Translate

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Không hiểu mọi người cảm thấy thế nào khi ngồi trước biển? Còn mình lần nào cũng thế , mình nhớ cha vô hạn. Ngày xưa đọc truyện " cánh buồn đỏ thắm" nôn nao cảm giác đợi chờ. Mình đã từng trải qua cảm giác mong đợi từng giây từng phút ngày cha trở về... Cảm giác được ôm chặt cha trong vòng tay mình,nghe mùi biển mặn trong hơi thở mỏi mệt, sau chuyến đi biển dài ngày của cha, cảm giác ran rát trên làn da sạm đen vì nắng cháy , thấy mắt nhạt nhoà vì màu tóc bạc trắng gió sương...cha mình đấy! Hình ảnh cha trở về sau mỗi chuyến đi xa.
Sáng nay ngồi trước biển lồng lộng gió, ít nắng, lác đác mưa rơi, nghe sóng vỗ ì ầm mình như thấy con tàu của cha đang cập bến! Dõi mắt thật xa, cố ngóng một cánh buồm chỉ thấy vời vợi là sông nước mênh mông, mây trời u ám. ..Gần trưa thì gió lốc mưa to . Hai mẹ con đội mưa trở về SG mà lòng mình ngổn ngang day dứt.
Mình nghe biển tự hát từ trùng Dương xa thẳm... Một bài ca ngàn đời của tự nhiên mà loài người chưa bao giờ thấu hiểu ! Bỗng thấy lòng trống trải nỗi nhớ mơ hồ ...Cảm giác như là mình chưa biết đợi chờ vậy . Hình như mình ra đi vội quá cha chưa kịp về...

Tiếng gọi trùng Dương

Ì ầm tiếng sóng khơi xa
Trùng Dương gọi miền kí ứ
Ồn ào sóng xô đánh thức
Nỗi niềm kiếp sống phong ba
Biển Vũng tàu ngày 31/7/2014

Bóng ai như là bóng cha
Phủ che một trời thương nhớ
Cánh buồm xa xôi thật đó
Nhưng mà rạo rực tim ta
Ôi sao mà xa thật xa
Sóng chưa đổ về bờ cát ?
Dù ta có nghe tiếng hát
Vọng từ muôn dặm trùng khơi
Chỉ nghe gió rít khản lời
Chỉ nghe mưa cuồng giăng lối
Chỉ nghe thinh không vời vợi
Chỉ nghe trong lòng chơi vơi
Biển ơi cho nhắn đôi lời
Cha yêu ở đâu xa lắm
Mắt con dõi tìm đăm đắm
Cánh buồm chuyển trắng sang nâu.
Cha đang ở đâu ở đâu?
(BH 147-31)

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Nhớ

Một chiều ra đứng ngắm sông
Lặng nhìn mênh mang con nước
Mới hay cuộc đời xuôi ngược
Khác chi dòng chảy đôi bờ

Một ngày ai đó ngẩn ngơ
Ngó lên trời cao xanh biếc
Mới hay cách chia ly biệt
Thẳm xa nỗi nhớ dại khờ

Tìm nhau tìm đến bao giờ ?
Người đâu chỉ về trong mơ ?
Yêu thương sao hoài dang dở ?
Nhớ nhung một gánh đợi chờ ...

(BH147-29)
Hãy cầm tay nhau

Đừng e sợ hãy cầm tay anh nhé
Ta dắt nhau đi vào trong cõi mộng mơ
Ngần ngại chi chờ đợi đến bao giờ
Hạnh phúc chỉ , đến một lần thôi đấy
Đừng run rẩy ,khi Anh hôn em nồng cháy
Đừng nghĩ vu vơ , khi Anh chẳng gần em
Đừng trằn trọc băn khoăn ,khi giấc mộng chẳng êm đềm
Bởi Anh luôn nghĩ về em , và thương em biết mấy
Em có thương Anh thì hãy cho Anh thấy
Tình yêu em ,Sâu thẳm như màn đêm
Ánh mắt em nồng nàn tha thiết êm đềm
Đôi môi em ngọt ngào cháy bùng trong Anh ngọn lửa Tình bất diệt
Hãy cầm tay nhau để không xa biền biệt
Phố xá chật người ta sẽ lạc mất thôi
Tìm lại được nhau khó lắm em ơi
Xin hãy nắm chặt bàn tay anh em nhé

(BH147-29)

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Tìm nhau trong mơ
Anh đi tìm em , em đi tìm Anh...
Ta đuổi nhau, trong biển đời, mênh mông vô định.
Anh hối hả trao em, nụ hôn định mệnh
Rồi đi xa ...
Dẫu biết là : Duyên phận mong manh như con sóng tan nhoà
Nhưng trái Tim khát khao với bao nhiêu bỏng cháy ?
Vẫn biết là,Anh còn đang ở đấy
Nhưng sao em lại thôi tìm Anh?
Đêm thật dài bầu trời thật trong xanh
Ngàn ánh sao đêm múa may như trêu đùa ngoài cửa sổ
Làn gió mơn man gọi mời em bước ra ngoài khung cửa
Nhưng em chỉ tìm hình bóng của Anh thôi
Tìm nhau,tìm nhau, để vui hết một đời
Em chẳng muốn đợi chờ mòn mỏi
Hạnh Phúc nhỏ nhoi mà xa xôi vời vợi
Giật mình...
Hoá ra là ...một giấc mơ thôi!
(BH 14726)
Biết

Vẫn biết là,Người tôi đang ở đó
Vui với bạn bè,hoan hỉ với người ta
Cuộc sống gọi mời ,đam mê chưa qua
Biết những dối gian, còn vây quanh đâu đó

Có phải vì Yêu ,nên lòng ai trăng gió
Có phải vì Thương ,nên Tim quặn Hờn ghen?
Có phải vì Tình ,ai thấy dạ yếu mềm?
Có phải vì Đau ,nên hồn ai tê tái?

Nghĩ thế thôi nhưng biết yêu là dại
Đành để Tim Người lắng đọng xôn xao
Bởi con tim dại khờ ,có biết hỏi vì sao
Cứ yêu ghét ,giận hờn , rồi tha thứ...

Chúc cho Người những ngày vui vô tư lự
Hạnh phúc mong manh biết còn đến bao giờ?
Những ngọt ngào xin hoá đá câu Thơ
Để mãi còn chẳng nhoà theo năm tháng...

(BH147-25)
Phí

Rượu ko say uống làm chi ...phí rượu
Tình không đắm yêu làm gì ...phí tâm
Hôn không ngọt hôn làm chi ...phí sức
Người hết đam mê luu luyến chi ...phí tình

(BH147-23)

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Nghe bạn kể chuyện đời mình, câu chuyên rất đời thường nhưng dư âm cay đắng.Thôi mong bạn hãy bỏ quên quá khứ để hướng về tương lai tươi đẹp hơn nhé.Người chân thành như bạn ,trời ko phụ lòng bạn đâu .

Đừng 
(tặng người bạn chân thành)

Xin đừng tiếc một đời hoa
Xin đừng cay nghiệt xót xa vì người
Cuộc đời có thế mà thôi
Trần gian chật chội, lòng người đa mang
Thế nên cơ sự dở dang
Thế nên cuộc sống lỡ làng vậy thôi
Trời cho ta một cuộc chơi
Duyên tình số phận buông lơi câu thề
Đời buồn như một cơn mê
Lòng đau như cắt dạ tê tái lòng
Thôi duyên không nợ đừng mong
Phận mình mình giữ mặc lòng người ta
Giấc mơ ngắn ngủi xa hoa
Chẳng còn dịu ngọt chẳng là mê say
Thôi thì giờ cứ nhảy bay
Cho tươi cuộc sống cho đầy khát khao
Đừng bao giờ hỏi vì sao
Trăm năm là mấy chát chao làm gì

(BH147-20)
Cậu bảo tớ làm thơ cho cậu à? Tớ làm suốt đó thôi. Mỗi bài thơ viết ra là tất cả suy tư trăn trở của tớ về nhân tình thế thái. Sướng nhất là cậu hiểu được tận cùng điều tớ muốn nói. Ghét nhất là cậu không hiểu vì sao tớ lại viết như thế.
Cậu bảo :thấy tớ làm thơ đủ chủ đề : khôn dại ,buồn ,vui, chờ, mong …mà chưa có bài nào Sướng cả. Vậy thì Hôm nay làm bài thơ SƯỚNG đây

SƯỚNG

Sướng là có bạn ở đây
Cùng nhau chia sớt vơi đầy tâm tư.
Tiếng đàn kí ức thoảng đưa
Giọt trong giọt đục chẳng vừa hai tai
Bây giờ nhìn một hóa hai
Nhập nhoằng trong nắng bóng ai ngỡ ngàng.
Mới hay rằng đã mơ màng
Mới hay duyên phận vội vàng đến đi.
Nhớ sao một thuở xuân thì
Xanh xuân thắm sắc ai bì người xưa.
Tay trong tay buổi tiễn đưa
Tình trong thôi đã, ngoài vừa xót xa.
Vui thì vui nhưng lo xa,
Buồn thì buồn lắm ai mà biết đâu
Sướng thì sướng đấy thật lâu
Khổ thì ai biết âu sầu vì ai ?

Thế là sướng.. đúng hay sai ?
(BH174-19)

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

Đợi
Ta đợi gió cho trưa thôi oi ả
Ta đợi mưa cho ướt cả mùa hè
Ta đợi nắng cho đời tươi thêm nhé
Ta đợi người cho thỏa những Đam Mê
Gió cho ta toàn hơi lạnh tái tê
Mưa đem đến những cuồng phong bão tố
Nắng cháy xém một mảnh đời dang dở
Người dối gian bỏ ta giữa đường mơ
Thôi không đợi , chỉ mong trời lặng gió
Mưa nhỏ thôi ,đủ thấm những hanh hao
Nắng Riu riu, ru trọn giấc Chiêm bao
Người dìu dịu, cho ta cùng chia sẻ
(BH147-18)
Khôn

"Khôn ngoan ra cửa quan mới biết
Ai nên khôn mà không dại đôi lần "
Đời bon chen cho ta biết thiệt hơn
Tham sân si ta biết là nhân thế 
Lời ngọt ngào dẫn ta vào Mê lộ
Những đắng cay cho ta hiểu Trần gian
Khi khôn ngoan là biết người dối gian
Khi khôn ngoan là biết lòng kiềm chế
Khi khôn ngoan là biết đời dâu bể
Nghe thánh ca biết nỗi khổ kiếp người
Tiếng chuông chùa văng vẳng biết thảnh thơi
Khúc nhạc vui ta biết người chới với
Dấu buồn đau,dấu trăm điều khó nói
Mượn phấn son che lấp bóng thời gian
Dẫu áo quần xe cộ rất thênh thang
Biết đâu được một ngày thành tay trắng
Khôn là biết giữ tình sâu nghĩa nặng
Sống vị tha,cởi mở và chân thành
Biết quan tâm,buông bỏ cạnh tranh
Biết hy sinh và biết cùng dâng hiến
Khôn là biết khi nào dừng khi nào
tiến
Không tham lam để dục vọng mê cuồng
Biết mình biết người để mà biết yêu thương
Khôn là thế và còn nhiều hơn thế ?

(BH147-19)
Dại
Đường Trần ngắn ngủi Làm sao
Nhân gian sống thác khi nao mà lường
Khôn dại cũng có đủ đường 
Đắm say mù quáng, yêu thương dại khờ
Xin đừng dại dột mộng mơ
Đừng xây ảo ảnh bên bờ khát khao
Thôi đừng mê mải Chiêm bao 
Mê say đừng có đi vào cõi mơ 
Hãy tìm trong những vần Thơ
Cõi tình nhân thế hững hờ ra sao
Hãy tìm trong biển xôn xao
Đâu là lắng đọng nôn nao Tim mình
Hẫy tìm trong những cuộc tình
Trái Tim chân thật lặng thinh không lời
Chân thành sẽ thành thực thôi
Trái Tim gỗ đá thức đời khát khao
Đừng bao giờ hỏi vì sao
Tình yêu cứ đuổi ta vào cõi mê
Giọt dài giọt ngắn tỉ tê
Để cho nhân thế khen chê kiếp người.
Hồng nhan má phấn than ôi
Đời Hoa thì cũng ôi thôi một đời
Hồng Trần bụi cuốn mây trôi
Ngựa xe khách sáo cuộc đời bon chen
Dại khờ mình nhận yếu hèn
Dại khờ mình chẳng đỏ đen với đời
Dại khờ mình bỏ cuộc chơi
Dại khờ mình giũ lấy lời thánh nhân
Rằng yêu thương khổ vạn lần
Loài người sống chết chỉ Cần được Yêu
Ở đời dại nhất là Yêu?

(BH147-17)

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Tôi yêu mẹ! Bất cứ đứa con nào chả yêu mẹ? Nhưng tình yêu của tôi với mẹ khác hẳn mọi đứa trẻ khác. Bởi tôi và mẹ xung khắc. Bởi mẹ tôi có cách dạy con gái khắc nghiệt lắm .
Không bao giờ tôi và mẹ có thể cùng bàn bạc một việc gì đó quá 1 giờ . Ngày cha còn sống, tôi hầu như ít khi nói chuyện với mẹ. Kể từ ngày cha mất , mẹ thui thủi một mình. Nhiều lúc tôi muốn sà vào lòng mẹ như từng ngả trong vòng tay cha. Nhưng một bức tường vô hình nào đó luôn ngăn cản tôi ,tôi ít thân mật với mẹ.
Tôi vẫn thường ghen tị và trách mẹ sao lại chỉ khắt khe với tôi mà lại rất dễ tính với hai đứa em còn lại? Mẹ chị bảo “ Cá ko ăn muối cá ươn” “thương cho roi vọt”.
Nhớ lại ngày bé, tôi là chị cả nên mọi việc gia đình mẹ đều chỉ bảo tôi làm. Tôi nhớ ko lầm là tôi biết nấu cơm từ khi 10 tuổi. Hồi đó chưa có nồi cơm điện. Nầu cơm mà không bị cháy , cơm phải vừa dẻo ,không khô . Ngày ấy không có gạo ngon như bây giờ. Mẹ chỉ cho tôi những bí quyết để nấu cơm ngon chỉ bằng vài hạt muối và ít dầu đậu nành. Rồi mẹ dạy tôi mổ gà . Ôi đó là một nỗi ám ảnh kinh hoàng cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được. Hôm ấy nhà có giỗ. Mẹ gọi tôi xuống bảo “con cắt tiết gà đi !” Chao ôi đứa trẻ 10 tuổi ăn còn chưa xong mà bảo tôi cắt cổ con gà trống hùng dũng kia thì làm sao tôi dám động thủ. Nhưng ánh mắt và giọng nói mẹ vô cùng dứt khoát. Mẹ bảo : “làm con gái những việc này phải biết làm .Sau này mà lỡ lấy phải thằng chồng con trưởng thì người ta không chửi mẹ mày không biết dạy con”. Tôi long ngóng làm theo chỉ dẫn của mẹ : Đầu tiên là cột hai chân con gà lại rồi dùng chân mình giữ lấy để nó không chạy được .Sau đó bẻ quặt hai cánh gà bắt chéo vào nhau. Tay cầm cánh gà đồng thời túm luôn đầu con gà ngửa ra. Vặt lông ở phần cổ , kề dao cắt một vết cắt thật dứt khoát. Ui giời! bây giờ tả lại tôi vẫn còn cảm giác ghê ghê ở bàn tay khi cứa cổ con gà trống ấy. Máu phụt ra rồi con gà giãy giụa. Tim đập thình thịch.Lúc ấy tôi phải dùng hết sức lực mỏng manh của mình để chiến thắng những cú giãy đạp trước khi chết của chú gà trống. Nó khỏe ,giãy mạnh trong đôi bàn tay lẻo khoẻo của tôi, và rồi bỗng dưng một cảm giác mềm nhũn, buông xuôi của chú gà làm tôi bủn rủn. Tôi buông tay ra ,nó bỗng nhảy lên loạng choạng vài bước cái đầu ngắc ngoải , máu chảy ròng ròng…Tôi được phen hồn vía lên mây, mặt cắt không còn giọt máu.Nỗi sợ hãi mà chưa bao giờ tôi trải qua.
Mẹ tôi cười phá lên bảo “ làm thế thì sao mà lấy chồng được “.Phải học thêm nữa.
Rồi mẹ dạy tôi rửa chén như thế nào cho đúng cách. Khi rửa xong, úp chén ra sao. Mẹ bào không bao giờ được chồng các chén bát lên nhau. Nước đọng sẽ tụ khuẩn hôi hám.Mỗi cái chén là một người trong gia đình. Úp chồng lên nhau giống như là anh em ăn hiếp ,đè nén nhau vậy. Phải xếp như hình quạt, cái nọ ghé lên cái kia một góc có kẽ hở để chén khô thoáng không có mùi hôi, và đó là cách cho ta thấy anh em nên nương tựa vào nhau để sống, như thế mới đúng cách .
Mẹ dạy tôi nhiều thứ khác, nhưng khác với cha. Cha dịu dàng và sâu sắc bao nhiêu thì mẹ chi thích mắng mỏ tôi. Nhưng có lẽ điều làm tôi nhớ nhất là quan điểm của mẹ về việc phát triển năng khiếu của con cái. Ngay từ lớp 3, mẹ cho tôi đi học Violin. Mẹ bảo : cần phải biết chút nhạc cho tâm hồn nó phong phú .Nhưng sau 1 năm, thầy dạy nhạc nói với mẹ là tôi có năng khiếu thẩm thấu âm nhạc,và thầy khuyên mẹ gủi tôi lên trường Nhạc ở Hà Nội tiếp tục học violin hoặc học thanh nhạc. Sau bữa đó mẹ không cho tôi đi học nhạc nữa. Mẹ quyết liệt đến mức mẹ sợ tôi nhớ đàn , mẹ đập cây đàn vilon và bảo : biết thế đủ rồi . Nghe được giai điệu , cảm thụ được âm thanh để mà hiểu bản nhạc nói gì là tốt rồi. Học nhiều quá khổ lắm con ạ. Cái nghề “xướng ca vô loài “ con gái nên tránh xa.
Lúc ấy tôi đang đà ham thích .Sự ngăn cản của mẹ làm tôi bức bối. Ngày ấy ờ nhà Kèn ,có đội trống chuyên đánh trống tiếp đón các đoàn khách của chính quyền . Tôi tự mình lén mẹ dự tuyển . Tôi trúng vào đội trống diễu hành. Hàng tuần phải vào tập với trống phách để xả cái nỗi uất ức trong lòng…Mẹ phát hiện bắt tôi bỏ. Mẹ bảo: “ mày mà không nghe lời tao sau này đời mày khổ mày đứng có than vãn”
Tôi đành phải bỏ lớp trống. Sau này chỉ theo mấy bạn Kim Anh , Thúy Gầy học lỏm về đàn Ghita. Một hôm tôi thì thầm với cha là không thể thiếu âm nhạc được. Tôi muốn có một cây đàn piano để tự học ở nhà. Chuyến công tác lần đó của cha khi về , tôi có một cây piano Yamaha –đàn cơ – chân đạp …Kim Anh sau này khoái lắm.Mỗi lần chúng tôi đi học thêm, Kim Anh và Thu Nga thường đi học sớm tranh thủ ghé nhà tôi gõ vài nốt nhạc trong sự tò mò thích thú.
Khi tôi vào đại học, phải lên HN ,sau này vào SG , tôi không có thời gian học nhạc. Nhưng tôi luôn thầm trách mẹ không cho tôi theo đuổi môn nhạc đó.Sau này tôi chỉ hay nghe nhạc. Rồi bình nhạc, bình ca từ và giai điệu của bài hát như một thú vui trở thành thói quen riêng.
Hôm qua ,hai mẹ con ngồi nhắc lại chuyện ngày xưa.Mẹ phán ngay một câu “ Mày ko học nhạc nhưng mà lại học văn .Thơ thẩn rồi cũng khổ. Biết thế cho mày học nhạc , thành ca sỹ ,nhiều tiền hơn làm cô giáo.” Bây giờ mẹ không lo cho mày được như hồi bé. Bây giờ mày muốn đàn piano thì mẹ cũng chịu.Ngày xưa mẹ nhất định không nghe nhạc vì bà ngoại cũng dạy “ làm thân con gái chớ nghe đàn bầu”…Nhưng mà đời có số thật !Trăm đường không tránh khỏi cái số con à.Mẹ lẩm bẩm ông trời :Bắt phong trần phải phong trần .Cho thanh cao mới được phần thanh cao “
Tôi hiểu mẹ muốn nói gì.
Nhưng tôi thầm cảm ơn mẹ.Vì tôi hiểu nỗi khổ của những người “cầm kì thi họa” là thế nào.Thực ra mẹ biết và nhận ra cái sự đa cảm ,nhạy cảm của tôi từ bé.Mẹ đã cố ngăn cái bản chất ấy không cho nó phát triển với hy vọng con mẹ không bị vướng cái chữ :đa đoan
Hóa ra mẹ tinh tế và sâu sắc hơn tôi vẫn tưởng. Tôi cứ nghĩ mẹ sống mạnh mẽ, giản đơn và ít cảm xúc. Nhưng khi tóc tôi bắt đầu có vài sợi bạc, tôi mới hiểu lòng mẹ. Cái nghĩ suy mẹ nghĩ cho tôi là cho trăm năm chứ không cho một ngày.
Cảm ơn mẹ .Con yêu mẹ ! Cảm ơn trời cho mẹ còn ở bên con ! Trên đời này có lẽ chỉ có mẹ mới thực sự là VỊ NGỌT của đời con mà thôi !
NGỌT
Đi khắp thế gian không có ai bằng mẹ
Con biết rồi mẹ luôn khổ vì con
Khi trẻ thơ mẹ la mắng giận hờn
Mẹ khắt khe dạy con thành dâu đảm
Con biết đâu mẹ sống trong thanh đạm
Để cho con được lộng lẫy kiêu sa
Con biết đâu đời mẹ cũng phong ba
Hết vì chồng, rồi bạc đầu vì con cái
Ba đứa con đứa nào cũng dại
Không khôn ngoan ranh mãnh như người đời
Mẹ bảo không sao : hiền sẽ có Phúc thôi
Cứ sống tốt đừng làm điều gian dối
Cứ sống thật đừng nên vì danh lợi
Cứ yêu thương trọn vẹn nghĩa hy sinh
Mẹ biết con, đa đoan cái chữ Tình
Mẹ vẫn bảo: thôi cố mà hàn gắn
Một ngày Sống là một ngày nghĩa tận.
Cứ tuân theo số mệnh trời ban
Cho đến khi không còn duyên nợ trần gian
Thì hãy tự do đi tìm nơi Hạnh Phúc
Lời mẹ nói trăm ngàn câu vạn Phúc
Ngọt từ tâm ,yên dạ, mát tim con
Đi khắp thế gian nào biết có ai hơn
Mẹ chính là VỊ NGỌT cho đời con bớt ĐẮNG
(BH147-13)

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

Cảm ơn bạn Hương "béo".đã cho bọn mình cơ hội gặp nhau để ôn lại kỉ niệm từ thuở 13! Thật vui và khó Quên. Chúc bạn chuyên đi may mắn. Như thỏa Thuận sau bữa tiệc tối qua , tớ làm tặng các bạn bài Thơ về chúng Minh
Chuyện của chúng mình
( tặng Bộ tứ cầu thang 1 và 2 cùng tất cả các bạn từng sống ở khu tập thể Vạn Mỹ -HP)
Vẫn là khuôn mặt ấy thôi
Mấy mươi năm chẳng khác thời thần tiên
Gặp nhau kể chuyện luyên thuyên
Ngày xưa chung vách nỗi niềm dấu che
Nhớ sao những buổi trưa hè
Rủ nhau gánh nước đường về chói chang
Phương Lưu sỏi đá thênh thang
Tuổi Thơ trĩu nặng lo toan việc nhà
Đứa nào đứa ấy như ma
Mặt mũi nhem nhuốc nhìn mà thấy ghê
Vẫn cười vui sướng phủ phê
Nhày dây bịt mắt dép lê lò cò
Tinh mơ sáng sớm hẹn hò
Một thời bao cấp chẳng lo âu gì
Gian nan một thuở dậy thì
Nước non nặng gánh chân đi vòng kiềng
Thế rồi mỗi đứa một miền
Kẻ Nam người Bắc triền miên tháng ngày
Bây giờ hội ngộ nơi đây
Niềm vui bất tận vui say thỏa lòng
Đường lên đỉnh vẫn chưa thông
Béo Hương cạn chén như không có gì
Mèo Ngô, Đạt, Thịnh uống đi
Hà Say lỡ miệng khinh khi Đàn Bà
Thôi thôi cho hắn chết già
Phạt vài ly để gọi là biết thôi
Ha Rồ bảo đã thấy rồi
Ca-Ve phục vụ rượu mời không ngoan
Các chàng mà cứ than van
Đổi đào thì hết tham lam dạy đời
Ha ha ý kiến tuyệt vời
Tiếng cười sang sảng Đạt tôi xả lòng
Cuộc đời lúc có khi không
Mấy ai biết được bên trong nghĩ gì
Hồn nhiên như tuổi dậy thì
Vui đi bỏ hết sân si chực chờ
Say như chưa tỉnh bao giờ
Quên đi dục vọng dại khờ dối gian
Nhớ thời tuổi trẻ gian nan
Cùng nhau giũ mãi tuổi vàng thần tiên
Dù Mai xa cách bạn Hiền
Xa xôi cách trở hai miền nhớ nhau
Cuộc đời dâu bể bể dâu
Niềm vui không dễ cho nhau thế này
Bạn về xin giữ chút say
Hương tình bạn đó Vương đầy con Tim !
(BH 147-08)
Cuối tuần mà Sài Thành vắng vẻ.Những cơn mưa bất chợt xối xả một lúc rồi ra đi.Nắng lại hửng lên,nhưng không đủ làm tim người cao hứng.Bạn bè bận rộn hết cả rồi.Chả í ới gì sất.Cô bạn thân vào SG Alo bảo “có lẽ chúng ta ko gặp nhau được,tớ phải abc…” Bạn kể về cuộc đời của người bà vừa mất , chồng chết lâu rồi ,ko con cái ,khi về với chúa chả có ai bên cạnh.
Ừ thì nghĩa tử là nghĩa tận.Đành để bạn lo hậu sự cho người thân. Nhưng sao thế này …tim ta không yên ả. Chợt thấy một cảm giác vô vị.Chợt nghe một tiếng vọng mỏi mệt của quá khứ.Chợt nhận ra khoảng trống vô hình trong tâm hồn bấy lâu bị che lấp bởi những nụ cười ma mị . Chợt hiểu không có gì có thể bù đắp được niềm tin đã mất,hạnh phúc đã qua, và cảm giác bất an của cái tuổi chưa quá già…
Trống vắng! Chông chênh một nỗi buồn không hề nhẹ…

Khoảng trống

Người đi bỏ lại một nỗi buồn
Cháu con có đấy, chẳng vui hơn
Trần gian ấy vậy mà ngắn ngủi.
Trăm năm chỉ đợi :một ngày chôn

Người đi bỏ lại bóng hoàng hôn
Kẻ ở trần gian lại thấy buồn
Mờ mịt trong mưa con đường nhỏ
Chỉ có mình ta với mưa tuôn

Người đi nắng cũng theo người luôn
Bỏ lại trong ai những bồn chồn
Chợt nghe đau nhói nơi sâu thẳm
Không biết đời ai có khác hơn ?

(BH147-5)
NHẠT
Nhạt nắng sẽ thành chiều
Vắng Sao trời sẽ nắng
Nhạt Hương -Hoa sẽ rụng
Nhạt mùi rượu hết ngon

Khi tình nhạt , nụ hôn...
Hững hờ rơi cảm xúc
Khi môi nhạt phấn son
Là đam mê kết thúc

Đắm say cũng ngủ thức
Cùng trái Tim con người
Đời là một cuộc chơi
Của những miền ảo giác

Này là Hương Man mác
Của tinh yêu ban đầu
Này vị ngọt đậm sâu
Của mê say đắm đuối

Tình đầu hay tình cuối
Rồi cũng sẽ nhạt nhoà
Nhạt mắt môi Hương Hoa
Nhạt khát khao chờ đợi

Nhạt vì người thay đổi
Nhạt vì đời gọi mời
Nhạt vì ai gian dối
Nhạt vì ta buông lơi ...

Biết cuộc sống đang trôi
Dục vọng còn chảy mãi
Đam mê còn tồn tại
Nhân gian còn chơi vơi

Hạnh phúc ngắn ngủi thôi
Họa tai thì chồng chất
Hơn nhau cái được mất
Sau khi đã nhạt nhoà ...

(BH147-11)
 

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Ngày gia đình VN ,Tôi vẫn luôn ám ảnh về hai chữ HP. Bởi nó luôn là mục đích cuối cùng của tất cả chúng ta.Tuy nhiên HP tùy theo cảm nhận của mỗi người. Người dễ tính , chỉ cần thỏa mãn các nhu cầu cơ bản của con người như được ăn một bữa cơm ngon, uống một ly café như ý ,ngủ một giấc trọn vẹn ,xả được những nỗi bức xúc …thế là HP. Người khó tính nhìn cái gì cũng thấy chưa thỏa mãn, nên HP dường như xa vời…

Thôi đành…
(Tặng những người khó tính )

Thì thôi xin cứ ơ hờ
Mặc người đi ở , bến chờ vắng tanh
Quên được thì quên cho nhanh
Xa được thì cũng thôi đành chia xa .
Một mình một lối chiều tà
Tiền tài danh vọng chỉ là hư không
Sầu bi chất ngất trong lòng
Khổ đau ai biết mà mong giãi bày.
Còn duyên Hoa bướm lượn bay
Hết duyên thui thủi cả ngày ruồi bâu
Đời là như thế từ lâu
Tiếc làm chi nữa cho rầu sắc hoa
Đời người có mấy … lo xa
Hãy vui với cái gần ta mỗi ngày
Hãy tìm trong những cơn say
Chút tình tri kỉ đong đầy yêu thương
Hãy về trong bến yêu đương
Nâng niu giữ lấy chút hương tình nồng
Thôi đừng hứa hẹn đợi mong
Tùy duyên số phận má hồng lênh đênh
Thì thôi hãy cứ thương mình
Thứ tha, chia sẻ, ân tình, bao dung…

(BH146-28)
Hôm qua nổi hứng muốn bay ra với ban bè để đi về tuổi Thơ.Một người bạn Tám sự chia sẻ rằng muốn lắm mà không đi được vì lý do abc ...nó bảo " mày đi đi có gì vướng víu đáu mà phải kìm hãm sự sung sướng! "Nghe chữ Sướng thấy sướng thật. Sướng vì giải thoát được cảm giác nặng nề của số kiếp. Sướng vì được làm điều mình thích . Sướng vì mình dứt được Đa đoan. Và sướng nhất là có bè bạn tri kỷ cùng hiểu mình. Thấy sướng thật!sáng nay tỉnh dậy thấy một núi việc dựng lên trước mặt. Nhất quyết giũ nguyên cảm giác Sướng ...không cho hiện thực nó vùi đi....he he !

SƯỚNG

Thế rồi mọi chuyện cũng qua
Cam lai khổ tận cũng là luật thôi
Cuộc đời nước chảy mây trôi
Sống còn được mất số trời đã ban
Trái Tim vì lỡ Đa mang
Tâm hồn đa cảm , lòng càng xót xa
Phận người mỏng mảnh câu ca
Mười hai Bến nước biết là Bến trong ?
Hoa trôi dòng nước mênh mông
Bão giông ai biết, vườn Hồng còn xa
Ngựa xe qua lại lại qua
Đường trần gió bụi ai là tri âm?
Người đi từng bước âm thầm
Ta về quẳng hết nợ nần dối gian

Bây giờ chỉ có bình an
Lợi danh cũng bỏ , gian nan hết rồi
Bến mơ hạnh phúc gọi mời?
Thuyền tình hoa mộng có Người hay sao?

Bằng lòng xoá hết nôn nao
Con Tim hết động, lao xao mặc người
Mình về vui với bạn thôi
Tri ám tri kỉ một thời mơ Hoa
Đó là tiên nữ Sơn Ca
Đây là Hoa hậu quý bà chuyên Văn
Nàng kia xinh gái tuyệt Trần
Mặc người xấu bụng gọi lầm diều hâu
Gặp nhau ríu rít ngàn câu
Xa nhau gặm nhấm chia nhau nỗi buồn
Mặc trời bão gió mưa tuôn
Mặc đời lo sợ cánh chuồn thấp cao
Mặc người gõ cửa Chiêm bao
Mặc mình tuổi đã lên cao ... mặc mình
Biển xanh gió mát hữu tình
Vui say thỏa thích cho mình trẻ Trung
Nắm tay nối những riêng chung
Tuổi Thơ trở lại ta cùng hân hoan

Thế là Sướng đấy người ngoan !

(BH14704)

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Thử xem bóng đá, thấy tâm Chí mù mờ. Trận cầu như cơn lốc dông bão tấn công thành mạch cảm xúc của người mê say. Ta chỉ thấy cảm giác của những hạt cát trên sa mạc ko bao giờ gắn kết. Mới ngẫm ra một điều sự đòng cảm của con người khó khăn làm sao!

Sa mạc

Buồn quá hồn ta thành sa mạc
Trái Tim hoá đá giữa xôn xao
Lặng thinh ta ngắm nhìn dông bão
Mảy may không một chút cồn cào

Buồn quá lòng đã hết nôn nao
Người đi người ở chẳng đón chào
Dùng dằng ly biệt chen day dứt
Nghĩa nặng tình thâm không biết sao?

Buồn lắm phận người mãi lao đao
Tri âm khuất nẻo chân trời nào
Anh hùng Tuấn Kiệt như sao sớm
Hồng nhan biết cùng ai tri giao ?

Sa mạc cuộc đời ...ôi chát chao
Lợi danh khát vọng mãi cồn cào
Nhân Tâm lấy gốc từ bi thiện
Nuôi dưỡng tâm hồn mới Thanh cao

(BH 14702)
Người người xem bóng đá, mình chả hiểu gì sất. Đã ngủ một giấc rồi. Một cú điện thoai vô duyên đánh thức ta dạy. Thế là lại thao thức cho một ảo ảnh vô hình, mộng ảo của thi ca vậy. Để cho qua cái đêm này thôi !

Thao thức

Nửa đêm thức giấc nhớ người
Nôn nao trong dạ bời bời canh thâu
Chí tâm lang thang về đâu
Vẩn vơ nỗi nhớ giọt sầu nhẹ rơi
Hồn hoang giá lạnh mất rồi
Sương đêm ướp lẫn với hơi thở người
Gió hè sao lạnh người ơi
Giật mình tỉnh giấc chơi vơi nỗi niềm
Thức rồi mới hiểu về đêm
Nhớ rồi mới biết dạ mềm lòng ta
Thương rồi mới hiểu câu ca
Qua cầu cởi áo vì là gió bay
Trời đong mây gió vơi đầy
Đêm nay ai thức để say một mình
Nhấp ly rượu để nhớ tình
Cay cay con mắt lung Linh ánh đèn
Phía xa ảo ảnh của đêm
Chập chờn hình bóng bên thềm lướt qua
Một mình thì vẫn mình ta
Đêm nay thao thức vì là nhớ chăng?

(BH 147-01)