Nỗi nhớ mùa Đông
Không biết mọi người thế nào nhưng mình thì thích mùa Đông hơn mùa hè.
Chẳng phải vì mùa Đông chỉ có ở miền Bắc nên mình nhớ. Hay vì mùa Đông cho ta những kỉ niệm khó phai mờ?
Mình nhớ lắm cái cảnh cha mình đi Tàu viễn dương xa lắc, mỗi năm về nhà chừng hai đến ba lần.Chỉ có mấy mẹ con quấn quít bên nhau.
Những buổi chiều mùa Đông bầu trời u ám, lại còn mưa Phùn gió Bấc nữa...sau giờ làm,mẹ mải miết đạp xe trong cái giá rét để về với đàn con nhỏ. Ba chị em bọn mình thì rúc sẵn trong chăn như chim non chờ mồi. Mọi sinh hoạt ăn uống học hành đều ở trên cái giường . Ngày ấy cha mua cho cái nệm mút từ Sài Gòn. Quý lắm!
Tối tối,sau khi học hành ăn uống xong, mẹ nằm giữa, hai em một bên và mình một bên. Mẹ bắt đầu kể chuyện ngày xửa ngày xưa...mình nghe chăm chú lắm nhưng mình không chú ý nội dung câu chuyện mà mình chăm chú nhìn ánh mắt xa xôi của mẹ mỗi khi bà kể chuyện. Ấy là khi bà nhớ cha. Bà bảo : "mùa Đông buồn thế này mà không có các con thì mẹ chết mất". Lúc ấy mình mơ Hồ cảm nhận được khái niệm "nỗi buồn mùa Đông " là thế nào. Ừ đúng là vậy. Một cảm giác lạnh lẽo trống trải hụt hẫng khó tả. Mình khao khát được ngả đầu vào ngực cha để cảm nhận sự chắc chắn ấm áp của bờ vai trụ cột.Một ước muốn nhỏ nhoi được cha hôn lên trán trước giờ đi ngủ...thế mà mọi thứ chỉ là ước mơ thôi!
Trong đôi mắt xa xôi của mẹ mình nhìn thấy bóng dáng của biển khơi , sóng vỗ và cả những con Tàu. Xa hơn thấp thoáng những cánh buồm nâu trắng.Đẹp lắm mà cũng buồn đến não lòng. Những hôm Đài báo gió mùa Đông Bắc, biển động, mẹ lại bảo " thương đời thủy thủ". Lúc ấy mình mới hiểu thế nào là "nỗi nhớ biển khơi"thế nào là chia xa mong chờ.
Rồi những ngày mùa Đông khi cha trở về,
Người phả vào ngôi nhà một sức sống mãnh liệt và sự rộn ràng khôn tả. Mẹ vui như Tết còn mình thì cứ thích được nằm ngủ chung với bố mẹ. Nhưng ông nhẹ nhàng ôm mình rồi dịu dàng bảo: "này công chúa của bố, con lớn nhanh quá, ngày càng xinh đẹp" Rồi bỗng dưng ông hôn lên trán mình y như là mình đã ao ước. Thế rồi ông cõng mình sang phòng bên và nói : "các con ngủ ngoan nhé, ngày Mai sẽ có quà "mình ứ thèm quà, Mình thèm được cha ôm cơ! Nhưng mình biết cha muốn mình nghe lời nên hai chị em giả vờ nhắm tịt mắt lại. Một giấc ngủ Bình yên trôi qua nhẹ nhàng trong tuổi Thơ êm dịu như thế .Trong giấc mơ mình thấy cha là vua mẹ là Hoàng hậu. Công chúa là mình. Một lâu Đài hạnh phúc lung Linh những ngọn nến xanh,Hồng, vàng, đỏ...thật đẹp rồi mờ dần và lại xa xôi ...
Cha ơi ! mùa Đông lại về rồi ...con lại nhớ cha biết mấy!
(BH141111)