Translate

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

Trưởng thành.
Càng trưởng thành càng ngại nói nhiều hơn.
Không phải vì lo, mà vì ta đã hiểu.
Cuộc sống ngoài kia có bao điều kì diệu?
Nhưng sức người hữu hạn với đam mê.
Càng trưởng thành, càng ngại nói khen-chê
Bởi ta biết, nào có ai hoàn hảo.
Tốt,xấu,dở,tài, chỉ là kĩ xảo
Chẳng có ai sống thật ở ngoài đời.
Càng trưởng thành, càng thấm sự chơi vơi.
Đó là lúc, mọi thứ đều vô nghĩa
Bè bạn,tiền tài,tình yêu, là xa xỉ
Ta chỉ cần một tri kỉ mà thôi.
Càng trưởng thành, càng sợ thời gian trôi
Sợ không kịp làm, những điều giản dị:
-Báo hiếu mẹ cha,
-Cảm ơn tri kỉ,
-Chăm sóc bản thân mình
-Và học yêu thương...
Càng trưởng thành càng thích lặng im hơn
Để cảm nhận,để thấu tình nhân thế,
Để thấy hạnh phúc chẳng bao giờ là dễ,
Sân khấu cuộc đời,hai mặt lạ quen...
Càng trưởng thành, càng không muốn bon chen.
Suy cho cùng,đời chết đi là hết.
Mọi ảo ảnh,hào quang mà ta biết,
Cũng chỉ là phù du,hư ảo,hư danh...
Càng trưởng thành hồn xác càng mong manh...
(BH-187-10)
Syd-in the winter.
Lạc trôi
Có những điều không thể nói cùng ai,
Tôi đem cất tận đáy tim bé nhỏ.
Ngày trôi qua, con tim dần chật chỗ,
Có vài lần, nó gõ cửa hồn tôi:
«Này ! Bà chủ ơi, lòng tôi chật lắm rồi
Bà đừng cố nhét thêm điều gì nữa.
Cái dùng được, thì dùng đi đừng bỏ
Cái không thể xài, nhắm mắt mà buông đi ! »
Nó hậm hực, như một kẻ sân si,
Thấy mình mất, một phần đời vô ích.
Tôi thương quá, đành ra sông đổ toạch
Cho trời, mây và sông suối cuốn đi…
Từ đó về sau tôi chẳng nói câu gì,
Nó bảo tôi, sao lại dễ lãng quên như thế
Tôi chỉ lặng im,vì nói ra đâu có dễ,
Tôi sợ nó nặng lòng,nó lại khổ vì tôi
Một ngày kia nó lại gõ hồn tôi
« Bà ơi tôi thấy mình rỗng tuếch,
Hồn tôi ngày xưa, chịt chằng như kênh rạch.
Máu đỏ tươi, nuôi thắm đỏ môi người ?
« Xin bà hãy cất lại vào tôi,
Chút ưu tư, chút muộn phiền ,rắc rối
Chút nắng mưa, giữa dòng đời rất vội
Để tôi được là mình, mà không bị lạc trôi ! »
(BH-183-07)
Syd một ngày ấm áp hiếm hoi trong mùa đông
Trải nghiệm
Sáng
Tôi bước ra một thế giới mênh mông…
Thấy trời ở đây xanh hơn , gió lộng hơn thì phải ?
Đường quê hương, hun hút cùng xa mãi,
Tiếng chim ríu ran, không giống ở quê nhà.
Trưa
Tôi bước lang thang, trên con đường lạ xa
Rồi băng qua những khúc cua không có nhiều xe cộ.
Canh giờ tàu,chọn hành trình với các màu: vàng, xanh, đỏ
Tôi biết mình ở chỗ nào, trong không gian, thời gian.
Chiều
Tôi trở về, trên con đường thênh thang
Không giới hạn,nhưng buộc ràng luật lệ
Cái không thể và những điều có thể…
Ở nơi đây, mọi thứ rất rõ ràng.
Tối
Bữa tối nhẹ nhàng và không vội vàng
Thịt nhiều hơn cơm,ít rau,đẹp mắt
Bóng tối trùm lên,ngọn đèn, heo hắt *
Không gian bình an,hương vị nồng cay
Khuya
Văng vẳng trong đêm, khúc nhạc mê say
Ngẫm nghĩ mọi điều phúc,họa,rủi,may
Thế giới vô cùng,đời người hữu hạn
Ai biết tương lai cái gì đổi thay ?
Sydney một ngày đông rất lạnh.
P/s :"Bóng tối trùm lên,ngọn đèn heo hắt" * hiểu là Buổi tối ở đây tối tăm,trong nhà chỉ bật những ngọn đèn nhỏ.mọi người ý thức tiết kiệm điện rất cao, vì tiền điện rất đắt.Nhà dù rộng nhưng chỉ bật đèn khi cần thiết.Không bật tá lả như ở VN
Mùa Đông Đỏ
Ở đây mùa lạnh mù mây phủ
Vầng Dương trốn biệt tận chân mây
Tí tách giọt mưa rung cành lá
Giá lạnh mơn man đến tê người.
Tôi nhớ ngày xưa, xưa lắm rồi
Những chiều đông lạnh rất đơn côi
Cha đi biền biệt trên sông nước
Mẹ ngóng tôi chờ, mắt xa xôi...
Cha bảo: mùa đông cần có đôi
Cùng nhau thổi lửa thắp cuộc đời
Giữ lửa mới là điều thật khó
Mong con: "Mùa đông đỏ" mãi thôi.
Con chẳng lạnh đâu cha yêu ơi.
Trái tim luôn đỏ, dẫu chơi vơi
Bàn tay luôn ấm, dù nghiệt ngã
Ngọn lửa của con - cha bên đời!
Tặng cha
Viết tại Sydney 9/6/2018


Bạn gọi hỏi tôi "Mày đi thật á ".Ừ thì trong thế giới phẳng này khoảng cách đâu còn là vấn đề nữa. Dư mà bạn í nhắc mình những kỉ niệm khiến mình mủi lòng ghê .Bạn lo lắng sẽ không liên lạc được.Trời ạ, bây giờ thời đại công nghệ 4.0 rồi ,lo gì. Chiều nay ,rảnh rỗi ,viết tặng bạn bài thơ vậy,thay cho lời muốn nói nha .
VÀ CỨ THẾ NGƯỜI ĐI…
Và cứ thế… người đi …
Chào kí ức chào khoảng trời bé nhỏ
Đất ở đâu, cũng nâu và xanh cỏ 
Da thịt người- đất mẹ thấm mồ hôi.
Bầu trời ở đâu, gió cũng lả lơi 
Lúc nắng, khi mưa, những chiều giông tố 
Gió len lỏi vút qua từng ngõ nhỏ
Ánh trăng đêm khi tỏ khi mờ
Người ra đi đành bỏ lại bến chờ…
Còn ai ngồi co ro trong Gió Bấc?
Có ai nhớ bóng vàng Thu trầm mặc ?
Nắng phương Nam rạo rực cả trưa hè.
Người đi rồi người sẽ nhớ rặng tre.
Nơi làng quê, tiếng sáo diều réo rắt.
Mục đồng về thôn khi bóng chiều đã tắt,
Đàn cò bay, nắng tắt lịm trên cây
Í... a … quan họ chia tay 
Người đi người ở vơi đầy nhớ thương!
(BH-1805-29)

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

Hôm trước có người pot một bài báo khiến mình lại nhớ "những điều thấm thía" của cha.Sắp giỗ cha rồi.Nhớ về lời dạy của Người...

Con ạ,
Rồi có lúc người sẽ rời xa,
Vì gặp gỡ mà tình duyên không có.
Dẫu níu kéo cũng chẳng thành duyên nợ
Ước trăm năm thì cũng vẫn xa rời.

Con ơi
Thời gian là dòng nước chảy xuôi
Cuốn đi bao thị phi phiền muộn
Lo lắng mà chi,hãy chỉ làm điều thiện
Để tâm ta không hổ thẹn với mình.

Con à,
Một lần thất bại là một dịp hồi sinh
Nếu ta biết đạp bức tường tuyệt vọng
Hãy giữ niềm tin,hãy thôi ảo mộng
Con sẽ thấy những điều kì diệu nở hoa.

Con này
Mỗi  con người khi được sinh ra
Là một phần do chúa trời ban định
Người được  làm vua,
Kẻ được làm quan,
Đa số chỉ làm thường dân,
Có người thì yểu mệnh...
Nhưng không ai có thể chọn cho mình,
Người mẹ.
Người cha.

Nên đừng buồn khi mình không được hưởng vinh hoa,
Đừng tuyệt vọng nếu cuộc đời có nhiều ngang trái.
Điều thiện tâm con làm,sẽ là phúc- lộc- tài còn mãi,
Con sẽ hưởng muôn đời...

Con sẽ thấy
Có đôi lúc lòng mình chơi vơi
Mọi chỗ dựa bỗng thành hư ảo
Là khi niềm tin trong con chao đảo
Con phải nhìn lại bản thân mình.

Rồi có ngày
Tình yêu tựa chiếc phao cứu sinh
Cho con lại nôn nao háo hức
Nhưng ngờ đâu đó là tình yêu không có thực
Yêu đơn phương,yêu mù quáng,dại khờ.
Đó là lúc con cần phân biệt khái niệm thực- mơ,
Để biết điểm dừng,
Nhắc mình tỉnh ngộ.

Con nên nhớ,
Phải biết lãng quên từ những điều bé nhỏ,
Để thứ tha cho những kẻ lỗi lầm
Sống hết mình và hãy từ tâm
Đừng muộn phiền vì miệng đời chua chát.

Điều cuối cùng
Rồi một ngày kia ai cũng về với cát
Chốn thiên đàng vĩnh cửu bình yên.
Ai mang theo được nhà, xe, của cải, kim tiền?
Những ứng xử của ta mới là điều còn lại.
Người đã đi rồi trái tim nào đập mãi?
Nhưng vẻ đẹp tâm hồn sẽ bất diệt với tháng năm.

Nhớ nhé con
Những điều thấm thía vuông tròn
Mong con không vấp ngã,
Mong con vững như đá
Mạnh như đồng
Để cuộc đời con mãi mãi màu hồng
Nhé con.

(BH1703-07)
Tình khúc tháng ba

Tháng ba,khấp khểnh ngày trôi,
Gió đi,bàn tay lướt vội,
Mây bay,ngập ngừng bối rối,
Thả rơi, tơ tình thênh thang...

Lận đận, một đời vương mang
Sợi thương, sợi yêu, sợi nhớ
Trở trăn  từ  Đông sang Hạ.
Lạc trôi sau phút thờ ơ...

Vắt vẻo bên sông đợi chờ,
Nợ duyên chân trời xứ lạ
Chiều nay phương Đông buồn quá
Mang mang tim tím xanh xanh

Nửa đời mới hiểu mong manh.
Tầm xuân trổ hoa xanh biếc
Diêu bông có đâu mà tiếc
Tình ca người hát vu vơ

Nỗi niềm dẫm nát câu thơ
Giai âm gọi về cảm xúc.
Cõi mơ có bao giờ thực?
Vi vu... vi vu... vi vu...

(BH-183-13)
(Tản mạn khi dạy hs làm thơ )
Bóng mẹ.

Ngày đi như mùa đi
Cuốn nồng nàn oi ả
Gió xôn xao vội vã
Dịu dịu heo may chiều.

Đêm về mây cô liêu
Lững thững đầu ngõ vắng
Ngọn đèn xa mờ trắng
Thấp thoáng bóng một
 người

Thấp cao trên đường đời
Dáng hình sao chơi vơi
Bóng đêm và bóng mẹ
Khiến tim ta nghẹn lời.

(BH-1803-15)
Giỗ cha lần thứ 25
Hôm nay giỗ cha. Sáng thức dậy, đất trời mát dịu bởi cơn mưa đầu mùa hạ. Tiếng mưa tí tách rì rầm như lời cha thủ thỉ xa xưa...
Tôi nhớ những ngày mưa cha đưa tôi đi học ở Sài Gòn. Hồi đó là khoảng  năm 1987. Tính ra lúc đó tôi cũng 17 tuổi rồi,mới chuyển từ Hà Nội vào tiếp tục học sư phạm ở Sài Gòn. Thời gian đầu,sáng cha đưa tôi đi học ở An Dương Vương,chiều cha rước tôi về Lê Văn Sỹ. Một bữa,Sài Gòn mưa như trút. Con đường NTMK sâm sấp nước đến mắt cá chân. Cái xe tay ga cha mua từ Nhật,(lúc ấy là mốt,vì mọi người thường đi xe số)dở chứng chết máy. Hai cha con đành hì hụi dắt xe,lội nước về nhà. Cha đi trước,tôi đi sau.Thỉnh thoảng ông ngoái đầu lại như sợ tôi bị bắt cóc.Đi một quãng đường xa,gần về tới nhà,cách cầu Trương Minh Giản (bây giờ là cầu Lê Văn Sỹ ) chừng mấy chục mét, tôi thở than mệt mỏi.( thực ra là tôi nũng nịu cha thôi).Cha bảo chờ khi trèo lên đỉnh cầu, cha sẽ cho tôi biết một trò vui. Lát sau,  cha bảo tôi ngồi lên xe,cha cầm tay lái và ông dùng chân đẩy mạnh cho xe lao xuống dốc.Cứ thế hai cha con đu theo quán tính quẹo vào con hẻm ngay chân cầu về nhà. Tôi không biết vì sao bỗng dưng xe lại nổ máy. Tôi cười khoái trá,hỉ hả như vừa vớ được vàng.Tôi còn nhớ cái âm thanh phành phạch khi chiếc xe bỗng dưng khởi động trở lại.Nó hòa cùng tiếng cười khà khà khoan khoái của cha. Sau hôm ấy,cha hì hục sửa xe. Cha tháo hết các bộ phận máy ra,làm gì đó,và rồi nó lại chạy ngon lành.
Đêm qua con đếm sao trời.Nhưng trời mù sương. Trong giấc mơ con thấy một ngôi sao rực sáng y như ánh mắt và nụ cười của cha năm nào.Ngôi sao ấy dõi theo con,lấp lánh tươi vui đến lạ. Con biết cha đang về bên chúng con và mẹ. Cha ơi hãy phù hộ cho mẹ khỏe nhé. Năm nay mẹ yếu rồi.

Hai lăm năm chưa biết
Làm sao thôi nhớ nhung.
Cha ơi cha biết không?
Mẹ năm nay không khỏe.

Chúng con đều biết thế
Quy luật của cuộc đời
Sinh lão bệnh tử thôi
Có gì đâu mà sợ

Ngày xưa con còn nhỏ
Cha bảo có phép màu
Làm mọi người sống lâu
Đó là tình yêu đấy.

Con bây giờ mới thấy
Tình cha thật nhiệm màu
Mỗi khi con buồn đau
Nhớ về cha sẽ hết.

Và bây giờ con biết
Mẹ cũng giống như cha
Mẹ như vầng trăng ngà
Xóa nỗi đau tàn tạ

Mỗi khi con gục ngã
Mỏi bước chặng đường xa
Con nghĩ về mẹ cha
Thấy đời mình Hạnh Phúc

(BH-31/3/2018-
Rằm tháng hai Mậu Tuất 2018)

Sắc vị

SẮC VỊ
(Viết cho cá tháng tư)

Ừ thì sắc vị mùa Xuân,
Mướt xanh rồi cũng tàn dần theo mưa.
Hạ về cháy giấc mơ trưa.
Thu tàn ánh mắt, Đông  chừa nếp nhăn.
Vị đời mặn nhạt đôi lần
Bể tình có lúc lăn tăn cõi lòng
Ngẫm ra sắc vị hư không
Phải đâu  con tạo mà lòng người thôi.
Chân tình nên nhớ cả đời
Bạc tình sao trách ngại  lời vương tơ.
Cuộc đời chẳng phải như mơ
Vì duyên nên phải đợi chờ tùy duyên.

(BH-1804-01)