Long Quân,dệt yêu đương
Trăm con hạnh phúc, yêu thương tuyệt vời
Nhưng rồi vẫn phải chia đôi
Tình yêu đâu có hẹn lời trăm năm
Ngàn năm sau vẫn ăn năn
Động Hoa Vàng ấy, Phù Vân thôi mà
Gió đưa cành trúc la đà
Trèo lên cây bưởi hái hoa làm gì
Xuân Thu Đông Hạ trôi đi
Đời người còn mấy Xuân thì rưng rưng...
Người ơi chân bước ngập ngừng
Dòng trong Bến đục ta từng đi qua
Lên non tìm động mơ Hoa
Xuống miền biển thẳm có ta với mình
Tìm nhau khắc khoải cuộc tình
Dặm trường gối mỏi thương mình lẻ loi
Thôi thì thôi có vậy thôi
Chân cầu nước chảy chia đôi hai dòng
Có ai xuôi hết con sông
Mới hay tĩnh lặng cõi lòng ...hư vô

(BH 14923)
Thu gọi

Ta nghe Thu gọi bên đời 
Tiếng Thu thì thầm xao xác
Cành cây chao nghiêng ngơ ngác
Lá rơi khe khẽ xôn xao...

Thu đến bên ta khi nào ?
Vàng hanh cả chiều ngóng đợi
Gió cong làn hơi khẽ thổi
Hương Thu thoang thoảng gọi mời

Thu về Hạ thôi rong chơi
Dùng dằng cơn mưa mùa cuối
Nghe như vẫn còn tiếc nuối
Hương Sen rơi rớt chơi vơi

Nôn nao ta gọi "Thu ơi"...
Xa xăm bóng người vời vợi
Bâng khuâng một chiều chờ đợi
Mênh mang mùa Thu của tôi.

Thu về thật rồi người ơi !
(BH141001)
Lại mơ...

Ai nhớ Ai rồi Ai biết không?
Ngoài kia chiều xuống với mây Hồng
Trên cao gió thả vờn trăng vỡ
Dưới trần nhân thế thả hồn mơ.

Mơ một bờ vai luôn hững hờ,
Mơ chiều bảng lảng bóng hư vô,
Mơ khói sương tan làn da mỏng,
Mơ một đêm trăng không đợi chờ

Người ở nơi nào có đang mơ?

(BH14929)
Ba ngày 

Ngày đầu tình yêu đến
Nôn nao những mong chờ
Một trái Tim hoang sơ
Một mảnh hồn dễ vỡ
Một tình yêu dang dở
Một lối mòn chơ vơ ...

Ngày thứ hai đợi chờ
Tình hiện ra hoàn hảo
Mong manh trong dông bão
Dạt dào như cơn mưa
Sâu lắng những giấc mơ
Ngọt ngào say như mật
Tha thiết và chân thật
Dại khờ và ngây thơ...

Ngày thứ ba thôi mơ
Ngày thứ ba không chờ
Câu Thơ đành dang dở
Tiễn nhau trong cơn mưa

(BH-2004)

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Bạn gửi tặng mình cái áo khoác và dặn "áo nano đấy để cậu che nắng chống tia cực tím. Mong sẽ bảo vệ được cho bạn và giũ ko cho nắng làm xấu da bạn đi"
Nhưng mà bạn ơi tuổi già làm chúng mình xấu rồi. Da bắt đầu nhăn, mặt đã lấm tấm tàn nhang rồi! Hu Hu Ghét quá!
Nhưng ít ra tớ thấy áo mát lắm dù đi dưới nắng gay gắt của Sài Thành! Cảm ơn bạn nhiều nhé !

Áo Nano
Nắng Sài Gòn chói chang và gay gắt
Áo của người , mát mắt , nhẹ lòng ta
Cần chi là những quà cáp xa hoa
Những quan tâm, xót xa là sự thật
Sợ gió mưa dập vùi tấm thân bầm dập
Sợ nắng Sài thành làm lấm tấm tàn nhang
Sợ đường xa mỏi mệt xác thân nàng
Một cái áo gói trọn tình bè bạn
Cảm ơn nhé bạn ơi ngàn vạn
Cũng không thể bằng hơi ấm bạn cho tôi
Nắng bớt gắt gao , nóng nực sẽ qua thôi
Cuộc sống sẽ êm trôi chẳng cần phải nhiều lời
Má lại sẽ hồng, môi lại tươi cười
Ta thanh thản
Và thảnh thơi ngẫm nghĩ
Na-no là cái chi
Mà Na-no mát rượi?
Na-no bắt nắng mang đi rồi
Na-no khiến Sài thành chơi vơi...

(BH-14916)

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

Chiều nay đi làm về mải chạy xe chả để ý trời đất, khi dừng đèn đỏ mới ngẩng đầu ngó lên trời cao.Chao ôi, đột ngột một vầng trăng tròn vành vạnh, sáng vằng vặc,trong vắt ...
Lai nhớ cái ngày cha và mình ngồi trên bờ đê ở quê nhà.Hai cha con vừa ngắm trăng vừa phân tích bài thơ "Tĩnh dạ tứ" của Lý Bạch.Cha giỏi chữ Hán, nên từ nào cha cũng giảng giải cho mình rất kĩ. Mình nhớ nhất la câu
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
Nỗi niềm của người tha phương thật khắc khoải sâu lắng. Cha bảo ước gì cha được lên đỉnh Nga My ngắm trăng như Lý Bạch xưa. Hai cha con lên kế hoạch đi du lich Trung Quốc vào dịp cha rảnh rỗi.
Nhưng mà,Nga Mi xa lắm cha à. Cha còn đi xa hơn thế làm sao con theo được.
Trăng ơi hãy cùng cha đến Nga My nhé.Rồi cha lại về trong giâc mơ của con, kể con nghe cái nỗi niềm "vọng nguyệt hoài hương " của Lý Bạch.
Con cũng nhớ quê nhà đêm nay khi đột nhiên thấy ánh trăng tròn.Nhưng con nhớ cha nhiều hơn.Nhớ giọng trầm ấm của cha khi đọc bài thơ ...Con chợt bây giờ mới hiểu vì sao cha bảo con phải về quê hàng năm...Vâng ! Cha ơi con đã hiểu
'Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người '



Ngắm trăng

Đột ngột ánh trăng rằm
Vằng vặc trong trời đất
Có cái gì được mất
Bảng lảng một màu trăng

Trăng trắng ánh trăng trong
Loang loáng nước trăng hồng
Mênh mang làn sương mỏng
Bàng bạc trăng toàn trăng

Xưa trăng còn trẻ măng
Nay trăng là chị Hằng
Xưa ta hồn ta thơ trẻ
Nay hồn ta mơ trăng ..

(BH149-09)

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Dấu chấm.

Một dấu chấm tức là xong một câu
Một nỗi đau thì cũng cần dấu chấm
Dù nỗi nhớ hay niềm thương sâu đậm
Dấu chấm rồi duyên nợ tách làm đôi.

Chấm một cái người thôi muốn cất lời
Chấm hai cái là phải rõ ràng thôi
Chấm ba cái lòng còn chi bức bối ?
Hết chấm rồi lòng với lòng chơi vơi...

Chấm. Chấm. Chấm ...
Đời nhiều chấm than ôi!

(BH14902)

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Thì thôi
Thì thôi người hãy đi về
Để ta trở lại con đê ái tình
Thì thôi chỉ có một mình
Bóng ta với bóng mái đình cổ xưa
Thì thôi một quãng xa xưa
Đó là kỉ niệm như vừa đây thôi
Thì thôi đành phải xa rồi
Thì thôi đành phải đánh rơi cuộc tình
Trái Tim thổn thức một mình
Lòng đau một cõi hư tình xót xa
Thì thôi để gió cuốn mà
Cảm ơn người đã thật thà yêu thương
Đường xa vạn nẻo khó lường
Giũ Tâm vững Chí đừng thương nhớ nhiều
Thì thôi mình đã về chiều
Hoàng hôn đã bớt cô Liêu trong lòng
Thì thôi
Đành vậy
Vậy thôi !
(BH148-30)
Cạn
Nguồn đã cạn lòng thôi khao khát
Nước đã vơi dạ hững hờ rồi
Tình đã nhạt làm sao kết nối
Người quá xa sao chạm bờ môi?
(Bh148-29)
Vỏ quýt và móng tay

Vỏ quýt dày thì móng tay phải nhọn
Biết thế nào là hơn thiệt thắng thua?
Cuộc sống xô bồ mỏi mệt ganh đua
Thế gian đổi thay lòng người ai đo được

Vỏ quýt dày những vết đau cào xước
Móng tay dài cố vươn mãi được đâu?
Cứ bon chen gục ngã giữa bể dâu
Mới khắc khoải biết là đời tội lỗi

Ai có đi qua những con đường lầy lội
Mới biết là cay đắng mặn bờ môi
Nhân thế đa đoan , Hạnh Phúc tan trôi
Kẻ đạp khổ đau người trèo qua gian dối

Đừng hứa hẹn đừng hão huyền tội lỗi
Đừng tự dối lòng khi bất lực trước cơ duyên
Đừng quá mê say với vật chất kim tiền
Đừng hối hả đừng vội vàng sống gấp

Hãy lặng ngắm trong dòng người tấp nập
Sẽ nhìn ra hình bóng của tri âm
Tiếc làm chi một kiếp sống âm thầm
Hãy bước chậm theo dòng trôi thanh thản...

(BH148-23)

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Bỗng dưng
Bỗng dưng phải ghét một người
Bỗng dưng lòng dạ chơi vơi nỗi niềm
Bỗng dưng muốn xé màn đêm
Bỗng dưng muốn ngược về miền xa xôi
Bỗng dưng lại phải tìm tòi
Bỗng dưng lại phải rong chơi cõi người
Bỗng dưng thành kẻ đơn côi
Bỗng dưng lại phải tự bơi một mình
Bỗng dưng may rủi thình lình
Biết đâu số phận rập rình sang thu
Bỗng dưng bôi xoá hận thù
Bỗng dưng tìm được chân tu cõi phàm
Ô hô người quá tham lam
Ô hô ta phải biết làm sao đây?
Cuộc đời vay trả trả vay
Nợ duyên sao cứ trĩu đầy Đa đoan !
Hu hu mộng tưởng ngút ngàn
Hu hu thân xác phàn nàn cơn đau
Hu hu người hãy đi mau
Cho ta thanh thản thả sầu trôi sông
Hu hu ai biết hay không?
Hu hu bốn cõi mênh mông bời bời ....
(BH148-14)

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Ngày mưa ngâu , bạn nhắc sao mình không về hội ngộ? Biết thế nhưng không làm sao được. Lẫn trong những may mắn hiếm hoi trộn một chút muộn màng dang dở. Vì người mình phải theo người. Vì ta mình lại phải gánh gồng tấm thân nhỏ bé. Hy vọng phía trước sẽ là chân trời đầy nắng ,gió, và ấm áp giọt thanh sương
Hẹn các bạn một dịp khác vậy !
Đôi khi

Cuộc sống có đôi khi
Không như ta mơ ước
Như một trò cá cược
Cuộc đời là cuộc đua

Đua để biết thắng thua
Thấy hai chân lạc bước
Máu trong Tim chảy ngược
Hơi thở chừng rối ren...

Đua để biết sang hèn
Giữa miên man ảo tưởng
Có hay không Chí hướng
Mới biết người dở hay

Đua mới biết hao gầy
Vì bão đời giông tố
Trên con đường hoan lộ
Chợt nhận về đắng cay

Biết phải làm sao đây
Thân nghe chừng đã mỏi
Tâm hết thời bối rối
Chí cạn nguồn Bon chen

Chỉ ước điều nhỏ nhen
Được yêu thương ai đó
Tay trong tay lối nhỏ
Bình yên thật Bình yên

Chỉ mong có bạn Hiền
Buồn vui cùng chia sẻ
Giản đơn điều như thế
Nhưng chẳng hề dễ đâu

Đôi khi nghĩ quá sâu
Đôi khi nhìn quá kĩ
Đôi khi vì vị kỉ
Đôi khi lòng sân si ...

Có khi phải ra đi
Có khi phải chia ly
Mặc nhân gian phân bì
Cung mệnh trời : "Thiên di"

Thôi thì ta cứ đi ...

(BH148-08)

Hờ hững

Hững hờ người vào trong mộng
Ngập ngừng ngồi đợi Thu sang
Lao xao cơn gió miên man
Bơ vơ mảnh hồn phiêu bạt

Thẫn thờ Hương Thu ngào ngạt
Nôn nao một cõi mơ say
Nhớ Nhung một gánh hao gầy
Xa xôi một ngày thương nhớ

Dùng dằng giữa đi và ở
Lừng khừng chân bước suy tư
Sân si cõi Tâm tư lự
Tham lam cõi Mộng tạ từ

Lõng thõng trời buông mây mù
Giăng giăng bốn chiều u ám
Mênh mang một màu ảm đạm
Nhạt nhoà Thu,
Nhàn nhạt vị Tình Thu !

(BH148-10)

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Không hiểu mọi người cảm thấy thế nào khi ngồi trước biển? Còn mình lần nào cũng thế , mình nhớ cha vô hạn. Ngày xưa đọc truyện " cánh buồn đỏ thắm" nôn nao cảm giác đợi chờ. Mình đã từng trải qua cảm giác mong đợi từng giây từng phút ngày cha trở về... Cảm giác được ôm chặt cha trong vòng tay mình,nghe mùi biển mặn trong hơi thở mỏi mệt, sau chuyến đi biển dài ngày của cha, cảm giác ran rát trên làn da sạm đen vì nắng cháy , thấy mắt nhạt nhoà vì màu tóc bạc trắng gió sương...cha mình đấy! Hình ảnh cha trở về sau mỗi chuyến đi xa.
Sáng nay ngồi trước biển lồng lộng gió, ít nắng, lác đác mưa rơi, nghe sóng vỗ ì ầm mình như thấy con tàu của cha đang cập bến! Dõi mắt thật xa, cố ngóng một cánh buồm chỉ thấy vời vợi là sông nước mênh mông, mây trời u ám. ..Gần trưa thì gió lốc mưa to . Hai mẹ con đội mưa trở về SG mà lòng mình ngổn ngang day dứt.
Mình nghe biển tự hát từ trùng Dương xa thẳm... Một bài ca ngàn đời của tự nhiên mà loài người chưa bao giờ thấu hiểu ! Bỗng thấy lòng trống trải nỗi nhớ mơ hồ ...Cảm giác như là mình chưa biết đợi chờ vậy . Hình như mình ra đi vội quá cha chưa kịp về...

Tiếng gọi trùng Dương

Ì ầm tiếng sóng khơi xa
Trùng Dương gọi miền kí ứ
Ồn ào sóng xô đánh thức
Nỗi niềm kiếp sống phong ba
Biển Vũng tàu ngày 31/7/2014

Bóng ai như là bóng cha
Phủ che một trời thương nhớ
Cánh buồm xa xôi thật đó
Nhưng mà rạo rực tim ta
Ôi sao mà xa thật xa
Sóng chưa đổ về bờ cát ?
Dù ta có nghe tiếng hát
Vọng từ muôn dặm trùng khơi
Chỉ nghe gió rít khản lời
Chỉ nghe mưa cuồng giăng lối
Chỉ nghe thinh không vời vợi
Chỉ nghe trong lòng chơi vơi
Biển ơi cho nhắn đôi lời
Cha yêu ở đâu xa lắm
Mắt con dõi tìm đăm đắm
Cánh buồm chuyển trắng sang nâu.
Cha đang ở đâu ở đâu?
(BH 147-31)

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Nhớ

Một chiều ra đứng ngắm sông
Lặng nhìn mênh mang con nước
Mới hay cuộc đời xuôi ngược
Khác chi dòng chảy đôi bờ

Một ngày ai đó ngẩn ngơ
Ngó lên trời cao xanh biếc
Mới hay cách chia ly biệt
Thẳm xa nỗi nhớ dại khờ

Tìm nhau tìm đến bao giờ ?
Người đâu chỉ về trong mơ ?
Yêu thương sao hoài dang dở ?
Nhớ nhung một gánh đợi chờ ...

(BH147-29)
Hãy cầm tay nhau

Đừng e sợ hãy cầm tay anh nhé
Ta dắt nhau đi vào trong cõi mộng mơ
Ngần ngại chi chờ đợi đến bao giờ
Hạnh phúc chỉ , đến một lần thôi đấy
Đừng run rẩy ,khi Anh hôn em nồng cháy
Đừng nghĩ vu vơ , khi Anh chẳng gần em
Đừng trằn trọc băn khoăn ,khi giấc mộng chẳng êm đềm
Bởi Anh luôn nghĩ về em , và thương em biết mấy
Em có thương Anh thì hãy cho Anh thấy
Tình yêu em ,Sâu thẳm như màn đêm
Ánh mắt em nồng nàn tha thiết êm đềm
Đôi môi em ngọt ngào cháy bùng trong Anh ngọn lửa Tình bất diệt
Hãy cầm tay nhau để không xa biền biệt
Phố xá chật người ta sẽ lạc mất thôi
Tìm lại được nhau khó lắm em ơi
Xin hãy nắm chặt bàn tay anh em nhé

(BH147-29)

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Tìm nhau trong mơ
Anh đi tìm em , em đi tìm Anh...
Ta đuổi nhau, trong biển đời, mênh mông vô định.
Anh hối hả trao em, nụ hôn định mệnh
Rồi đi xa ...
Dẫu biết là : Duyên phận mong manh như con sóng tan nhoà
Nhưng trái Tim khát khao với bao nhiêu bỏng cháy ?
Vẫn biết là,Anh còn đang ở đấy
Nhưng sao em lại thôi tìm Anh?
Đêm thật dài bầu trời thật trong xanh
Ngàn ánh sao đêm múa may như trêu đùa ngoài cửa sổ
Làn gió mơn man gọi mời em bước ra ngoài khung cửa
Nhưng em chỉ tìm hình bóng của Anh thôi
Tìm nhau,tìm nhau, để vui hết một đời
Em chẳng muốn đợi chờ mòn mỏi
Hạnh Phúc nhỏ nhoi mà xa xôi vời vợi
Giật mình...
Hoá ra là ...một giấc mơ thôi!
(BH 14726)
Biết

Vẫn biết là,Người tôi đang ở đó
Vui với bạn bè,hoan hỉ với người ta
Cuộc sống gọi mời ,đam mê chưa qua
Biết những dối gian, còn vây quanh đâu đó

Có phải vì Yêu ,nên lòng ai trăng gió
Có phải vì Thương ,nên Tim quặn Hờn ghen?
Có phải vì Tình ,ai thấy dạ yếu mềm?
Có phải vì Đau ,nên hồn ai tê tái?

Nghĩ thế thôi nhưng biết yêu là dại
Đành để Tim Người lắng đọng xôn xao
Bởi con tim dại khờ ,có biết hỏi vì sao
Cứ yêu ghét ,giận hờn , rồi tha thứ...

Chúc cho Người những ngày vui vô tư lự
Hạnh phúc mong manh biết còn đến bao giờ?
Những ngọt ngào xin hoá đá câu Thơ
Để mãi còn chẳng nhoà theo năm tháng...

(BH147-25)
Phí

Rượu ko say uống làm chi ...phí rượu
Tình không đắm yêu làm gì ...phí tâm
Hôn không ngọt hôn làm chi ...phí sức
Người hết đam mê luu luyến chi ...phí tình

(BH147-23)

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Nghe bạn kể chuyện đời mình, câu chuyên rất đời thường nhưng dư âm cay đắng.Thôi mong bạn hãy bỏ quên quá khứ để hướng về tương lai tươi đẹp hơn nhé.Người chân thành như bạn ,trời ko phụ lòng bạn đâu .

Đừng 
(tặng người bạn chân thành)

Xin đừng tiếc một đời hoa
Xin đừng cay nghiệt xót xa vì người
Cuộc đời có thế mà thôi
Trần gian chật chội, lòng người đa mang
Thế nên cơ sự dở dang
Thế nên cuộc sống lỡ làng vậy thôi
Trời cho ta một cuộc chơi
Duyên tình số phận buông lơi câu thề
Đời buồn như một cơn mê
Lòng đau như cắt dạ tê tái lòng
Thôi duyên không nợ đừng mong
Phận mình mình giữ mặc lòng người ta
Giấc mơ ngắn ngủi xa hoa
Chẳng còn dịu ngọt chẳng là mê say
Thôi thì giờ cứ nhảy bay
Cho tươi cuộc sống cho đầy khát khao
Đừng bao giờ hỏi vì sao
Trăm năm là mấy chát chao làm gì

(BH147-20)
Cậu bảo tớ làm thơ cho cậu à? Tớ làm suốt đó thôi. Mỗi bài thơ viết ra là tất cả suy tư trăn trở của tớ về nhân tình thế thái. Sướng nhất là cậu hiểu được tận cùng điều tớ muốn nói. Ghét nhất là cậu không hiểu vì sao tớ lại viết như thế.
Cậu bảo :thấy tớ làm thơ đủ chủ đề : khôn dại ,buồn ,vui, chờ, mong …mà chưa có bài nào Sướng cả. Vậy thì Hôm nay làm bài thơ SƯỚNG đây

SƯỚNG

Sướng là có bạn ở đây
Cùng nhau chia sớt vơi đầy tâm tư.
Tiếng đàn kí ức thoảng đưa
Giọt trong giọt đục chẳng vừa hai tai
Bây giờ nhìn một hóa hai
Nhập nhoằng trong nắng bóng ai ngỡ ngàng.
Mới hay rằng đã mơ màng
Mới hay duyên phận vội vàng đến đi.
Nhớ sao một thuở xuân thì
Xanh xuân thắm sắc ai bì người xưa.
Tay trong tay buổi tiễn đưa
Tình trong thôi đã, ngoài vừa xót xa.
Vui thì vui nhưng lo xa,
Buồn thì buồn lắm ai mà biết đâu
Sướng thì sướng đấy thật lâu
Khổ thì ai biết âu sầu vì ai ?

Thế là sướng.. đúng hay sai ?
(BH174-19)