LẶNG IM
Yên Hà đóng cửa phải không?
Sao người yên lặng cho lòng băn khoăn!
Đường xa ngại kéo bước chân
Hay là ngại tiếng phong trần đa mang?
Đường trần cao thấp bậc thang
Đường đời trắc trở lo toan bốn bề
Đường tình ngu dại si mê
Đường tơ chưa biết giăng về nơi đâu
Sông Yên tím ngắt một màu
Bảo giang khắc khoải một câu hỏi tìm
Yên Hòa câm lặng im lìm
Ba Vì Núi Tản chìm trong sương mờ
Nếu người đã nản đường tơ
Cũng đành xếp lại mong chờ nhớ thương
Chỉ xin gìn giữ chút hương
Cho tình Người mãi vô thường …thế thôi
Thơ sầu ta viết cho đời, Trần gian chật chội cõi người đa đoan. Làm sao thôi hết đa mang. Duyên tình Ân nghĩa lang thang kiếm tìm . Lên trời xuống bể mò kim . Tri âm ơi hỡi biết tìm nơi nao ?
Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
Hạnh phúc
Có không Hạnh Phúc ở trên đời ?
Giản đơn hai
chữ mà xa xôi
Sáu mươi năm chẵn tình lận đận
Nghìn lẻ một
đêm kiếp sầu đời
Một ngày đột
ngột tình yêu tới
Giây phút ngỡ
ngàng lòng chơi vơi …
Ôi kiếp con
người sao tận khổ
Trăm năm bỗng
có một ngày vui !
(BH-137-29)
Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013
Ly coffe Caramel
(Tặng các bạn Yến .Tuyền, Mai …)
Một ly, chút đắng, vị đời
Nếm rồi mới hiểu một Người tri âm
Buồn thương ,day dứt trầm ngâm
Người gom bực tức,đem trầm đáy sông
Cô đơn khắc khoải chờ mong
Người mang cô độc,long đong xuống hồ
Bao nhiêu cay đắng dại ngu
Người nhốt vào lọ hồ lô vô tình
Cho tôi một chút phiêu linh
Cho tôi cả một cõi tình mênh mang
Cho tôi tỉnh giấc mơ màng…
Thương mình ,
Xót dạ…
Để đa mang đời …
Buồn,vui,lẫn lộn...
(Tặng bạn Sơn, Hùng và a Thanh )
Sáng nắng buồn
không vương
Chiều mưa
tuôn nặng hạt
Lòng ai sầu
man mác,
Tiễn một người
ra đi…
Bạn theo
cánh thiên di
Đi về nơi
vĩnh cửu
Rũ tay… đời
bận bịu
Bỏ lại… những
u sầu
Đời còn lại
gì đâu
Sau những lần
hội ngộ,
Ngày hôm nay
gặp gỡ
Biết có còn
mai sau?
Hôm nay ta gặp
nhau
Niềm vui
cùng chia nhau
Có buồn… thì
cứ khóc
Nuối tiếc… đêm
trằn trọc,
Nhớ nhung…thì
đừng Quên.
Buồn và vui
luân phiên
Như ngày và
đêm ấy
Cuộc đời là
như vậy
Cho ta còn Mê Say …
Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013
Chuột sa chĩnh gạo
(tặng VC bạn S)
Gạo này em phải hôm mai
Dẻo thơm đằm thắm chờ ai ăn cùng
Ngọt lành em để chia chung
Đắng cay em gánh ,cúc cung vì chàng
Chĩnh gạo em –chĩnh gạo vàng
Chuột sa chĩnh gạo, cho nàng đa mang
Tỉnh say Chuột ở trong hang
Mặc đời xuôi ngược lang thang xô bồ
Chĩnh gạo thừa ấm đủ no
Công em khuya sớm âu lo nhọc nhằn
Cho anh khắc khoải băn khoăn
Gánh tình gánh nợ chẳng oằn hai vai
Ra đường anh chẳng là ai
Về nhà anh lại sống hoài kiếp “nô”
Vai anh muốn gánh âu lo
Tay anh muốn giữ con đò bình yên
Chân anh muốn đạp kim tiền
Chí anh đã thấu thánh hiền trên cao
Em ơi thổn thức chiêm bao
Anh là anh của hanh hao thu về
Anh là anh của đam mê
Anh là anh của tứ bề phong lưu
Chuột sa chĩnh gạo phân ưu:
Bao nhiêu hạt gạo bấy nhiêu hạt tình
Anh nợ em tấm chân tình
Anh thua em cái ân tình tri âm
Chứ anh nào phải người câm
Vô tư để giọt lệ đầm mắt em
Muốn cho em chút êm đềm
Thương anh em rót ngọt mềm đắm say
Đừng cho anh chữ chua cay
Anh là anh cùa em ngày và đêm …
(BH-137-19)
Trăm năm
Vẫn biết trăm năm là hữu hạn
“Đời Cua Cua máy
Đời Cáy Cáy bò”
Thế sao Người cứ phải âu lo
Làm cho đời sau ,sống vì kiếp trước ?
Dù sống trăm năm, mấy ai biết được
Kẻ đến, người đi ,Ai ở lại với mình ?
Xót dạ, thương thân, khắc khoải với phiêu linh
Nản chí ,đau tâm, mỏi mòn đời đen bạc:
Xưa quân tử nhất ngôn
Nay Quân tử đa ngôn…
Xưa nữ nhi nhất dạ,
Nay Nhi nữ đa tình…
Ta bỏ mấy mươi năm tìm hiều sự tình
Đệ tử đa mưu,đa cầu , đa mộng
Thiên hạ cuồng quay ,đổi thay, hoài vọng
Nhân gian –vần xoay, sắc sắc ,không không…
Ôi cõi người ,cõi tạm chốn hư không
Ta mệt mỏi vì Danh ,xác xơ vì Tài Mệnh
Cõi hồn ta hoang mang cơn bạo bệnh
Nản Chí,đuối tâm,bất lực, vô tình
Ôi trăm năm là hữu hạn mà vô hình
Xin Người chớ hững hờ ,đừng nhẫn tâm tàn phá
Hãy dưỡng Trí tâm
Hãy ru tình ngọt quả
Hãy xẻ chia và hãy yêu thương
Trăm năm cuộc đời mới có sắc hương
Vẫn biết trăm năm là hữu hạn
“Đời Cua Cua máy
Đời Cáy Cáy bò”
Thế sao Người cứ phải âu lo
Làm cho đời sau ,sống vì kiếp trước ?
Dù sống trăm năm, mấy ai biết được
Kẻ đến, người đi ,Ai ở lại với mình ?
Xót dạ, thương thân, khắc khoải với phiêu linh
Nản chí ,đau tâm, mỏi mòn đời đen bạc:
Xưa quân tử nhất ngôn
Nay Quân tử đa ngôn…
Xưa nữ nhi nhất dạ,
Nay Nhi nữ đa tình…
Ta bỏ mấy mươi năm tìm hiều sự tình
Đệ tử đa mưu,đa cầu , đa mộng
Thiên hạ cuồng quay ,đổi thay, hoài vọng
Nhân gian –vần xoay, sắc sắc ,không không…
Ôi cõi người ,cõi tạm chốn hư không
Ta mệt mỏi vì Danh ,xác xơ vì Tài Mệnh
Cõi hồn ta hoang mang cơn bạo bệnh
Nản Chí,đuối tâm,bất lực, vô tình
Ôi trăm năm là hữu hạn mà vô hình
Xin Người chớ hững hờ ,đừng nhẫn tâm tàn phá
Hãy dưỡng Trí tâm
Hãy ru tình ngọt quả
Hãy xẻ chia và hãy yêu thương
Trăm năm cuộc đời mới có sắc hương
Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013
SAY VÀ ĐIÊN
Người ta bảo người say không biết
nhớ
Chẳng biết ly rượu nào, uống cạn để vì ai ?
Ảo ảnh lung linh nhảy nhót mỗi đêm dài
Cứ độc ẩm với chén tình,phủi tay,đời vơi cạn !
Người ta bảo người điên không biết buồn đâu bạn
Bởi tâm không, trí rỗng, cảm giác chẳng có gì
Sáng khóc chiều cười, biền biệt lâm ly
Thân hoang hoải ,bẽ bàng nào hay biết
Thế mà tôi đã thấy một người say khổ luyện
Để mỗi khi say biết dừng ngưỡng mê cuồng
Nuốt chén rượu cay để vượt cửa vũ môn
Níu giữ Bình Yên bên cửa thềm Hạnh Phúc
Tôi đã gặp một người điên buồn bực
Khóc vì đau ,nỗi khổ của kiếp người
Xót thương thân bị giằng xé tả tơi
Để nỡ một nụ cười ,cho tan chiều lạnh giá…
Tôi mới hiều nỗi đau buồn mà tôi
đang trải qua
Chỉ là một chuyện tí ti của kiếp người điên dại
Xung quanh ta bể trầm luân mê mải
Biết bao người còn nặng nợ trần ai…
Hãy cảm ơn đời thức dậy mỗi sớm mai
Ta còn sống, còn si mê,còn trăn trở
Còn có chỗ để yêu thương, giận hờn
Còn mơ trăng và gió,
Còn biết mình dại khờ,khôn
ngoan, hay dở ,
Mà chưa phải chịu đựng cái “tận buồn”
…
Của ly rượu đầy, không có ai cùng cạn lúc chiều buông,
Của ly rượu cạn, không còn rượu
để say, khi lòng muốn giận hờn..
Ta cũng chưa đi đến tận cùng của cái dại khôn
Ấy là khi có tâm mà tim không thể bồi hồi xao xuyến
Trí não nguyên lành mà trí hồn không biết chuyện
Khóc cười đau khổ vì ai !
Ôi cảm ơn đời Tâm –Chí- Tình ta còn nặng hai vai !
(BH-137-16)
Đã say !
Say Say ta thấy những người say
Ngất ngưởng phiêu linh thách gió lay
Chân bước liêu xiêu,hồn trĩu nặng
Trời cao đất thấp, tự đọa đày…
Say say ta thấy hồn ta ngây,
Trần gian chật chội, khó sum vầy
Bao năm hờ hững, Tình nhân thế
Biết có một ngày vị nồng say ?
Ngây ngây ta ngắm một người say
Sầu đông dâng tận cuối trời mây
Có chi ẩn khuất trong đáy mắt
Mà giọt lệ buồn rơi cay cay ..
Ngậm ngùi ta nhặt từng giọt say
Cho Người tỉnh giấc cơn mê này
Ngày mai ở cuối đường hoan lạc
Ai kẻ làm vườn trồng đắm say ?
Say say như thế mới là say !
Say Say ta thấy những người say
Ngất ngưởng phiêu linh thách gió lay
Chân bước liêu xiêu,hồn trĩu nặng
Trời cao đất thấp, tự đọa đày…
Say say ta thấy hồn ta ngây,
Trần gian chật chội, khó sum vầy
Bao năm hờ hững, Tình nhân thế
Biết có một ngày vị nồng say ?
Ngây ngây ta ngắm một người say
Sầu đông dâng tận cuối trời mây
Có chi ẩn khuất trong đáy mắt
Mà giọt lệ buồn rơi cay cay ..
Ngậm ngùi ta nhặt từng giọt say
Cho Người tỉnh giấc cơn mê này
Ngày mai ở cuối đường hoan lạc
Ai kẻ làm vườn trồng đắm say ?
Say say như thế mới là say !
Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013
LẠI SAY
SAY SAY
Ô say ! Trời đất đang cuồng quay
Ta hay. Rượu thấm cõi mê này
Ta ngỡ .Đời là cơn mộng ảo
Ta buồn .Tưởng tình hết đắm say !
Ô say ! Khi ta lạc trên mây
Ta hay .Tim ta đã vơi đầy
Ta hiều.Đời không còn mộng ảo
Ta chờ. Người nguội những cơn say.
Ô say ! Ta đã bắt đầu say !
Ta hay. Vui đã trọn kiếp này
Ta biết.Buồn kia là mộng ảo
Ta mong. Tình bạn mãi còn đây .
Ô Say ! Sao người cũng muốn Say
Ta hay.Cuộc sống bon chen này
Ta đi.Sóng Biển còn chao đảo
Ta về. Chiều nhuộm tím màu mây.
Ô say ! Ta và người cùng say !
Ta hay. Khờ dại đến hao gầy
Thì ra .ngày đã tan giông bão
Ta tìm. Bình yên đến nào hay .
Ô say! Biết khi nào hết say ?
Ô say ! Trời đất đang cuồng quay
Ta hay. Rượu thấm cõi mê này
Ta ngỡ .Đời là cơn mộng ảo
Ta buồn .Tưởng tình hết đắm say !
Ô say ! Khi ta lạc trên mây
Ta hay .Tim ta đã vơi đầy
Ta hiều.Đời không còn mộng ảo
Ta chờ. Người nguội những cơn say.
Ô say ! Ta đã bắt đầu say !
Ta hay. Vui đã trọn kiếp này
Ta biết.Buồn kia là mộng ảo
Ta mong. Tình bạn mãi còn đây .
Ô Say ! Sao người cũng muốn Say
Ta hay.Cuộc sống bon chen này
Ta đi.Sóng Biển còn chao đảo
Ta về. Chiều nhuộm tím màu mây.
Ô say ! Ta và người cùng say !
Ta hay. Khờ dại đến hao gầy
Thì ra .ngày đã tan giông bão
Ta tìm. Bình yên đến nào hay .
Ô say! Biết khi nào hết say ?
Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013
Một nửa thế giới có gì ?
Một nửa
Ta chỉ là một nửa của thế gian
Điều đơn giản sao bây giờ mới biết?
Sắc giới -cuộc đời- âm dương -phân biệt
Một nửa của Người một nửa thuộc về Ta
Ta đau lòng vì ta cứ lo xa
Cứ ôm hết nhân gian và tưởng mọi thứ là của riêng mình tất cả…
Cứ ảo tưởng tình yêu là hoa lá
Mãi xanh tươi ,dịu ngọt ,chẳng thương đau …
Cứ nghĩ mình có quyền lực nhiệm màu
Cứ lộng hành bằng cái thứ quyền năng của gã cai tù điên dại
Luôn tự mãn vì nghĩ rằng :
Chẳng có kẻ nào, có thể phá được chiêc cầu vồng êm ái
Mà ta đã cất công xây đắp để trèo lên :
Lâu đài ảo ảnh
Hạnh Phúc Vô Biên…
Rồi một ngày …
Ta tìm ra một kho tàng sự thật hiển nhiên
Ta chỉ có một nửa thôi ,một nửa …
Thế thì cố chấp mà làm gì để trái tim vỡ rữa
Thế thì tranh đấu mà làm chi cho trầy trụa hồn ta
Một nửa của mình
Một nửa của người ta
Thôi cứ mặc cho người đời nhặt nhạnh
Một nửa của mình mới là điều cần suy tính
Vật chất cũng thừa -Của cải cũng vứt đi
Khi Tâm ,Chí ta chỉ có thù hận, hoài nghi
Khi Tình yêu chỉ cảm nhận được bằng hai từ “vô cảm “
Khi Lòng Ta luôn luôn lãnh đạm
Cái đẹp bỗng hóa xa xôi
Nhan sắc
Tuổi xuân
Gặp nhau vào đêm …mùa thu cuối
Ta còn lại gì sau những tranh đua, tội lỗi ?
Chỉ có xót xa, hờ hững, đơn côi
Ta tìm đâu phút thanh tịnh thảnh thơi
Ấm ức, hận thù, sân si, gian dối
Một nửa ,một thời , một đời ta đánh đổi
Ta còn lại chi?Ta đã ước mong gì ?
Thế giới này
Nhẹ như bấc, nặng như chì …
Sống chết -Mất còn –Tái hợp –Phân ly
Xin hãy nhớ
Ta chỉ còn một nửa
Các cung bậc của nhân gian dù có thêm lần nữa
Cứ chia cho Người một nửa
Ái
Ố
Bi
Hỷ
Nộ
Một nửa trả cho Người
Một nửa thuôc về TÔI.
Ta chỉ là một nửa của thế gian
Điều đơn giản sao bây giờ mới biết?
Sắc giới -cuộc đời- âm dương -phân biệt
Một nửa của Người một nửa thuộc về Ta
Ta đau lòng vì ta cứ lo xa
Cứ ôm hết nhân gian và tưởng mọi thứ là của riêng mình tất cả…
Cứ ảo tưởng tình yêu là hoa lá
Mãi xanh tươi ,dịu ngọt ,chẳng thương đau …
Cứ nghĩ mình có quyền lực nhiệm màu
Cứ lộng hành bằng cái thứ quyền năng của gã cai tù điên dại
Luôn tự mãn vì nghĩ rằng :
Chẳng có kẻ nào, có thể phá được chiêc cầu vồng êm ái
Mà ta đã cất công xây đắp để trèo lên :
Lâu đài ảo ảnh
Hạnh Phúc Vô Biên…
Rồi một ngày …
Ta tìm ra một kho tàng sự thật hiển nhiên
Ta chỉ có một nửa thôi ,một nửa …
Thế thì cố chấp mà làm gì để trái tim vỡ rữa
Thế thì tranh đấu mà làm chi cho trầy trụa hồn ta
Một nửa của mình
Một nửa của người ta
Thôi cứ mặc cho người đời nhặt nhạnh
Một nửa của mình mới là điều cần suy tính
Vật chất cũng thừa -Của cải cũng vứt đi
Khi Tâm ,Chí ta chỉ có thù hận, hoài nghi
Khi Tình yêu chỉ cảm nhận được bằng hai từ “vô cảm “
Khi Lòng Ta luôn luôn lãnh đạm
Cái đẹp bỗng hóa xa xôi
Nhan sắc
Tuổi xuân
Gặp nhau vào đêm …mùa thu cuối
Ta còn lại gì sau những tranh đua, tội lỗi ?
Chỉ có xót xa, hờ hững, đơn côi
Ta tìm đâu phút thanh tịnh thảnh thơi
Ấm ức, hận thù, sân si, gian dối
Một nửa ,một thời , một đời ta đánh đổi
Ta còn lại chi?Ta đã ước mong gì ?
Thế giới này
Nhẹ như bấc, nặng như chì …
Sống chết -Mất còn –Tái hợp –Phân ly
Xin hãy nhớ
Ta chỉ còn một nửa
Các cung bậc của nhân gian dù có thêm lần nữa
Cứ chia cho Người một nửa
Ái
Ố
Bi
Hỷ
Nộ
Một nửa trả cho Người
Một nửa thuôc về TÔI.
Mưa
Mưa
Hôm nay mưa ngập Sài thành
Mênh mang
sông nước tan tành phố xa
Giận ai trời
trút nước ra?
Ghét ai trời bắt người ta buồn lòng ?
Ra ngơ vào ngẩn
nhớ mong
Mưa trời dìm
ngập mưa lòng của ai ?
Còn mưa hờn giận còn dài…
Hết mưa biết
có đoái hoài đám mây?
Hương tình
phiêu bạt bay bay
Cõi tình lầy
lội say say phương nào?
Cố nhân người
ở nơi nao
Nghe mưa còn có cồn cào nhớ thương?
(BH-137-8)
Đa mang ,đa khổ là duyên kiếp ...
NỢ
Ta tỉnh ta say suốt đời này
Món nợ phàm trần cứ quắt quay
Rượu cay,vị đắng tình ai đó
Thuốc nhạt,ko mùi,khói mờ bay …
Em nhấp trà thơm mang vị ngọt
Ta châm tuần nước giữ vị say
Ép kiếp trầm luân vào đáy chén
Gắng mang mệt nhọc trên vai gấy..
Thương quá làm sao ta đi đây
Thành ra món nợ lại thêm đầy
Đa mang ,đa khổ là duyên kiếp
Của người quân tử cõi mơ say
(BH-137-10)
Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013
Thương nhớ ơ hờ
Thương nhớ ơ hờ ….
Biết là chẳng
thể đi xa
Yêu nhau chỉ
nhớ mặn mà thế thôi.
Giá đừng cách
biệt trùng khơi
Thì ta đâu
có chơi vơi cõi tình
Yêu thương một
thuở phiêu linh
Đắm say một
cõi mối tình thiết tha
Dọc đời gió
bụi mơ hoa
Hải hồ tung
cánh biết là nơi nao
Một ngày ngẩng
ngắm trời cao
Mới hay ta
đã lao đao một đời
Duyên tình lỡ
mấy cung rồi
Tri âm ai gẩy
vạn lời xót xa !
Giấc mơ quan họ
XA - GẦN
(ghi lai giac mo quan
ho )
Xa thì cũng thật là xa,
Gần thì cũng chẳng thật là gần đâu .
Nhìn nhau chẳng dám nhìn
lâu,
Sao thương và nhớ mưa ngâu thế này?
Ta chờ người nào có hay,
Người đi ta chẳng cầm tay níu tình.
Thế mà khắc khoải giật mình,
Nửa đêm trống vắng
cõi tình u mê.
Người ơi người ở đừng về,
Ta nắm vạt áo ta đề chữ “Mê”.
Nôn nao cõi mộng lê
thê
Ai giăng tơ nhện tái
tê bóng chiều.
Người đi vạt nắng
liêu xiêu ,
Ta về dâu bể cô liêu dặm trường.
Thôi thì chắt lọc khiêm nhường,
Khi gần chia ngọt, xa thương bóng hình.
Yêu thì giữ trọn ân
tình,
Mê,Say,một khúc phiêu linh để đời .
Gần thì dâng hiến cho người.
Xa thì đành phải đợi thời –trí-tâm
Mưa tháng 7
Mưa
Hôm nay mưa ngập Sài thành
Mênh mang
sông nước tan tành phố xa
Giận ai trời
trút nước ra?
Ghét ai trời bắt người ta buồn lòng ?
Ra ngơ vào ngẩn
nhớ mong
Mưa trời dìm
ngập mưa lòng của ai ?
Còn mưa hờn giận còn dài…
Hết mưa biết
có đoái hoài đám mây?
Hương tình
phiêu bạt bay bay
Cõi tình lầy
lội say say phương nào?
Cố nhân người
ở nơi nao
Nghe mưa còn có cồn cào nhớ thương?
(BH-137-8)
Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013
Ngày
Sầu
Ngày đi chầm chậm nắng liêu xiêu
Nghiêng ngả tình ca khúc ban chiều
Gió thổi hồn hoang về phố lạ
Mây bồng bềnh chạm bến cô liêu …
(BH-136-11)
Ngày Mưa
Ngột ngạt oi nồng khắp
lối hoa
Ai ngóng mưa rơi mái hiên nhà?
Giọt ngắn giọt dài từng suối lệ
Thành dòng len lỏi lạnh tim ta.
(BH-136-11)
Ngày nắng
Nắng hửng lên rồi lòng có vui ?
Tưng bừng xe cộ lội
quanh đời
Vàng nắng vàng cây vàng nỗi nhớ
Cháy một mảnh tình, tim ngẩn ngơ…
(BH-136-11)
Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013
NỬA ĐÊM VỀ SÁNG BỖNG LOAY HOAY TÌNH
NỬA ĐÊM VỀ SÁNG BỖNG LOAY HOAY TÌNH
Cuộc đời là
cái chi chi
Mà sao ta phải
Sân Si thế này
Nửa đêm mới
chợp mắt gầy
Canh ba ta lại
trở mình quắt quay
Canh năm gà
gáy mê say
Một mình ta
lại loay hoay với mình
Mơ màng lãng đãng
cõi Tình
Chập chờn ảo
ảnh phiêu linh cõi Thiền
Ngỡ ngàng là
chốn Thần Tiên
Cõi mơ còn đọng
Bình Yên Bến Chờ
Thiên thời
đã đến hay chưa?
Địa không địa
kiếp bao giờ mới qua?
Bảo
Giang tích Đức bao xa?
Nhân hòa Tâm
thấu Tình đà đắm say?
Lạy Trời lạy
Phật cao dày
Tay tiên một
quải,hết loay hoay tình .
Say say, tỉnh tỉnh,mộng dài...
Mê
Em ơi ta lỡ mê rồi,
Làm sao biết được cuộc đời còn thơ .
Tình yêu, ảo ảnh, dại khờ
Con tim rộn rã ,chạm bờ bến thương
Anh tìm em bởi vấn vương
Tỉnh say để cả vườn
hương đợi chờ
Đam mê một khúc vương tơ
Đêm khuya mộng mị, hững hờ bóng ai
Say say, tỉnh tỉnh,mộng dài
Ngẩn ngơ lãng đãng ,mắt nai ngọt
ngào
Bến Yên nào phải chiêm bao
Đò chiều chở hết hanh hao đi
rồi
Con cò tung cánh thảnh thơi
Vườn mơ đã mở sen bồi hồi hương
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,,,
Nhớ
Nhớ ai biết mấy cho vừa
Hàng mi ngấn lệ ,tâm thừa xốn xang
Vào ra tâm trí ngổn ngang
Cõi lòng trống vắng mênh mang mong chờ
Cay cay con mắt mơ hồ
Thẳm sâu nỗi nhớ giăng tơ kín chiều
Đêm buồn hoang tưởng liêu xiêu
Bờ vai trễ nải,liễu điều thướt tha
Đường về hoa mộng bao xa
Sao lòng ta gọi yên hà sóng reo!
Giá như
GIÁ NHƯ
Giá như em chưa có chồng
Thì em sẽ đến vườn hồng gặp anh
Đào mai ương chín trên cành
Em giành tất cả cho anh một lần
Giá như ta chậm bước chân
Thì ta đã gặp đâu cần dở dang
Giá như đời chẳng đa mang
Thì đâu có phút ngỡ ngàng xót xa
Giá như đời chẳng xa hoa
Thì đâu có cảnh bướm là ong lơi
Giá như đời cứ lặng trôi
Đến mùa hoa nở, hết thời xuân qua
Giá như em chẳng lụa là
Giá như em chẳng là hoa giữa đời
Giá như em bỏ cuộc chơi
Làm sao ta biết cuộc đời còn thơ
Giá như em đừng vương tơ
Thì đâu có khúc ơ hờ nhớ nhung
Làm chi con mắt mông lung
Dõi lòng đăm đắm trông mong suốt đời
Giá như duyên chẳng do trời
Trần gian bốn bể chơi vơi cõi người
Thuyền tình bến đợi nổi trôi
Con tàu định mệnh chở người đến ta
Vườn mơ ngào ngạt hương hoa
Biêt đâu là cảnh yên hà mai sau
Hay trời mang chuyện bể dâu
Thử lòng quân tử, ươm sầu cho ta
Giá như đừng có phong ba
Tình yêu đâu phải chia xa đợi chờ
Tương tư một kiếp hững hờ
Nhớ thương tím cả vươn thơ mấy mùa
Nếu như ta biết “Giá như “ ?
Nỗi buồn và hư không
NỖI BUỒN VÀ HƯ KHÔNG
Giấc mơ qua
đi
Hư không trở
về bến Nợ
Nỗi buồn còn
trơ đó
Mưa ngậm sầu
không ca.
Khúc buồn để
đọng một giọt mơ xa
Hư không lại
một mình
Tỉ tê cùng Lầm
Lũi
Hư Không ngẩn
ngơ đi về cùng Lủi Thủi
Tìm gặp Sắc
Màu để xóa giấc mơ hoa
Ngày qua
Ngày lại đi
qua …
Sao lòng vẫn
xót xa?
Nhưng chẳng
thể nào chuyển xoay vòng tạo hóa!
Một chiều kia
Ánh hoàng
hôn chói lóa
Rọi tâm tư
Tận cùng
Sâu thẳm
Hỏi
Hư Không
Hư không bảo:
ta đã hết trông mong
Sao tìm chi
dư âm của miền nhung nhớ
Ta hứa ta
không si mê nữa
Đứng bắt ta
Từ tạ
Nỗi sầu.
Qua những dốc
đèo của đỉnh thương đau
Người không
thấy bến Yên ta
Chẳng có phu
thê, không tinh nhân,bằng hữu ?
Sao Người
không cho ta níu
Người bạn
thân
NỖI BUỒN!
Để ta thở
than
Mỗi ngày
cùng nỗi cô đơn!
Hư không ơi
cho ta chút ơn
Ta xin người
đấy
Nỗi buồn
Van lơn…
Những nụ hôn
NỤ HÔN TÌNH ĐẦU
Bâng khuâng nhớ nụ hôn
đầu
Chân run mi khép tìm
nhau vội vàng
Người đi gót rớt mơ màng
Con tim vương vãi bàng hoàng
canh thâu.
Suốt đời chẳng thấy nữa
đâu
Hương thơm cốm sữa trao
nhau ngọt ngào
Dịu dàng e ấp nôn nao
Bờ môi bối rối tìm vào
cõi mê
Yêu thương còn lắm vụng
vế
Đôi chân ngần ngại, lời
thề xa xăm…
Ngập ngừng, lưu luyến
trăm năm
Nụ hôn thứ nhất ngàn năm
vẫn chờ …
NỤ HÔN THỨ HAI
Lần hai hôn bớt nên thơ
Nụ hôn đính ước trong mơ
một đời.
Ngọt ngào vị mặn đôi môi
Dịu dàng thong thả, bồi
hồi ánh trăng
Đôi chân thêm chút phong
trần
Bàn tay chẳng chút ngại
ngần thiệt hơn
Chẳng còn ánh mắt van
lơn
Đường tơ xông xáo ban ơn
anh hào
Nhưng rồi hương vị hư
hao
Nụ hôn nhòa nhạt qua bao
thăng trầm
Lâu rồi quên mất hương
thầm
Vị gì chẵng nhớ,hương
lầm chẳng hay
NỤ HÔN THỨ BA
Một ngày gió lạ mưa lay
Nụ hôn chợt đến làm say
lòng người
Xôn xao thổn thức chơi
vơi
Nhớ thời xuân trẻ ngậm
ngùi kiếp hoa
Đôi môi run rẩy sa đà
Bàn tay luống cuống níu
tà áo ai
Hương xuân chạm ngõ đào
mai
Vị xuân nồng chát say
hai tâm hồn
Ngập ngừng gió cuốn mây
luồn
Đường tơ vướng víu, loạn
vườn tri âm
Cốm xưa phảng phất âm
thầm
Oải hương thoang thoảng
trầm ngâm giữa trời
Cho ai thương nhớ khôn
nguôi
Cơn say dai dẳng tơi bời Chí Tâm
Vui thật là vui
Vui
Mấy chục năm qua vì cơm áo gạo tiền
Ta tạm quên nhau như thuyền xa bến
Ba mươi năm vẫy vùng trong trời biển
Thấy mênh mông dào dạt nỗi mong chờ
Duyên phương Bắc vẫn sâu lắng không ngờ
Hương phương Nam thêm ngọt ngào say đắm
Nỗi nhớ xứ người cho hồn thêm lắng đọng
Lũ chúng mình kể chuyện tự khen nhau
Mặc cho người đời dòm ngó trước sau
Niềm vui hân hoan của ngày hội ngộ
Chia tay nhau mà lòng còn trăn trở
Sao để giữ cho nhau tuổi hoa mộng thiên thần
Đó phút yên bình
Ta tìm được giữa cuộc sống Si Sân
(Tặng các bạn 12V Thái Phiên )
(BH-6713)
Mấy chục năm qua vì cơm áo gạo tiền
Ta tạm quên nhau như thuyền xa bến
Ba mươi năm vẫy vùng trong trời biển
Thấy mênh mông dào dạt nỗi mong chờ
Duyên phương Bắc vẫn sâu lắng không ngờ
Hương phương Nam thêm ngọt ngào say đắm
Nỗi nhớ xứ người cho hồn thêm lắng đọng
Lũ chúng mình kể chuyện tự khen nhau
Mặc cho người đời dòm ngó trước sau
Niềm vui hân hoan của ngày hội ngộ
Chia tay nhau mà lòng còn trăn trở
Sao để giữ cho nhau tuổi hoa mộng thiên thần
Đó phút yên bình
Ta tìm được giữa cuộc sống Si Sân
(Tặng các bạn 12V Thái Phiên )
(BH-6713)
Không
KHÔNG
Không ai biết được cuộc
đời
Buồn vui, hạnh phúc,khóc
cười,khổ đau
Không ai đoán được bể
dâu
Đưa ta xuống đáy vực sâu
chốn nào
Đời người tựa giấc chiêm
bao
Người khôn kẻ dại lao
đao kiếm tìm
Nhọc nhằn xuống bể mò
kim
Vội vàng lên núi hỏi tìm
thế gian
Nơi đâu tình nghĩa chứa
chan
Ở đâu bạc bẽo phũ phàng
lưới tơ
Tình yêu chỉ có trong mơ
Làm sao đến được bến bờ
bình yên
Xin người đừng có ưu
phiền
Dứt cơn say mộng cho yên
cõi lòng
Thôi đừng sáng nhớ chiều
mong
Cho Tâm mỏi mệt cho Thân
hao gầy
Xin đừng ngóng cuối trời
mây
Đường xa vạn dặm ai hay
mà chờ…
Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013
KHỔ
KHỔ
Người bảo trời sinh ra ta
“Đày thân trai khổ lắm !”
Phía trên cao là tình sâu nghĩa nặng
Của ông Bà và nòi giống tổ tiên
Phía trước ta là gánh hát con chiên
Của đạo đời : gạo,tiến,cơm áo
Theo sau ta một cỗ xe lục đạo
Nặng nề quay gánh vác nợ phàm trần
Bên phải ta phất phơ bóng hồng quần
Thực thực, hư hư, mờ mờ, ao ảo
Bên trái ta là một biển trời giông
bão
Ghé chân vào ta bị cuốn theo ngay …
Dưới chân ta trái đất vẫn đều quay
Ta phải bước, không một ngày ngừng
nghỉ.
Ngày lại ngày
Gió thổi và mưa bay
Hồn ta ngây
Lòng ta cay
Chân ta mỏi
Tâm ta bối rối
Chí cạn kiệt hao gấy …
Ta đành phải nửa tỉnh,nửa say …
(BH-3713)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)