Translate

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Nợ

Trần gian ơi, ai còn mắc nợ người?
Cơm áo gạo tiền, cuộc chơi dang dở
Réo rắt tâm can,xầm xì phố chợ
Tiếc một đời, lỡ dở một vần thơ

Nắng chiều buông, bảng lảng, gió hững hờ.
Cõi vô thường, trống trải một tiếng tơ.
Chốn hư vô, vọng tiếng kinh cầu phật
Nơi phàm trần, vầng trăng vỡ làm tư

Đông đã sang,trời mây giăng mịt mù
Cái lạnh giá thổi lòng người buốt tái
Mưa lất phất lê bước chân tê dại
Kéo dòng đời,một khờ dại trôi đi...

Nợ ai ,ai nợ những điều chi?
Cho ai,ai đã cho cái gì?
Mặc lòng mặc dạ tùy duyên kiếp
Thôi thì, thôi vậy,gió cuốn đi...

(BH1512-22)

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

Chị đẹp nhưng chưa đủ xinh để làm hoa hậu.Dáng dịu dàng nữ tính nhưng chưa đủ chuẩn để làm tiên sa.Chân chưa đủ dài,eo chưa đủ thon,da chưa đủ mịn...nhưng tâm hồn chị ăn đứt những cô hoa hậu mà tôi biết.
Chị giống tôi ở tình yêu với cha.Một tình cảm bất biến từ sự ngưỡng mộ và tin yêu đến thánh thiện
Ngày Vu Lan,hai chị em rủ nhau lên mộ.Xì xụp khấn vái,rồi cùng nhau lặng lẽ nghĩ về những người cha của mình.
Chị kể:  hồi còn bé,mỗi khi cha hỏi " con yêu ai nhất?" Chị không lưỡng lự nói " con yêu cha nhất trên đời".
Lúc ấy cha thường ôm chị vào lòng,nhấc bổng  lên không trung,rồi cha bảo: "con đừng bao giờ ghét,oán hận đàn ông nhé dù họ có làm điều gì không tốt với con"
Chị gật gật cái đầu nhưng non nớt không hiểu ý cha,cha cũng không giải thích vì sao.

Rồi cuộc sống cho chị hiểu ra mối quan hệ của đàn ông và đàn bà nó mật thiết gắn bó mà cũng xa lạ y như câu chuyện chúa tạo ra loài người vậy
Đàn ông và đàn bà như âm với dương,như sao hỏa với sao kim,gần mà xa,thừa mà thiếu,nhưng không thể loại bỏ nhau được.
Chị đã mất cả tuổi trẻ và sự nghiệp để làm cái gọi là "tam tòng" .Chị u mê trong mớ bánh vẽ của hắn.Rồi chị nhận ra đó chỉ là bọt mép của kẻ hèn.Nhìn lại,cả một đời,hắn cũng chỉ có một mảnh bằng tại chức vắt vai.Mấy chục năm làm công chức hắn chả bao giờ có nổi một chức phó.Vậy mà hắn vỗ ngực chửi thiên hạ ngu,chỉ hắn là tài.  
Hắn giỏi cái khác.Hắn giỏi thuyết phục người ta hy vọng và chờ đợi.Và trên con đường thực hiện ước mơ làm đại gia, hắn lợi dụng lòng tốt và sự hy sinh của người thân, bạn bè để có tiền thực hiện tham vọng.

Chị cay đắng nói với tôi: hóa ra hắn chỉ nghĩ đến bản thân mình.Thế mà chị còn nghĩ đến ngày hắn nằm xuống,ai sẽ lo cho hắn.

Chị chốt lại câu chuyện buồn của đời mình bằng một câu nói đầy sự vị tha : "Chị thương những người đàn bà đến sau chị,họ đang mơ những giấc mơ hão huyền.Chị vẫn còn may mắn hơn họ.Vì bây giờ hắn đã già.Một lão già hoang  tưởng,bước những bước đi chới với bằng ảo giác về sức mạnh và trí tuệ của kẻ kiệt sức và đường cùng.

Tạo hóa sinh ra thế.Số phận của loài người là vậy.Đành chấp nhận vậy thôi.Tôi buông một câu triết lý như thế để an ủi chị,chia sẻ với chị sự cay đắng của phận đàn bà hồng nhan.

Bất giác tôi cũng thấy xót xa cho những người phụ nữ đến sau tôi...Và tôi bỗng thấy cần phải tha thứ cho họ.

VU LAN 2015

Vu Lan thương xót mẹ già
Nhớ cha khuất nẻo trăng tà mỏi mong
Đường trần khúc khuỷu ngó trông
Họa vô đơn chí Phúc không đến nhiều
Thế nhân bạc bẽo ngoa điêu
Gieo thù chuốc oán trăm chiều đắng cay
Phận người như hoa cỏ may
Phất phơ đuổi gió lòng đầy hoang mang
Giấc mơ về chốn địa đàng
Tháng năm không đủ chở mang nỗi niềm
Cuộc đời trôi chảy vô biên
Dối gian,lừa lọc,triền miên cõi phàm

Thì thôi nhắm mắt trần gian
Bớt nghe, bớt thấy, bớt than, bớt sầu.
Bớt hờn giận,bớt càu nhàu
Bớt yêu,bớt hỏi, cho đầu bớt đau

Vu Lan càng thấm tình sâu
Công Cha nghĩa Mẹ giãi dầu gió sương
Cho con cả một thiên đường
Ngập tràn hạnh phúc yêu thương chân thành.

Mùa Vu lan 2015.
BH15831




Quà ngày khai giảng

Ngày khai giảng năm nay,trường tôi sắm đồng phục cho nữ giáo viên là vải  gấm Thái Tuấn màu Vàng hoa Cúc.Nam áo sơ mi màu mận chín. Hai cái màu làm tôi nhớ đến một kỉ niệm thời đi học.

Chuyện là: khi tôi học lớp 10,trước ngày khai giảng mẹ mua cho tôi một cái áo  màu vàng.( ngày đó trường học không bắt buộc mặc đồng phục)Theo ý mẹ,màu vàng tươi là màu của nắng mới.Mùa thu đến trường trong màu nắng mới sẽ làm cho tôi trông rạng rỡ xinh tươi và may mắn hơn.

Hồi ấy trong lớp tôi có một bạn gái rất xinh.Nhưng hoàn cảnh của bạn thì rất buồn.Nghe nói mẹ bạn ấy lỡ lầm với một người đàn ông rồi sinh ra bạn.Người đàn ông ấy bỏ hai mẹ con đi biệt vào Nam.Không biết có phải vì nỗi buồn chia biệt ấy  mà mẹ bạn thường mặc những cái áo màu mận, nâu tím, màu đen.Cái màu của sự uất hận.Bạn tôi dậy thì sớm,trổ mã,như thiếu nữ.Bạn hay mặc những cái áo ấy,tôi đoán là của mẹ bạn để lại.Thời ấy,may quần áo là xa xỉ.
Trong mắt tôi,những gam màu  ấy lại đẹp vô cùng.Có thể vì nó khoác trên thân hình mảnh mai,thanh thoát,làm nổi bật làn da trắng mịn của bạn.Tôi ngấm ngầm trở thành một người hâm mộ  phong cách thời trang trầm mặc u buồn ấy.
Vì thế tôi cũng thích màu nâu tím,nâu đỏ,thậm chí là cả màu đen.
Tôi không nhớ làm thế nào tôi có một cái áo màu nâu đỏ giống của bạn.Tôi hay mặc nó và ước ao mình đẹp như bạn.
Trước ngày khai giảng,tôi gặp một cô bạn cùng xóm.Cô này tâm sự với tôi rằng cô ta không có  áo mới mặc vào ngày khai trường.Tôi đã không ngần ngại mang cái áo màu vàng đưa cho bạn mượn,rồi hẹn cùng nhau đi khai giảng.
Sáng hôm sau,tôi mặc cái áo màu nâu đỏ,bạn tôi xúng xính trong cái áo vàng mới tinh mà mẹ mới mua cho tôi.Bạn ghé qua nhà tôi để cùng tôi đi bộ tới trường.Khi tôi cùng bạn bước ra đường,thì mẹ tôi đi chợ về.Mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân với bộ mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.Mẹ hỏi
- Sao con lại ăn mặc như một bà già thế kia?
- Con thích vậy mà mẹ
- Thế áo mới mẹ mua đâu?
Tôi đưa tay trỏ sang bạn,rồi kéo bạn đi vội.Mẹ gọi giật lại
- Mày có vaò thay ngay cái áo nông dân đó ra không?Mày định bôi gio trát trấu vào mặt mẹ đấy hả.
Tôi gân cổ cãi lại:
-Con không thích màu áo mẹ mua.Mẹ mặc kệ con.
Mẹ chạy theo,túm tay tôi kéo xềnh xệch về nhà.Tôi dứt khoát không chịu thay áo khác.Cuối cùng mẹ đành để tôi đi vì sợ tôi trễ giờ khai giảng.
Lúc trở về,tôi biết thế nào cũng bị ăn đòn.Nên tôi chuẩn bị sẵn lời giải thích để giải thích với mẹ.
Nhưng mẹ không đánh,cũng chẳng mắng mỏ tôi một lời.Mẹ chỉ im lặng.Sự lặng im đáng sợ mà tôi nhớ mãi.Hình như tối hôm đó mẹ khóc nữa.Tôi cứ thắc mắc,có cái aó thôi,chứ có gì quan trọng đâu mà mẹ buồn đến vậy? Nhưng tôi không hỏi han ,không xin lỗi mẹ.Tôi bỏ mẹ một mình rồi đi ngủ sớm.
Mẹ cứ im lặng thế cả tháng trời,cho đến khi bố tôi đi công tác về.Không biết mẹ kể gì với bố.Hôm sau bố rủ tôi xuống tàu của bố.Hai bố con leo lên boong tàu lồng lộng gió,bố chậm rãi hỏi tôi vì sao không thích áo mẹ mua.Sau khi nghe tôi bày tỏ bức xúc rằng mẹ luôn áp đặt,ép buộc tôi làm theo ý thích của mẹ,rằng mẹ không có thẩm mĩ ăn mặc...thì bố nói:
- Con biết không,mẹ bảo mẹ vô cùng lo lắng vì sự nhạy cảm của con.Mẹ muốn con nhìn cuộc sống tích cực và tươi sáng hơn.Bởi vì con xứng đáng có cuộc sống tươi đẹp..

Sau này tôi vẫn giữ phong cách ăn mặc trầm buồn ấy,và cuộc sống của tôi cũng có ít nhiều những mảng xám tối không như mong đợi.Bấy giờ,tôi mới hiểu hết lòng mẹ.Tôi mới thấy mẹ hiểu tôi như thế nào.Và có lẽ không ai dự cảm  được tương lai của tôi sớm bằng mẹ.
Có những lúc đau khổ và thất bại trong cuộc sống,mẹ luôn lo lắng bảo vệ tôi y như ngày bé dại ấy.Mẹ vẫn giữ thói quen mua quần áo cho tôi.Vẫn những màu rực rỡ chói lóa.
Một hôm mẹ mua cho tôi một bộ áo màu nâu đỏ.Mẹ bảo:
- Con dùng khi cúng Phật,tụng kinh.Phật sẽ phù hộ cho con tai qua nạn khỏi.
Tôi hiểu ý mẹ và thương mẹ lắm.Mẹ già quá rồi để chở che cho tôi giữa cuộc đời đầy sóng gió bất trắc này.Mẹ phải nhờ đến Phật.Ngày nào mẹ cũng tụng kinh niệm Phật cho tôi.Mẹ đang tu tại gia.
Thỉnh thoảng tôi mặc bộ quần áo ấy,tụng niệm nôm na với Phật rằng
-Nam mô a di đà Phật,nam mô Thích Ca mâu ni Phât,nam mô Phật bà quan âm bồ tát ma ha tát,xin hãy cho mẹ con mạnh khỏe để mẹ sống mãi bên con.

Hôm nay tôi mặc cái áo màu vàng mẹ thích năm nào.Tôi thầm cảm ơn mẹ,ai  cũng khen trông tôi rạng rỡ lắm

BH 5/9/2015
(Viết Tặng mẹ yêu của con)
xin cảm ơn chi Bút chị bút chì màu và em Thu Hương đã chụp bức hình dễ thương này.








Tứ phương vô sự?
Thật vô tình,chúng tôi lại ngồi với nhau.Bạn hỏi tôi,tứ phương vô sự là gì.

Chỉ là trộm nghĩ: đó là sự bình an của con người trong cõi tạm mà thôi.

Nhưng như lời Phật dậy: " mọi phiền não của con người đều xoay quanh 12 chữ: Buông không đành.Nghĩ không thông.Nhìn không thấu.Quên không được." 12 chữ ấy làm tâm ta không tịnh,lòng ta bất an.

Ngẫm ra quả là như thế.

Chúng ta thường lãng phí thời gian  vào những việc vô ích,hận thù,ghen tị, cố chấp, tham lam,ôm đồm,day dứt vì những việc làm trong quá khứ...

Phải biết bỏ bớt lòng tham,sân,si.Buông xả nhưng không bỏ trách nhiệm của một con người với cuộc đời.Sống ngay thẳng,ôn hòa,nói lời tử tế, vì sự tử tế làm mọi ngộ nhận,bất tín,thù địch tan biến đi.

Phải biết nhìn người,nhìn đời.Phải biết phục người tài,ngưỡng mộ người tử tế.Tránh xa kẻ dối gian,tư lợi.Đừng ảo tưởng về bản thân,Hãy dừng những ước mơ hão huyền phi thực tế.

Nghĩ về điều gì cũng phải nghĩ cho thấu đáo.Nghĩ trước,nghĩ sau,ngó lên,nhìn xuống.

Cuối cùng,phải học cách tha thứ và lãng quên.

Nói thì vậy,nhưng làm chả dễ vậy đâu!
Haiza! Nhưng dù sao tối nay cũng là một buổi tối thật ý nghĩa,bỗng thấy nhớ một người.

Cảm ơn những người bạn của tôi.

Buông

Người buông vạt áo em ra
Đừng ghi chữ đợi câu ca mỏi chờ
Thôi thôi đừng có hững hờ
Trăm năm một kiếp câu thơ nửa chừng.
Nhìn đời thấu lẽ riêng chung
Xa xôi sóng vỗ nghìn trùng sông Thương
Nghĩ ai vật vã đường trường
Dạ nôn nao dạ hồn tương tư hồn
Buông sao thấy được yêu thương
Tứ phương vô sự khôn lường chữ an!

Bình an,tâm có bình an?

(BH15913)

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

Xa lạ

Trống trải những chiều xa
Cơn gió bùng nắng Hạ
Sao lòng mình xa lạ
Khờ dại và ngây ngô?

Trống trải vì âu lo
Giấc mơ không như thực
Có những điều ấm ức
Dằn vặt bờ môi mềm

Trống trải chiếu chăn êm
Một vòng tay đủ rộng
Ru ta vào cõi mộng
Tìm về ngày bình yên !

Thôi thì phải lãng quên
Một thời ta đã cháy
Ngọn lửa nào cũng vậy
Bập bùng hoài khát khao.

Trả lại những hanh hao
Người khuất chìm hư ảo
Qua đi ngày dông bão
Bình yên ru bình yên!

(BH15527)
Chênh chao

Chang chang nắng rồi miên man gió,
Lao xao khúc,Hạ ru đâu đó
Nghe như tiếng, giọt mưa cau có
Chênh chao!

Không gian tím bằng lăng nhung nhớ,
Khoe hương sắc phượng choàng áo đỏ.
Nghe rơi rớt màu Xuân qua ngõ
Chênh chao!

Ôi đâu biết rằng ai thương nhớ?
Hay đã hết ngọt ngào hương lửa,
Nghe xao xác lòng ai tan vỡ
Chênh chao!

Mong mong quá ai về bên đó.
Yêu thương thế làm sao không nhớ.
Xa xôi quá làm sao bày tỏ
Chênh chao!

Chênh chao!

(BH15520)




Chúng tôi rời hòn ngọc Viễn Đông hướng về cực Nam tổ quốc.
Rong ruổi qua 11 tỉnh thành của miền Tây xanh mướt lá,mênh mang sông nước,trong trẻo không khí tự nhiên,lòng người nhẹ bẫng,thư thái.
Chuyến đi dài,hằn những dấu ấn mỏi mệt trên những quầng mắt thâm tím vì thiếu ngủ. Đổi lại,mỗi vùng đất chúng tôi  đi qua,mỗi địa danh,di tích chúng tôi ghé vào đều đem cho mọi người ít nhiều  những cảm giác thich thú,háo hức.
Đầu tiên là Núi Sam chùa bà Châu Đốc.Một địa danh linh thiêng có tiếng của vùng đất phương Nam.Lần đầu tiên sau 28 năm sinh sống ở miền Nam,giờ tôi mới có dịp ghé thăm ngôi chùa Bà này.Không giống cảm giác ngưỡng mộ đến kinh ngạc khi viếng thăm những vùng đất Phật xứ kinh Bắc,ở đây tôi cảm nhận một sự đơn giản mà vẫn linh thiêng,không cầu kỳ mà vẫn ẩn chứa sự kỳ diệu,bí hiểm.
Thích nhất là đi thuyền ca nô trong khu Rừng tràm Trà Sư ở Hà Tiên.Một mảng xanh tươi mát,hoang sơ,dịu dàng.Chúng tôi ngồi trên những con thuyền máy, rẽ dòng nước trong xanh tạo những con sóng bạc trắng.Ngắm nhìn từng mảng bèo trôi kết thành một tấm thảm xanh mướt.Ngỡ ngàng khi thấy những chiếc lá sen,lá súng hững hờ trên mặt nước trong veo. Hiếm hoi lắm mới có một nụ Sen chúm chím.Trên cao những con cò làm tổ vắt vẻo trên những nhành cây đước,tràm,sú...Thỉnh thoảng bắt gặp những chú bìm bịp mổ cò trên những bụi cây dọc hai bờ kênh rạch.Hoang dã và tràn đầy sức sống.Tĩnh lặng mà vẫn âm ỉ những tiếng vọng âm u của rừng rú.Một bầu không khí trong lành nhưng ẩn chứa sự nhớp nháp của đất trời sau cơn mưa mùa hạ.Lòng người bỗng dưng thanh thản.Cái cảm giác được rũ bỏ mọi sự ồn ào,bon chen của cuộc sống trần tục để trở về với tự nhiên mới sung sướng làm sao.Trút hết muộn phiền,giận hờn.Mặc đời phức tạp.Chỉ có con người giữa thiên nhiên bao la.Mở to tầm mắt,hít một bầu không khí mát lành,khi trèo lên đỉnh đài quan sát,ta chợt hiểu thế nào là tâm thế của người nhìn xa trông rộng, thế nào là sự phóng khoáng,vô tư.
Hôm sau,ghé Phù Dung cổ tự,nơi thờ vợ của Mạc Cửu.Viếng Đền thờ họ Mạc để tưởng nhớ một dòng họ  có công phát triển mảnh đất Hà Tiên.Câu chuyện họ Mạc khẩn khai vùng đất phương Nam,giúp dân xây dựng phát triển ưu thế của nền kinh tế đánh bắt thủy hải sản tạo nên sự trù phú cho người dân sở tại khiến ta ngẫm nghĩ về cái "tâm" cái "chí"của người quân tử.Bất luận họ là ai,người Việt hay người Hoa,khi đã đến vùng đất này,làm điều tốt cho dân chúng,họ đều đáng được tôn thờ,ngưỡng mộ.
Chúng tôi trèo lên Thạch động Hà Tiên,nơi có thể phóng tầm mắt để nhìn xa vài cây số là thấy nước bạn Campuchia.Nhớ đến công cuộc chinh phạt,mở mang bờ cõi của cha ông mới trộm nghĩ cái ranh giới của bè bạn láng giềng có đôi khi bị lợi ích làm cho người ta trở nên thù hận hoặc dễ dàng lãng quên.
Chui qua Chùa Hang,động kim cương,để vươn tầm nhìn ra biển cả.Bỗng ngậm ngùi thấy cảnh hòn phu tử một mất một còn.Có phải ngày nay đời con ăn mặn,nên cha chịu cảnh lẻ loi?
Nhấn ga đi tiếp về Cà Mau vào giữa buổi chiều.Theo bánh xe lăn,con đường nhỏ hẹp gập ghềnh,càng đi ,ánh sáng của văn minh càng mờ dần rồi tắt hẳn.Thỉnh thoảng chiếc xe gầm gừ,dằn hắt khi lướt qua ổ voi ổ gà,mới thấy hết cảm xúc của câu hát:"nghe nói Cà Mau xa lắm ở tận cuối cùng bản đồ Việt Nam".Xa thật! Xa như đường lên trời.Xa như khi nỗi chờ mong đã cạn dần lòng kiên nhẫn.Phờ phạc sau 8 tiếng,cả đoàn người ghé đất Cà Mau lúc gần nửa đêm.Cơm canh thịt cá ê hề,nhưng không còn cảm giác ngon miệng nữa.Ăn để tồn tại,để có sức đi tiếp.Bởi mục tiêu của chúng tôi vẫn còn ở phía trước: Đất mũi Cà Mau!
Không thú vị như khi đi thuyền trong rừng Trà Sư,ba tiếng chạy ca nô vừa đi vừa về để ra đất Mũi.Chạm cột mốc cuối cùng của tổ quốc,lòng dịu lại.Thì ra tổ quốc cũng rộng dài lắm chứ.Cột mốc ấy không chỉ là nơi ghi lại kinh độ vĩ độ của một địa danh mà nó cho ta cái cảm giác hãnh diện về chủ quyền lãnh thổ của dân tộc Việt Nam.Thiêng liêng và cao quý.Nó khơi dậy trong ta ý thức trách nhiệm,bổn phận của một công dân khao khát độc lập tự do.
Quay trở về thành phố trong ngày thứ ba của hành trình,ghé thăm Nhà thờ cha Fanxico Trương Bửu Diệp.Ngưỡng mộ sự hy sinh,sự bài bản nghiêm túc của một tín ngưỡng.
Ghé thành phố Bạc Liêu,cảm nhận sự thanh bình của một đô thị xa nơi phồn hoa đô hội.Ngạc nhiên trước sự sạch sẽ,văn minh và cả lối sống rất lãng tử của người dân nơi đây.
Một chút ngẫm nghĩ nặng lòng khi thăm Nhà công tử Bạc Liêu.Mới thấy,tiền tài danh vọng chỉ là phù du.Đời cha ăn mặn,đời con khát nước.Bài học cho hậu thế,chỉ nên sống giản dị,làm nhiều phúc,ân thì con cháu mới có cơ hội hưởng phần phúc lộc,an lạc,thanh bình.
Thêm một sự ngạc nhiên khi thăm Chùa đất Sét và
Chùa Dơi trên hành trình trở về nhà.Nhận ra sự linh hoạt uyển chuyển của văn hóa dân tộc trong quá trình giao thoa các nền văn hóa với các dân tộc xung quanh.
Năm giờ rong ruổi trở về thành phố,tôi lắng nghe sự trẻ trung của các anh chị đồng nghiệp.Những tiếng cười thoải mái,vô tư,những câu nói hài hước ẩn chứa chút dung tục í nhị kiểu Hồ Xuán Hương,và cả sự chu đáo rộng rãi của những người lãnh đạo tôi bỗng thấy mình thật may mắn khi tham gia chuyến du lịch này.Tôi hiểu thêm nhưng giá trị của cuộc sống đó là những giây phút cân bằng không thể thiếu mà chúng ta cần phải có để có thể sống tốt hơn,vị tha hơn,chân thành hơn với chính ta và với mọi người
Cảm ơn Bgh và công đoàn trường thcs hkn và cty du lich Biển Xanh đã cho tôi một kì nghỉ thú vị và đầy ý nghĩa.

NTTH-27/6/15.

BÌNH YÊN

Lồng lộng  không gian đầy gió.
Lặng im cổng trời bỏ ngỏ
Lặng im con đường nho nhỏ
Lặng im người trầm trong mơ

Quên đi những đêm trăn trở
Quên đi một đời giông gió
Quên đi vầng trăng mờ tỏ
Quên đi cả những vần thơ

Nhận ra lá liễu phất phơ
Dẻo dai trong chiều bão tố
Nhận ra ánh đèn vàng võ
Thắp bừng một miền hoang sơ

Lặng im người đợi và chờ
Lặng im sóng triều vỗ cát
Lặng im ta nghe biển hát
Lặng im hương dạ lan bay

Lặng im người đến nơi này
Để gieo hạt mầm quả ngọt
Lặng im một đời đau xót
Lặng im một ngày bình yên.

(BH15712)



VƯỜN XANH

Một vườn tiên cảnh thật mát xanh
Cho ao ước đong đầy,
Cho đam mê gọi gió
Dòng sông hiền hòa,thì thầm to nhỏ
"Em ở đâu? anh đang ở đâu?"

Ở quê mình ,bãi mía nương dâu
Cũng chẳng xanh đến tận cùng như thế.
Ai đi tìm ai nơi chân trời góc bể,
Để nắng nhạt ngày tàn,
Hoàng hôn đến quá nhanh

Ta đi tìm, một mảnh vườn xanh
Thấy cõi địa đàng,non tươi nhân tạo
Chẳng có bóng ai, trên con đường độc đạo
Chỉ có cỏ mềm, dịu ngọt giấc mơ xanh.

Ao Sen lặng thầm trên mặt nước long lanh
Những chùm Lan, ngấm ngầm như kiêu hãnh
Cây đại tỏa hương giữa chang chang tiên cảnh
Dòng sông lững lờ, trôi cả trời xanh.

Ôi ước gì em trôi về phía anh...

(BH15713)

CÓ KHI

Có những khi,
Chẳng hiểu vì sao, đất trời im lặng?
Chim ngừng bay, mưa gió ngại buông lòng.
Có những lần,
Trăng nhẹ bước qua song,
Mây lả lướt cùng hương đêm đắm đuối
Có nhiều lúc,
Trái tim côi bối rối,
Ngập ngừng đi, rón rén cõi vô thường.
Trùng dương rì rào, rất vội,cuốn yêu thương.
Sóng đam mê,ru khúc tình tuổi trẻ.
Đêm không trăng, gió e dè thỏ thẻ
Lắng khát khao, cháy bỏng cõi dương trần
Có phải không, một vùng trời phúc ân?
Có bao giờ,
Có một ngày như thế?

(BH15719)





Ngày mới

Có một ngày như thế, ta say
Ngắm trần gian, nhìn  loài người ngây ngất.
Gió mưa bay,
Rượu cay,
Từng giọt mật.
Rót vào chiều,hoàng hôn hết cô liêu

Có một ngày như thế buổi chiều
Thân buông lơi,hồn ta thôi chới với
Cưỡi mây trên cao, thỏa vòng tay với,
Phủ gió đầy trời,dịu ngọt giấc chiêm bao

Có một ngày như thế hôm nao
Ta chợt quên, trần gian còn chật chội
Và biết rằng,  làm người  ai không có lỗi
Thì thôi,hãy vị tha...

Sống ở trên đời cho nhận đâu vì ta
Chỉ biết chân thành luôn là điều ân phúc
Thì thôi hãy bỏ qua thù hận
Cho đi,vui đi,hạnh phúc nhỏ nhoi về.

Còn lại ngày, dai dẳng u mê
Ta sẽ cất chôn, vùi sâu trong kí ức
Ngày cũ dại khờ ,khổ đau buồn bực
Quên đi,nắng mới đã bừng tươi




LẶNG

Tự thưởng cho mình những ngày hè cuối cùng,khi nắng đã bớt chói chang,gió không còn hầm hập,mưa bắt đầu rả rích...

Đi qua vùng kí ức của 36 phố phường Hà Nội,chạm ngõ xa hoa ở chốn Hoàng cung,quá bộ ngắm nghía  vùng đất mới bên kia sông Đuống,sông Hồng cảm nhận sự oi ả của đất trời,thấm thía nỗi nhọc mệt của loài người trong cuộc mưu sinh vất vả.Về phố biển,ngỡ ngàng bức xúc trước những điều trớ trêu tai họa, nghe những chuyện  thị phi nghiệt ngã, càng hiểu lòng  người,càng  không thể đếm đong!
Nhưng chắc chắn đã ngộ ra rằng, đôi khi sự bất hạnh lại là khởi nguồn của hạnh phúc và may mắn.
Đâu đó vẫn có những kẻ dại khờ và những người hoang tưởng. Lắng nghe những câu chuyện được giãi bày bằng con tim rộng lượng...ta học được cách lặng im trong cõi phàm đầy gió chướng, để cảm nhận những giây phút bình yên trong tâm hồn mong manh...
Mỗi tuổi,càng thêm nghĩ suy,đắn đo,khôn lanh.Mỗi ngày trôi đi càng thấy đời ngắn ngủi...
Nhẹ nhàng sống,
Lặng lẽ nhìn,
Lắng nghe và thấu hiểu,
Thấy cuộc sống đáng quý bao nhiêu.
Mùa hè 2015,những ngày cuối cùng của mùa Hạ

BH-30/7/2015




Nước mắt của Mèo và sợi tóc bạc
(Gửi Mèo con)

Ôi những giọt nước mắt của Mèo
Ta thương em một phận người bé nhỏ.
Khi niềm tin đã hoàn toàn đổ vỡ
Giọt lệ nào cho thân phận xót xa

Cứ khóc đi,mặc tương lai nhạt nhòa
Ai thấu hiểu,một kiếp đời thua thiệt?
Phải buông trôi, giữa thói đời cay nghiệt,
Nước mắt của Mèo, mặn chát đắng cay.

Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay
Chỉ có thể tin vào mình thôi, vốn dĩ!
Hãy vững bước bằng con tim lý trí
Hãy yêu thương bằng ngọn lửa đam mê

Đừng mưu cầu, hy vọng ở lời thề
Mặt trăng ,mặt trời cũng chẳng hề vĩnh cửu.
Chỉ lòng ta,chỉ đời là hiện hữu.
Mình với mình,lắng đọng những suy tư.

Mỗi sớm mai, thấy nhan sắc chần chừ
Chợt nhận ra ,xuân chuyển màu ánh bạc.
Nhổ cọng tóc,sao lòng ta ngơ ngác?
Sợi xuân thì trắng xóa một niềm đau.

Nghĩ làm chi,cho cuộc sống thêm sầu.
Đời là thế,vô thường, tệ bạc.
Người là thế đổi thay,xơ xác
Chỉ tình yêu còn mãi với thời gian.

(BH15806)


Chớm Thu
Thu vừa chạm ngõ hôm nay
Gió hây hây thổi vương đầy nôn nao
Lá thu mới chớm xanh xao
Hạ vừa buông lửa thì thào Thu sang
Trời Thu  tỏa nhẹ nắng vàng
Đêm Thu mỏng mảnh vương mang hơi người.
Muôn đời Thu vẫn thế thôi
Cho lòng ai cũng bời bời nhớ thương

(BH15808)







Văn học là nhân học

Cả mấy tháng hè lên kế hoạch dạy Văn cho con,mà nó cứ tránh chớ.Biết nó ghét văn chương,lại mau quên nên mình giao hẹn,mẹ sẽ giảng bài cho con  trước hai tuần,khi con bắt đầu đi học.Hai tối rồi,kêu cu cậu đọc bài trước để mẹ dạy,hôm thì nó kêu đau bụng,hôm thì bảo đâu đầu,còn tối qua thì giả vờ buồn ngủ.

Sáng nay mình mới bảo nó,thôi chả học Văn nữa nếu con không thích.Hai mẹ con mình nấu ăn nhé.Cu cậu tham ăn mà,chịu ngay.Mình hướng dẫn nó làm món chả lá lốt,đậu xào tỏi và canh tôm trứng.

Nó hỏi sao phải học nấu ăn? Mình bảo khi mẹ bận không về được thì con sẽ tự làm mà ăn.Ăn uống bên ngoài toàn hóa chất độc hại,sẽ bị ung thư đấy.

Khi những miếng chả lá lốt đầu tiên được làm bởi chính tay nó đã bắt đầu dậy mùi thơm,cu cậu có vẻ hứng khởi.Nó miệt mài cuốn,mẹ mải miết chiên.Loáng một cái có một món được dọn ra bàn ăn. Dùng chính chảo mỡ rán chả lá lốt xào đậu Hà Lan,bỏ thêm chút bột nêm,tiêu,bột điều...hắn có món thứ hai với nụ cười mãn nguyện. Đến món canh trứng cu cậu căng thẳng vì phải xắt cà chua, hành lá vì sợ đứt tay.Hắn lóng ngóng cầm quả trứng mà không dám đập,mẹ đành phải giúp.

Bỏ chút dầu mè,phi hành xong,cho cà chua vào,nêm mắm,ít thịt tôm tươi bằm nhuyễn,bắt tay hắn đảo liên hồi.Hắn  than mỏi lắm rồi nhưng mẹ bảo chưa xong. Chờ nước sôi,cà chua nhừ đã,con sẽ thấy một điều kì diệu.Nó tròn mắt ngơ ngác hỏi: điều kì diệu gì vậy mẹ? Vũ điệu thiên nga con ạ. Vừa nói mình vừa đổ tô trứng đã đánh bông lên,nước sôi làm lòng trắng trứng kết lại nổi lên nhảy múa trong nồi y như một vũ công vậy.Mắt nó giãn ra thích thú.Thế là xong bữa trưa nhé.Con mẹ rất giỏi!

 Nó ngửa mặt lên trần nhà như không tin là nó đã làm được bữa ăn nhanh đến thế.Mình cũng mãn nguyện

Hai mẹ con dọn dẹp xong nằm dài trên sofa.
Mình hỏi nó.
-Có bao giờ bố dạy con nấu ăn không?
-Không,toàn ăn quán.Suốt ngày cơm tấm,sườn bì chả.
-Con có thích mẹ dạy con nấu ăn như hôm nay không?
- Thích lắm.Không khó lắm.
- Có một cậu bé tên là Nguyên Hồng,trong truyện "Những ngày thơ ấu",cha chết sớm,mẹ đi lấy chồng xa,nhà nội ghét mẹ,toàn nói xấu về mẹ với bé Hồng.Cậu bé ấy chỉ ước mơ được ngồi trong lòng mẹ thôi chứ không dám mơ được  mẹ nấu ăn hay dạy nấu ăn đâu.Con muốn biết cảm giác của cậu bé ấy thế nào không?
Nó lắc đầu
Mình lấy quyển sách lớp tám tập một,mở bài " trong lòng mẹ" đưa cho nó. Nó cắm cúi đọc.
Mình nằm bên cạnh chờ đợi.Chưa bao giờ có một đứa trẻ đọc chậm như thế.Mình sốt ruột,nhưng ráng kìm chế sự vội vàng.
Thế rồi nó cũng bỏ quyển sách xuống.Mắt tư lự.
Mình hỏi nó :
- Con thấy sao?
- Uhm Con may mắn hơn cậu bé đó vì con có mẹ,được mẹ dậy nấu ăn.
-Tốt lắm,con nói rất đúng
- Trong lúc con gói chả,có nhiều chiếc lá bị rách,con định bỏ đi,nhưng mẹ đã chỉ con cách xử lí thế nào?
-Lấy lá lành khác đắp lên?
-Đúng rồi.Dùng lá lành đắp lên lá rách cuối cùng con được miếng chả ngon,không phải vứt bỏ cái gì cả đúng không?
-Con rút ra bài học gì trong buổi nấu ăn hôm nay?
Cu cậu có vẻ hiểu vấn đề ,cười bẽn lẽn nhưng không diễn đạt được suy nghĩ của mình.
-Con nhớ này,hôm nay mẹ con mình cùng nhau nấu ăn và học hai bài học lớn trong cuộc đời.Một là:trên đời này không có gì hạnh phúc bằng ta được sống bên mẹ,được mẹ yêu thương dạy dỗ.Hai là,xung quanh ta luôn còn có những mảnh đời bất hạnh, đói rách hơn ta, đừng vứt bỏ,xa lánh họ,hãy chia sẻ một phần no đủ ta có ,ta sẽ có những miếng ngon chung.
Cu cậu gật gù liên tục.
Mình thở hắt ra,xong một bài giảng cho học trò ghét môn Văn.

Ôi giời dạy văn khổ như thế đấy,có ai thương cô giáo dạy văn chúng tôi không?

(BH15808)

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

Chào bạn MH 
Bạn  hỏi tớ " Sao Lavender gọi là Oải hương"? Thực ra đây là một câu chuyện dài tớ được bố kể nhưng thú thực tớ vừa sợ vừa thích thú.Nay bạn hỏi ,thì tớ kể cho bạn nghe nhé.Nhưng tớ có tham khảo anh google về cái tên Lavender.
Theo như những gì bố tớ kể và dậy tớ từ hồi bé, cộng thêm những kiến thức mà tớ đọc thêm từ anh Gút gồ ,thì theo tớ cái tên gọi Lavender và Ý nghĩa của hoa oải hương thật là đặc biệt.

Oải hương –tên tiếng anh là Lavender thực chất chỉ là một loài cỏ đồng nội ở xứ ôn đới thôi.(Tên khoa học của nó Lavendula. từ tiếng Latin lavare có nghĩa là "rửa" –“làm sạch” )
Còn vì sao Lavender dịch sang tiếng Việt Nam là Oải hương thì có lẽ liên quan đến câu chuyện bố tớ kể dưới đây (tớ nghĩ thế chứ ko ai bảo thế nhé )
Tinh dầu oải hương được chiết xuất từ hoa và cuống của cây oải hương.Hoa oải hương khô có thể giữ mùi trong 5 năm,khí hậu càng khô lạnh, mùi oải hương càng giữ được lâu.
Ở châu Âu, thời trước,khi một đứa bé ra đời người ta thường trải một lớp thảm bông hoa oải hương trong tã quấn cho đứa bé lúc mới sinh ra để sát trùng,đuổi côn trùng và tấy mùi hôi .Đó cũng là cách người ta chúc may mắn cho đứa bé .
Do đó, Oải hương là hương sắc đặc trưng của mùa hè xứ ôn đới.Nó còn tượng trưng cho tình yêu, điều may mắn, và sự trong sạch.
Do tính chất lưu giữ hương bền lâu,mùi thơm quyến rũ và tự nhiên,có tác dụng an thần,tạo cảm giác thư thái dễ chịu, suốt thời Trung cổ Oải hương được xem là thảo dược của tình yêu.(kiểu như "hương thang dục" của các mỹ nhân Trung Hoa thời phogn kiến )
Do có mùi thơm sạch và có tính chất đuổi côn trùng,được dùng trong y tế để sát trùng vế thương,vì thế nó cũng là biểu tượng của sự trinh bạch
Tương truyền ,nếu rắc tung những bông oải hương khô trong nhà, chúng sẽ mang lại sự bình yên, hoà thuận đấy.
Có một câu chuyện tình yêu cảm động về hoa oải hương là : Có hai đứa trẻ sống ở ngôi làng nọ, hàng ngày chúng thường rủ nhau ra cánh đồng oải hương chơi đùa.Khi lớn lên, chúng hò hẹn với nhau và lấy 2 cành hoa oải hương bỏ vào 2 cái lọ thủy tinh và thề hẹn sẽ lấy nhau
Một ngày nọ, người con trai bị tai nạn và phải ra nước ngoài chữa trị, sau này cậu bé trở thành một ca sĩ nổi tiếng.Câu bé đã trở về làng tìm lại kí ức tuổi thơ.Câu gặp lại cô bé ngày xưa, vẫn sống trong làng bằng nghề trồng hoa oải hương.
Nhưng do sau tai nạn cậu bé thay đổi khá nhiều nên họ không nhận ra nhau. Rồi định mệnh cho họ gắn kết ,họ kể cho nhau nghe những kỉ niệm thơ ấu của mình.Chàng trai dần nhớ lại và nhận ra cô bé ngày xưa.Họ đã sống những tháng ngày HP bên nhau trên cánh đồng oải hương thơm ngát,nồng nàn
Nhưng cuộc đời luôn nghiệt ngã.Cô gái mắc bệnh hiểm nghèo và không thể cùng chàng trai đi suốt con đường HP ấy. Trước lúc lâm chung, cô gái đưa lại cho chàng trai lọ thủy tinh có cành oải hương từ nhiều năm trước. Cô gái dặn: Nếu khi nào anh nhớ em, anh hãy mở lọ thủy tinh này ra và hít mùi hương này nhé.Hãy nhớ đó là tâm hồn em,kí ức của em, tình yêu của em đã dành trọn vẹn cho anh."
Sau khi cô gái qua đời,một hôm, ngồi buồn nhớ nàng quá, chàng trai chợt nhớ lời cô gái dặn.Chàng lấy lọ thủy tinh ra xem và ngửi. Chàng vừa hít hà vừa nhắm mắt nhớ lại những cảm giác hạnh phúc với người yêu quá cố, lạ thay chàng nhìn thấy hình ảnh cô gái bên trong lọ thủy tinh ấy cùng mùi hương ngạt ngào quyến rũ .Từ đó ngày nào họ cũng nhìn thấy nhau như thế...
Vì vây người ta bảo nếu cầm cành cây oải hương hit hà, bạn có thể thấy ma (Sợ hông?)
(Đây là câu chuyện mà bố kể cho tớ từ hồi bé.Không biết thực hư thế nào,nhưng tớ có một nỗi ám ảnh từ bé về sức cuốn hút kì lạ bí hiểm của loài hoa này )
(BH15608)

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Oải Hương
Vài năm trước,trong những chuyến công tác sang châu Âu,mình cố tìm những cánh đồng oải hương để chiêm ngưỡng và hít thở bầu không khí ngập tràn hương vị đồng nội ấy.Thật không may nơi mình đến không có oải hương mà chỉ thấy những cánh rừng lá kim và những thảm lá vàng rụng dầy hàng mét.

Đành xem trên internet và tưởng tượng.

Nhớ lời cha kể ,cha bị quyến rũ bởi vẻ đẹp đằm thắm và mùi hương độc đáo của oải hương ở xứ Provence. Cha gieo vào tâm hồn Việt ngây ngô của mình một thói quen thưởng thức khác lạ.Mình hít hà những cục xà bông Lavender từ hồi bé.Cha hay mang về những chai nước hoa bé xíu mùi Lavender.Sau này Việt Nam cũng có bán nhưng không dễ tìm.Cho đến khi cô bạn thân khoe thú khứu giác,thủ thỉ bảo mình cảm nhận mùi phòng ngủ của cô ấy trong một ngày đông tháng 11,mình nhận ra ngay cái hương thơm đồng nội giản dị mà thanh thoát,một chút re mát,một chút ngọt ngào.Hương nhàn nhạt nhưng có chiều sâu. Càng ngửi càng thấm sự nồng say,hoang dã.
Thế là thói quen cũ có dịp thỏa thích.Mình thả vài giọt tinh dầu oải hương vào áo gối,tận hưởng sự dịu ngọt thanh thản.Sau khi tắm, thấm từng giọt dầu lên da,xoa chừng 30 phút,cứ để vậy mà ngủ.Một cảm giác bình yên sẽ đến như đang nằm dưới vòm cây xanh mát vậy.
Thế rồi quen, thành tật không bỏ được nữa.Cơm có thể bỏ nhưng một ngày không có mùi oải hương người chống chếnh,tâm chơi vơi...
Chết chưa!
Rồi mình cứ ảo tưởng,biến mọi thứ quanh mình phảng phất hương vị nồng say ngọt ngào ấy.
Khi chợt có một vị khác lạ,mình hoảng hốt như bị mất đồ quý giá vậy.
Nhưng cuộc sống vô thường mà.Mình phải quen với sự hòa hợp và hội nhập.
Rồi mình đã thử với mùi Tresor,Chloe,Gucci,Bvlgari...Chúng thật cao quý và sang trọng.Rồi cũng nghiện như một tín đồ!
Nhưng để có cảm giác ngọt đến dịu dàng,say đến lắng chìm,mê đến đắm đuối...thì chỉ có hương Lavender thôi.Bởi đó là hương của đất trời,kết tinh mọi tinh túy tự nhiên từ vũ trụ bao la ,nó không bị ánh hào quang của sự xa xỉ làm lu mờ,cũng không bị ánh bạc của vật chất tiền tài làm biến chất,mà nó tự nhiên như hơi thở,đủ cho ta tồn tại và dâng hiến.
Những cánh đồng Lavender bất tận của xứ Provence nước Pháp,Banstead -Anh quốc,những trang viên tím lịm ở Mật Vân Bắc Kinh Trung Quốc hay những thung lũng tím đỏ xứ Phù Tang trở thành những địa danh "hữu xạ tự nhiên hương " là vậy.

Làm người,nhất là người phụ nữ,ai chẳng ước mình có được cái " hữu xạ tự nhiên hương" ấy nhỉ! Phải không?

OẢI HƯƠNG vì thế không làm mình uể oải tí nào! Mình gọi đó là " father flavor"!
P/s: Bài viết này con tặng cha yêu!
(BH15606)


Cứ nghe Trịnh thế này vui làm sao cho được !!!
Bài hát mở ra một vùng trời kí ức tươi xanh ngọt ngào đẹp đẽ :đôi môi thơm nồng nàn,mái tóc mềm xanh mướt,một cảm xúc bình yên thỏa mãn của con tim hạnh phúc
Nhưng tất cả đã bị lãng quên,con tim bị bỏ quên lăn lóc trên đường trần ,vô cảm và vô định .Những xúc cảm cuồng nhiệt qua đi để lại một sự cô đơn đến héo hon. Một Sự lặng câm trong tuyệt vọng làm thiên nhiên sự vật hoang tàn,u uẩn .Sự cô đơn trỗi dây,để lại sự lạnh giá và lặng câm đến tê dại
Đời sống mênh mang cạn kiệt, tâm hồn xơ xác hoang hoải .Cái hiện hữu còn lại chỉ có một chữ độc : Người soi bóng mình trên bức tường trắng im lìm:
Người chới với hốt hoảng tìm kiếm những niềm vui để đi qua những ngày dài buồn tẻ. Một ảo ảnh phất phơ trong kí ức, mảnh dẻ như sợi tóc lướt qua chập chờn,mơ hồ không định hình được. Không vương một chút hương tình và kí ức nhạt nhòa ,xa xăm …Thì ra chẳng có ai mà đợi chờ,chẳng có điều gì mà mong ngóng ?
Người quay về với cõi tạm của riêng mình .Đốt những ảo ảnh dư âm còn sót lại ,mơ ước một cảm giác êm đềm ấu thơ để ngậm ngùi cho thân phận của kiếp người …
Bình yên tìm về trong khoảng lặng êm đềm, dưới vòm cây xanh mát…
Ngậm ngùi người ru mình
Ngậm ngùi Ta ru ta …
(BH15605)
Ru ta ngậm ngùi (Trịnh Công Sơn )
Môi nào hãy còn thơm,
cho ta phơi cuộc tình.
Tóc nào hãy còn xanh,
cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên,
ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên.
Khi tình đã vội quên,
tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên,
con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông,
tay rong rêu muộn màng.
Thôi chờ những rạng đông..
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình.
Giữa tường trắng lặng câm.
Có đường phố nào vui,
cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay,
trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai,
ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ ai
Em về, hãy về đi,
ta phiêu du một đờị
Hương trầm có còn đây,
ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi,
ta ru ta ngậm ngùi,
Xin ngủ dưới vòm cây

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

Đời người là giấc mộng dài ,nhưng vận mạng của con người đôi khi chỉ ngắn ngủi trong một hơi thở.Cuộc sống là vô thường.Thân vô thường, tâm vô thường ,hoàn cảnh vô thường. Vì thế Con người cũng vô thường trong cái vòng xoáy của yêu thương ,thù hận,tha thứ, buồn vui ,hạnh phúc đau khổ triền miên …
Vô thường chi phối ngay trên thân xác của chúng ta gọi là Thân vô thường: Thân xác chúng ta biến đổi theo năm tháng: da nhăn ,tóc bạc ,mắt mờ…đó là thân biến đổi.Làm sao để con người không bao giờ già, không có bệnh tật đau ốm ? Điều này là không thể . Già không phải cái tội, chết không phải là điều sợ hãi.Quan trọng là sự sinh ra hay chết đi của ta để lại điều gì cho nhân thế để mọi người cười khóc vì ta mà ta lại chỉ mỉm cười thanh thản.Có câu nói : “Hữu sanh hữu tử hữu luân hồi.Vô sanh vô tử vô khứ lai “ là vậy .
Có thân là có nghiệp.Thân tạo nghiệp. Nghiệp cũ của đời trước để lại ta chưa trả hết , kiếp này ta lại tạo thêm nghiệp . Kiếp người đi từ vô tận tái sinh ,luân hồi trong ba nẻo sáu đường . Tội từ tâm khởi làm ta vướng tục lụy trần .Thế nên đừng sống ích kỉ chỉ vì bản thân mình.Cái Tôi lớn tới đâu vô minh (khổ đau ,trầm luân )sẽ chảy tràn trên cuộc đời ta tới đó.
Vô thường chi phối trên tâm trí của con người
Ý muốn và hiện thực không phải bao giờ cũng song hành .Tâm con người như một chiếc lá-sáng tươi trưa héo chiều tàn.Con người thường sanh tâm ràng buộc bởi vô thường.Khi gặp cảnh không hài lòng dễ thay đổi, dễ vướng vào lụy tình.Đừng vội trách người mà phải nhìn lại tâm mình , nhìn lại dòng cảm xúc của riêng mình thì mới có sự yên ổn được.
Vậy thì đừng mong cầu ,vọng tưởng ,khi không biết mình là ai , sẽ trôi chảy trong vòng sanh tử, luân hồi, mình sẽ không tìm ra được ánh sáng ,con đường của mình .Cái giá trị của bản ngã mới chính là cái sức sống trẻ mãi không già, luôn bất tử vậy .
Phải chấp nhận sự vô thường của thân,tâm,hoàn cảnh để kiểm soát tâm tư của mình ,lắng đọng những triết lý của cuộc sống tự nhiên .
Một cách để không bị chi phối bởi vô thường là niệm phật.Niệm tiền nhiều quá sẽ bị bạc.Niệm tình nhiều quá sẽ bị phụ . Niệm bất thiện tâm sẽ vô minh. Niệm điều thiện ,tâm sẽ hạn chế bớt biến dịch thăng trầm của trần thế và mới an lạc tâm thức được.Nghe nhìn lại những suy nghĩ trong tâm ta .Chỉ có nhìn thẳng nhìn thật vào bản ngã của mình ,quản lí được mọi biến chuyển trong tâm thức của mình mới tìm ra những con đường cách thức để hành xử với người với đời và giải thoát được sự ràng buộc của vô thường.
Haiza ! vô thường ! vô thường! vô thường!
(BH15605)

Đôi khi nó là như thế em gái ạ. Chị cũng không biết sao nữa

Mong manh

Mong manh hạnh phúc tuổi chiều,
Mỏng tình nhạt vị phiêu diêu nỗi buồn.
Đoái trông một bóng hoàng hôn,
Ngoảnh nhìn nắng quái rọi hồn cô Liêu.
Ừ thôi chiều đã buông chiều,
Yêu thương ngần ngại những điều trái ngang.
Ngập ngừng lối rẽ Thiên đàng,
Nhuốm màu hư ảo võ vàng ánh trăng.
Rụng rơi kỉ niệm trối trăn
Tiễn tình tri kỉ Vĩnh hằng Thiên thu!

(BH15602)

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Mùa Sen 





Sen tàn Cúc lại nở hoa
Hạ đi Thu tới Xuân qua nhẹ nhàng
Em về mắt ngọc mơ màng

Hương Sen còn đọng,ngỡ ngàng môi son
Một chiều thu tím héo hon 
Một mùa đông đỏ có còn ấm êm ?
Một dòng sông chảy êm đềm
Một trời thương nhớ nỗi niềm gió trăng...




(BH15530-1)
Ngộ
Đi suốt Trần gian cõi vô thường,
Thế mà chưa hiểu chữ Yêu-Thương.
Nhân gian vờ vĩnh và gian dối,
Tim côi trăn trở chuyện đời thường.
Vì đâu khắc khoải mãi đoạn trường,
Hồng nhan -Tri kỉ những vấn Vương,
Ta ươm trái ngọt, người gieo đắng,
Làm sao đi trọn một cung đường?
Thì thôi đành lỡ gánh yêu thương
Quên kẻ vô tâm,mặc chán chường,
Chỉ bởi trời xanh kia nghiệt ngã,
Nên đành lỗi hẹn với người thương!
(BH15530)
MẸ CHỒNG TÔI
Suốt 18 năm sống cùng mẹ chồng,tôi may mắn chả bao giờ bị mẹ mắng.Chẳng phải vì tôi khéo mà vì mẹ chồng tôi là người hiểu tâm lí và luôn nhường nhịn.Đó là bài học lớn nhất tôi học được từ mẹ.
Thỉnh thoảng,khi mẹ giận điều gì,mẹ chỉ im lặng.Mẹ có đôi mắt rất đẹp và hiền từ.Khi ấy,tôi chỉ thấy một sự nhẫn nhịn,một sự vị tha trong đôi mắt u buồn của mẹ.Thế là tôi lại vào phòng ngồi tự kiểm điểm xem mình đã làm gì sai,nói năng cái gì lỡ lời hay không...Thường thường,mẹ là người lên tiếng trước.Những lúc ấy lòng tôi dạt dào một cảm xúc biết ơn dù có khi chưa biết mình phạm lỗi gì.
Sau này,ở lâu biết tính mẹ,tôi hiểu những điều mẹ không hài lòng ở mình.Ví như hay la mắng con,phơi quần áo vào ban đêm ở ngoài sân,hay càu nhàu khi mẹ cứ để vật dụng không đúng chỗ...
Nhưng có lần mẹ giận tôi lâu nhất là tôi có ý chê trách bố chồng đã không quan tâm đến mẹ.Hình như trong trái tim mẹ,hình ảnh ông là một sự đẹp đẽ bất biến,dù ông không đối xử theo đúng tình nghĩa của vợ chồng.Tôi còn nhớ khi tôi tỏ quan điểm không đồng tình với những hành vi ứng xử của ông với mẹ,mẹ nhìn tôi giống như tôi là kẻ xa lạ.Rồi mẹ mang album hình cưới ra xem.Nhìn mẹ ngắm say sưa bức hình cha mẹ trong ngày cưới tôi mới chợt hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói "yêu nhau củ ấu cũng tròn".Đôi khi sự si mê giúp con người ta vị tha đến mức thánh thiện.
Từ đó tôi không bao giờ dám ý kiến gì nữa.
Hôm nay cách đây 5 năm trước,vào lúc 10h50 phút,ngày 4-3 Nhâm Dần(2010) mẹ đã từ biệt chúng tôi.Lúc đó,không có ông bên cạnh,nhưng tôi biết mẹ đã tha thứ tất cả để yên nghỉ về cõi vĩnh hằng.
Suốt 18 năm sống cùng tôi,tôi cảm nhận được nỗi buồn đã đóng đinh vào con tim nhỏ nhoi của mẹ,nhưng mẹ luôn dành cho người đàn ông của mình sự si mê của thời con gái và sự chịu đựng,vị tha của một bậc tu hành.
Hôm nay con bận coi thi nên hôm qua đã làm cơm tưởng nhớ mẹ.Chỉ mong con làm được như mẹ,mà khó quá.Xin mẹ hãy giúp con thôi giận hờn,thôi oán trách,buông bỏ nhẹ nhàng cho tâm hồn bình yên.
Viết trong ngày giỗ mẹ chồng
(BH15422)
Lửa
(Lời tựa cho avata)
Tôi đốt đời tôi chốn vô thường
Để tìm giá trị của yêu thương
Cháy những đam mê và khao khát
Nhận ra sa mạc cũng hoang đường!
Tôi chẳng tìm ai chốn vô thường,
Bởi vì nhân thế rất ẩm ương
Sống chết trần gian bi hỉ nộ
Sân si ái ố cũng khôn lường
Tôi hóa hồn tôi chốn vô thường
Để lòng tĩnh lặng giữa muôn phương
Vạn vật cháy lên rồi hóa Thổ
Trần gian sa mạc biến phi thường
(BH15510)
Dạo này cứ nhớ con quay quắt.Nó chẳng liên lạc gì.Bữa trước mình gọi điện nó bảo "dạo này con bận lắm,cố làm việc kiếm tiền để nuôi con của con". Đêm qua mơ thấy con dâu than rằng"anh ấy ích kỉ lắm,cấm con ăn kẹo" .Sáng tỉnh giấc phì cười vì cái kiểu tình yêu trẻ con của chúng.Cuối tháng sáu này mình lên chức bà nội rồi.Không biết thằng con mình nó có cảm xúc thế nào?Nhưng lòng mình cứ nôn nao y như mình sắp sinh con vậy. Haiza!
Con sắp làm bố
Con chờ ngày làm bố
Mẹ nhớ ngày sinh con
Ôi hạnh phúc vuông tròn
Cái ngày con xuống thế.
Hạnh phúc ngày làm mẹ
Đau đớn xé thịt da
Vật vã nước mắt nhòa
Niềm vui òa tiếng khóc
Cảm giác thôi cô độc
Một cận cảnh sum vầy
Cảm thấy mọi đắng cay
Được đền bù mĩ mãn
Cuộc đời là hữu hạn
Chỉ Tình yêu vô cùng
Con là tài sản chung
Chúa ban cho cha mẹ
Một ngày nào như thế
Con làm bố trẻ thơ
Mẹ sẽ chẳng bất ngờ
Khi thấy con tư lự
Một tình yêu bất tử
Chẳng bao giờ nhạt phai
Hôm nay hay ngày mai
Vẫn dịu dàng tha thiết
Tình mẫu tử con biết
Là Hạnh phúc ở đời
Cha Mẹ chỉ một thôi
Đừng bao nhờ quên nhé!
BH150514
Nóng! Nhưng lại sợ cái không khí âm u của phòng máy lạnh, nên đành bước ra bên ngoài. Một cái mặt đăm đăm khó ưa, tăm tối. Không khí dường như ngột ngạt bức bối đến mức muốn nổ tung. Bỏ mặc và thờ ơ ,chân vội vàng rảo quanh khu nhà.Gió lồng lộng,tiếng lá reo rì rầm.Tháp nước phun cầu vồng ngũ sắc... Vẻ đẹp có gì như rực rỡ lung linh,một chút ảo ảnh của giấc mơ Mỹ Phú.
Thế mà tịnh không thấy một bóng người.Lòng trống trải.Tâm hoang hoải.Chân bước đi vô định.Trí óc chợt nhớ vẩn vơ.Hồn tự dưng xao xuyến!
Gió cuốn quanh người,luồn qua mái tóc,thổi tung lên.Rối bời! Gió chạm làn da lành lạnh,tê tê.Gió thì thầm bên tai những âm giai hỗn độn.Gió vuốt ve môi mắt.Một cảm giác mát rượi cay cay.Gió thổi hơi nồng nàn của đêm mùa hạ.
Mát!
Rùng mình,
Lạnh.
Sương ngấm từng sợi tóc mai.Bờ vai chênh chao theo bước chân thiếu nơi dựa dẫm.Nỗi nhớ thấm từng gốc tế bào.
Run rẩy,
Lập bập quay về...
Thấy người bạn tốt nhất đang chờ đợi: Cái giường bốn chân.Thả mình trầm ngâm trong cảm giác thư thái
Tuyệt êm!
Giấc ngủ đến vội vàng
Mơ màng
Gió vẫn còn thổi ...
Tiếng ai vẳng trong giấc mơ xa xăm
(BH15519)

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

Kiếp nào ta còn có nhau?

Kiếp nào có yêu nhau,thì xin còn đến mai sau...
Vô tình nghe câu ca trộm lòng nghĩ ngợi
Thật vậy,yêu thương dù có lúc vơi đầy ,nhưng chỉ có ai hiểu rõ giá trị của yêu thương mới biết yêu thôi.

Bây giờ thiên hạ sống ảo,sống giả nhiều quá,đôi khi ta không phân biệt được khuôn mặt thật của tình yêu.Bởi Tình yêu đích thực thì chỉ có một,còn cái na ná tình yêu thì rất nhiều.

Này nhé, một cô vợ xinh xắn đảm đang,lúc nào cũng tuyên thệ "chồng em là số môt".Chồng chả hạnh phúc hay sao?
Này thì,anh chồng trông manly,luôn ưu ái vợ ở mọi nơi mọi chỗ,vợ chả hãnh diện là gì?
Kia kìa, em gái có chồng khác tộc,tự hào được gắn mác chồng Tây
Ô hay,bà góa bỗng dưng rạng rỡ,thơ ngây,hỏi ra mới biết nàng vừa tậu một nhân tình nhân ngãi.

Thế rồi có hôm,nghe thiên hạ xì xầm,cô vợ ngoan có nhân tình qua lại.Còn ông chồng hùng dũng,cặp kè hàng tá gái non tơ.Em gái đi Tây giờ bỗng thẫn thờ,biết bao giờ mới được về quê mẹ.Đời dở dang là thế,nên bà góa giận đời,chối bỏ lời cầu hôn

Hỡi ôi,cứ tưởng ai cũng vuông tròn.Thực ra chỉ là những tấn trò đời giả tạo.Ai cũng đeo mặt nạ cho mình để diễn tấn tuồng gia đạo.Mấy kẻ được mỉm cười vì một thoáng môi hôn.

Ta lột hết phông màn,bước về cõi thực cỏn con.Ta vô tư ngắm nhìn bình hoa cũ.Nó là phút yêu thương người cho ta trăng gió.Ta giữ bên mình để  đêm về ngửi được chút  hương yêu.
Và kia,gió mùa đông ấm áp một buổi chiều .Ta biết trời thôi dông bão.Hơi ấm gió đưa thật thà mách bảo: " ai bảo nồng nàn - làm đỏ một trời Đông"
Có một ngày ta biết nhớ mong.Gọi xôn xao cuộn vào trong gió.Mây lang thang vật vờ nơi ngõ nhỏ,nó bảo rằng: "có ai về xin gửi một chiều Xuân".
Không khoe khoang,không đưa ta đến địa đàng.Khi ta khóc ai biết lòng khắc khoải.Khi ta vui,ai lặng nhìn mê mải.Khi ta giận hờn ai dịu ngọt van lơn.
Đó chân tình, hạnh phúc nào hơn.Không đếm đong mệt nhoài đời khổ nhục.Cứ như thế mặc dòng đời trong đục.Ta chắt lọc vài lời cho hai chữ : cảm ơn
Cảm ơn ai không quản lụy ưu phiền.Đem cho ta phút bình yên vội vã.Cảm ơn người cho ta đời vất vả.Để ta hiểu rằng hạnh phúc thật nhỏ nhoi.Cảm ơn ai lừa dối traí tim côi.Cho ta biết thế nào là trống rỗng.Cảm ơn người đưa ta ra bể rộng.Ta biết mình bé nhỏ giữa hư vô.Cảm ơn  ai đã không chút hững hờ,Cho ta hiểu người cần thêm chia sẻ.Cảm ơn đời mở ra nhiều lối rẽ .Cho kiếp người bớt nông nổi đơn côi.

(BH15324)
Phượt một ngày,đi như chạy,ăn như có tội,uống như hoang mạc đang khát cháy...và rồi,thương phận hồng nhan của người đã khuất.Nhạt mồm,nhạt miệng.Nhạt cả chiều hôm.

Nhạt

Nhạt mất rồi,cơn  nắng quái chiều hôm.
Gió mênh mang,mây bồng bềnh hờ hững
Dấu những bước chân, mỏi đường xa, lững thững...
Che đậy khát khao, dẫm mơ ước nguội tàn.

Cứ tưởng mặt trời ở mãi nơi trần gian?
Để thổi bùng lên, đám tro tàn le lói.
Ánh hào quang dẫu rất là chói lọi
Cũng chìm trôi,khi vũ trụ vào đêm

Nhạt quá rồi hơi ấm những ngọt mềm
Thì thôi,đừng níu tình tri kỉ
Gió bay xa đi, mọi nẻo đường thiên lý
Gom hương nồng,lửa ấp ủ một mùa đông!

Thôi đợi làm gì,đò chiều ở bến sông
Tiếng gió thoảng, mong manh như tơ lụa.
Lời thì thầm để quên bên khung cửa,
Hoàng hôn nào,cũng gợi bóng liêu xiêu

Người mải mê , nỗi buồn bước cô liêu
Màu thời gian phủ trên từng sợi tóc
Tiếng thời gian nghe như là tiếng khóc
Hương thời gian nhàn nhạt   một chiều phai.

Nhạt,
Nhạt phai...

(BH15501)





Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Nghìn trùng xa cách,người ở nơi nào?
Thỉnh thoảng thấy lòng mênh mang thương nhớ .Nghìn trùng là mấy vạn dặm xa? Mà sao lòng ta cứ nôn nao khắc khoải?
Hồi trẻ,chưa biết yêu,chả biết nhớ là gì.Khi đi vào cái tuổi mùa thu,lạc chân qua những miền kí ức,mới chợt hiểu ta chưa biết nhớ người.
Bởi nỗi nhớ đâu có đơn giản là nghĩ về ai,cái gì .Mà nó là sự lắng đọng của những xúc cảm chân thành.Nỗi nhớ mang khuôn mặt của yêu thương.Sự bối rối trước một cái nhìn đắm say,nồng nàn, cháy bỏng.Sự ấm áp khi thấy một nụ cười hiền từ,thánh thiện.Sự bình yên khi dựa vào một bờ vai vững chãi,cao cao.Sự gắn kết trong vòng tay ôm xiết chặt...và cũng có khi đó là sự đớn đau đã làm con tim ta tan nát.
Chỉ thấy là, khi nỗi nhớ đong đầy tâm hồn ta lại ngu ngơ ,xơ xác ..

NHỚ

Bồn chồn những đêm không ngủ
Lòng thòng dây dợ đa đoan
Lặng thinh một chiều thênh thang
Tím bầm nỗi đau ngày cũ
Xôn xao mùa Xuân gõ cửa
Môi hồng cháy lửa khát khao
Náo nức Hạ đem mưa rào
Nồng nàn hương Sen mùa chín
Hoa Xoan vương màu bịn rịn
Nhành Mai khoe dáng thanh tao
Hanh hao gió Thu cồn cào
Vàng nâu mắt Người chờ đợi
Buốt giá gió mùa Đông thổi
Tái tê réo gọi yêu thương

Nhớ là như thể vấn vương?
Nhớ là như thể lạc đường hoan ca
Nhớ là khắc dấu tim ta
Buồn vui một thuở mơ hoa ngại ngùng
Nhớ ôi sao nhớ tận cùng!
Nhớ ai,ai nhớ nghìn trùng cách xa...

(BH15419-2)











Mình vẫn tin rằng hạnh phúc chỉ là mục tiêu đi tới của con người thôi.Sống ở trần gian đầy tham sân si này mấy ai có hạnh phúc theo đúng nghĩa của nó.

Nghĩ,xem,nhìn,chiêm nghiêm mới thấy rằng:Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn.Đó là khi ta có cảm xúc trước một đối tượng,sự vật nào đó bằng sự rung động của con tim,tâm hồn.Cảm xúc lắng sâu để rồi khắc ghi trong ta  những ấn tượng,bóng hình,chi tiết.Một lúc nào đó, nó bỗng trở thành nỗi nhớ trong tâm hồn ta,bền lâu,vĩnh cửu,không thể phai nhòa.
Sẽ không hạnh phúc khi mỗi sớm mai thức dậy,ta chẳng biết nhớ về ai,cái chi..Sẽ là bất hạnh khi ta không có điều gì để hồi tưởng khi tuổi cao bóng xế gọi ta đi...và thương thay ai đó không còn biết "rung rinh" khi nghe một giai âm mê ly mà cứ ngỡ nó chỉ là một tiếng gõ...

Hạnh phúc giản đơn

Hạnh phúc quá mỗi sớm mai thức dậy
Thấy giọt sương lóng lánh gọi hân
 hoan
Thấy đất trời như rộng mở thênh thang
Thấy hồn ta khắc ghi hình bóng cũ

Hạnh phúc lắm kỷ niệm không ủ rũ
Mà quay từng thước phim chậm yêu thương
Gom ước mơ vươn tới một thiên đường
Cảm xúc lắng sâu, viên thành nỗi nhớ

Để nghe gió lòng ta còn bỡ ngỡ
Tưởng tiếng người thoảng nhẹ ở bên tai
Để nhìn mây hồn lắng đọng đêm dài
Bâng khuâng níu chênh vênh lời yêu vội
Để chiều buông, ta thấy trời bối rối
Vũ trụ ca giai điệu của khát khao
Để đêm về say giấc mộng thanh tao
Tim lắng đọng bằng vạn điều sám hối

Ngày lại ngày,thời gian  trôi rất vội
Biết có còn nông nổi để yêu thương
Thấy vẫn còn đâu đó một con đường
Có ai đó để cho ta chờ đợi...

(BH15415)

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

NGÃM

Đêm ...Và bao đêm như thế, ta cảm nhận được tiếng thời gian trôi.Từng giọt tí tách,từng đêm thánh thót ... lạnh và im ắng đến tê dại.

Mới quyết định thay đổi phong thủy. Mua một cái đèn ngủ màu đỏ.Chính xác là đèn xông hương.Tối tối nhả hai giọt tinh dầu oải hương vào cái đĩa đặt trên ngọn đèn,ôi chao,ai đã trải qua cảm giác chết lịm trong hương nồng thơm ngát ấy chưa?

Thế rồi,thả hồn thảnh thơi,lắng nghe những câu hát,từ kí ức xa xôi...và nghĩ ngợi...

Rằng : "thương í a thương rồi...thì yêu í a mãi thôi" Gió len lỏi qua khung cửa sổ hé mở tí tẹo,ghé tai ta hỏi rằng: "em có nghe thấy gió nói gì không?" Ngọn lửa bất diệt ở đâu đó trở mình :"nỗi nhớ đong đầy trong em...đôi mắt anh,nụ cười anh ,vòng ngực ấm.Tưởng như máu trong tim đông đặc,nỗi nhớ đong đầy,đong đầy...".Ôi,những cảm xúc đã có khuôn hình,có diện mạo của yêu thương làm sao quên được?

Phải rồi,có những khi dù "chẳng có dòng sông,mặt biển nào ngăn cách,mà sao ta không thể đến bên nhau"? Đó không bởi vì ta không thể, mà vì duyên nợ vô tình.

Mới thấy,có lúc "gió không phải là roi mà quất núi phải mòn,anh đâu phải là chiều,mà nhuộm em đến tím",là bởi si mê đã thấm, tình muốn đắm say.

Nhiều lúc "em muốn ôm cả đất,em muốn ôm cả trời,mà sao mà sao anh ơi,không ôm nổi trái tim một con người" đó là khi lòng tự ái trong con người ta cao tựa núi Thái Sơn vậy.

Đêm khắc khoải một câu hỏi tìm :họ tìm gì khi thất vọng về nhau? Cũng đơn giản thôi.Cuộc sống sẽ ngừng khi ta dừng hy vọng.Tình yêu sẽ ngừng khi ta dừng quan tâm.Tình bạn sẽ ngừng khi ta dừng chia sẻ.Khi không biết cách cho nhận,người ta sẽ rơi vào cảm giác vô vọng hư không ấy thôi.

Ngẫm,càng thấm thía rằng: "cứ tưởng giếng sâu ta nối sợi dây dài.Ai ngờ giếng cạn ta tiếc hoài sợi dây".

Ngược lại có những sự chia sẻ ngày càng lắng đọng.Bởi người ta biết trân trọng những phút giây hạnh phúc của cuộc đời.Không thờ ơ,không vô tình,rất chân thành và không vụ lợi.

Giọng ca của Lam Anh lại thổn thức lòng người: "Em thấy bỗng nhớ anh nhiều... em thấy lòng  chợt lẻ loi...cô đơn  cùng với đêm dài,cứ trôi theo em từng ngày ...anh ơi giờ đây em cần, cần một bờ vai ấm áp ....em đưa đôi mắt em tìm,mà không thấy anh ở đây...em yêu anh quá mất rồi...nên ngỡ như anh về thôi"

Cuộc đời cần những giấc mơ,cần những cái "ngỡ" dịu dàng  như thế,ta sẽ thấy cuộc sống còn đáng được quan tâm,con người còn đáng được yêu thương phải không?

(BH15412)










Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015


Hôm nay là tròn 22 năm ngày cha mình  khép lại những hẹn hò trong nơi "ở trọ" trần gian.Sáng nay mình tỉnh giấc đúng 4:15 phút.Đúng giờ mà cha đã mãi mãi ra đi, về cõi niết bàn.
Mình đã ngồi bất động trên giường gần 30 phút,cố không khóc nữa.22 năm rồi,nỗi nhớ đã trở thành kỉ niệm.Nhưng cảm giác trống rỗng,hư vô thì vẫn thế.Dõi mắt tìm kiếm chỉ thấy một đường trời xa thẳm.Với tay níu giữ chỉ có hụt hẫng chênh vênh.Cầu cứu một niềm hy vọng mong manh chỉ thấy hoàn toàn tuyệt vọng.Nỗi đớn đau khôn cùng! Nước mắt chảy ngược vào trong tim.mọi giác quan chừng như tê dại...

Biết là hết những ngày xa xưa đó.Biết hết rồi nhưng năm tháng mộng mơ.Biết là thôi không còn được mong chờ...Nhưng mình không khóc nữa đâu,vì mình biết cha muốn mình mạnh mẽ .

Nhắn cha

Về với mẹ chúng con đi cha
Hôm nay mẹ làm cơm làm cỗ
Món ngon ngày xưa cha thích đó
Mẹ làm vì rất nhớ thương cha...

Về với chúng con đi cha
Ngày mai,những đứa con bận rộn cơm áo phương xa
Mới có ngày đoàn tụ

Về với con khi mắt đêm đã ngủ
Cha vỗ về con trong những giấc mơ êm
Con lại được làm công chúa xứ thần tiên
Con lại được khóc cười trên vai cha ấm áp

Cha ơi,đời phong ba bão táp
Con đã qua rồi những ngơ ngác dại ngây
Vì dường như cha vẫn ở quanh đây
Chở che con trong vòng tay gió ấm

Mốt cha đi đường xa xôi vạn dặm
Cõi thiên đàng thôi vướng bận ưu tư?
Trần gian đây,con thương nhớ vô bờ
Cầu chúc cha bình an nơi cõi Phật.

(BH15403)

Xuân muộn

Cứ ước có ai, cùng già với tôi
Để dắt tay tôi, băng qua vùng đêm tối
Cưỡi mây trên cao, bước qua thời tiếc hối
Thả gió vào chiều Hạ vàng,
Cho cháy rực những khát khao.

Không biết Hạ sang thì Xuân về nơi nao?
Mà  thấy chồi non nhú mầm xanh trỗi dậy!
Mà thấy ngọt lắm, cơn mưa đầu mùa,
Dù chưa thỏa cơn khát cháy...
Tưới mặt đất khô cằn,
Hàn gắn vết thương mình,
E ấp một đóa Sen.

Những cánh sen như những cánh  tay mềm
Cho ta biết Hạ đã về rồi đấy
Nhụy chắt chiu gói hương trời trong ấy
Đợi ngày trăng,để trọn vẹn tỏa hương

Kìa bến Mơ, người Ngoan ,sông Thương!
Có ai đợi, châm tuần trà vào những đêm trăng muộn?
Sóng sánh giọt thời gian
Hương  Xuân còn vương cuốn,
Dư vị Ngọt ngào
Gom Lắng đọng
Gọi nôn nao

Hạ về rồi,
Dùng dằng...
Xuân lao xao!

(BH15328)


Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

HẠ HỒNG
Tôi không nhớ và không yêu mùa Hạ.
Vì chẳng thích,
Những câu chuyện buồn của thời hoa đỏ đã xa.
Cũng biết là,
Khi mỗi cánh phượng nhạt nhòa.
Thì ai đó sẽ mất đi,
Sự nhiệt thành của cái thời nông nổi.
Nhưng Hạ đã sang rồi!
Chang chang và Nóng hổi.
Hạ đốt cháy tim người,rồi quay cuồng thổi lửa vào những giấc chiêm bao.
Hạ khiến nhân gian khát cháy lao đao.
Nứt nẻ vết môi, trong lòng lửa bỏng.
Khô héo mệt nhoài, làn da sạm nắng.
Hầm hập hơi trời,hằn vết chân chim...
Ô kìa!
Hạ đã sang rồi sao trời đất cứ lặng im?
Gió chưa thốc,mưa rào chưa ồn ã.
Chàng Sấm giấu mình trên vùng trời nghiệt ngã
Anh Chớp đang mơ vẽ những vòi rồng
Hạ đỏ của ta,chuyển sắc sang hồng
Tim tím chờ mong,mờ mờ nhân ảnh
Thâm thẫm hoàng hôn,đường trời mỏng mảnh
Đêm Hạ buồn...
Đêm cô quạnh chơi vơi
Hạ đã sang rồi,người có biết,
Người ơi?
(BH15323)
Món ngon của mẹ,niềm tin của cha
Cả đời mình,tôi được thưởng thức nhiều món ngon vật lạ.Nhưng tôi vẫn thấy món cá đối kho nước cốt dừa của mẹ là tuyệt nhất.
Ngày ấy ,gia đình tôi không giàu có nhưng cũng thuộc diện trung lưu.Chúng tôi may mắn hơn đa số mọi người cùng thời vì cha tôi đi tàu viễn dương.Chúng tôi dư dả vì thời đó,ti vi,tủ lạnh,radio,máy ảnh,một gói mì ăn liền Thái Lan,một lọ dầu Singapore,một lon nước ngọt,một cái quần Jean Levis...cha mang về,tất cả đều có giá trị và có thể biến thành tiền,vàng...
Từ bé tôi được ăn bơ Pháp,uống sâm banh,được sở hữu con búp bê biết nói,xài dầu thơm xịn...tóm lại,tôi cảm thấy mình được sống một cuộc sống thật thoải mái,không bon chen,chật vật vì miếng cơm manh áo đời thường.
Tôi nhớ,nhà tôi thường là nơi tụ tập ăn uống của các bà vợ có chồng đi tàu. Mẹ tôi tính hào phóng,rộng rãi.Bà tiêu pha chẳng tính toán thiệt hơn với ai bao giờ.
Thế rồi gia đình tôi chuyển vào Nam.Mẹ tôi dị đoan lắm.Đi xem mấy chục căn nhà rồi mới chọn mua một cái nhà ngay bên hông chợ Lê Văn Sỹ.Căn nhà khá to,ba tầng lầu,bề thế mặt hướng về bờ kênh.Dưới trệt mẹ cho thuê làm tiệm uốn tóc.Cả nhà tôi sinh hoạt ở bên trên.Mọi chi tiêu lấy từ nguồn tiền cho thuê nhà và tiền lãi tiết kiệm.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi đi.
Một ngày nọ,thấy cha mẹ thất thần xì xầm to nhỏ,tôi loáng thoáng nghe được là họ mất hêt tiền bạc ở một doanh nghiêp sản xuất dầu thơm.
Sau đó là những chuỗi ngày căng thẳng,vật vã.Tôi là con cả,nên hiểu chuyện.Hai đứa em thì vô tư chả biết gì.Chúng vẫn quen cách sống sung sướng cũ,hay đòi ,vòi vĩnh đủ thứ.Tôi thương cha mẹ,nhất là cha.Tối nào cha cũng ra sân thượng hút thuốc và nhìn lên trời cao.Tôi cảm thấy đôi mắt ông một nỗi buồn sâu thẳm.Có lúc tôi như nghe được lời cầu nguyện xa xăm trong tiếng hát lầm rầm của cha.
Vì đồng tiền eo hẹp,nhà tới 5 miệng ăn,lại toàn ở cái tuổi bẻ gãy sừng trâu,mẹ phải tính toán,so đo từng bữa.Tôi phục mẹ,vì trước đó thấy sự tiêu pha của mẹ,tôi không nghĩ mẹ có thể thích ứng và xoay chuyển được tình hình khó khăn thế này.
Bữa cơm vắng bóng dần tôm cua hải sản,sơn hào hải vị,thay vào đó là những miếng đậu phụ,tép rang,và thường xuyên là cá.
Các em tôi ghét cá.Tôi cũng chẳng hào hứng gì,nhất là mấy con cá ươn,đông đá.Vì là chị cả,nên tôi lẳng lặng không ăn chứ không hề kêu ca phàn nàn.Bố biết vậy,một hôm,gọi tôi lên sân thượng và kể cho tôi nghe câu chuyện cá chép vượt vũ môn.Rồi cha bảo: "nhà giàu ăn cá chép là thường.Nhưng con cá đối,màu trắng bạc,to bằng 2 ngón tay mà biết cách chế biến không khác gì thịt cá chép.Con cứ nghĩ mình đang ăn cá chép đi,con sẽ vượt qua mọi kì thi đấy"
Từ bữa đó,tôi chú ý đến món cá đối kho nước cốt dừa của mẹ.Lạ thay,vài lần mấy bạn học đến chơi,mẹ mời ở lại ăn cơm,ai cũng tấm tắc khen món cá kho ấy ngon tuyệt vời và họ chưa được thưởng thức bao giờ.Và tôi nhớ,trước mỗi ngày tôi đi thi,mẹ lại kho cá đối cho tôi ăn,tôi đều được điểm cao.
Một thời gian sau,cha mẹ phải bán căn nhà đang ở ,mua căn nhỏ hơn,để có tiền trang trải cuộc sống và học hành cho ba chị em tôi.Cha tôi cũng mất sau đó vài năm.
Ôi món ngon của mẹ đã cho tôi vượt qua những tháng ngày khó khăn của cuộc đời.Và cha,cho tôi niềm tin vào sự thành bại.Món ăn bình dân bỗng trở thành món ăn đặc sản và cha làm cho nó thành một đặc ân trong cảnh bần hàn.
Lại sắp giỗ cha.Bây giờ chuyện ăn uống chỉ là thứ yếu,nhưng con sẽ nấu món cá đó mời cha dùng,cha nhé!
(BH15321)
P/s: Mình đã truyền công thức nấu món cá này cho bạn Loan Vu,công nhận bạn í làm giỏi thật.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

Đêm qua mình làm một việc dại dột.Chuyện là vì tiếc những bó hoa đẹp của ngày 8/3,mình thấy chúng bắt đầu khô héo,mới đem tất vào phòng ngủ,tưới nước.Sau đó mỗi bó hoa mình xịt vào chúng một loại nước hoa mà mình ưa thích...chao ôi cả phòng ngủ ngạt ngào !
Thế rồi mở nhạc nghe một bài hát ưa thich.Ngủ lúc nào chẳng hay.
Thức tỉnh lúc mặt trời đang chan hòa dát vàng lên những tòa nhà trước mặt.
Ơn giời,mình mở cửa sổ nên không bị ngạt...thật ngớ ngẩn nhưng cảm giác cũng tuyệt vời
Thức
Sáng nay thức giấc một mình
Trời cao xanh thẳm chùng chình xanh mây
Mặt trời hồng rực giang tay
Không gian như thể đong đầy khát khao
Vội mang lòng dạ nôn nao
Bước vào vũ trụ đón chào bình minh
Vội chi Gió tốc hương tình
Miên man dịu ngọt cho mình ngất ngây
Thấy người như ở đâu đây
Một vòng tay ấm đắm say ngọt ngào
Lâng lâng lạc cảnh vườn đào
Đê mê cảm xúc như vào cõi tiên
Môi hồng còn đẫm sương đêm
Hương Sen ấp ủ ngọt mềm thanh tao
Mắt huyền mơ mộng nghiêng chao
Dáng Sen trễ nải hương đào thoảng bay
Với tay ta níu trời mây
Cuộn vào chăn gối cho đầy ước ao
Giật mình chẳng hiểu vì sao
Một mình mình lại xôn xao một mình
Thì ra mây gió thương tình
Sao mình lại cứ giật mình âu lo
Thuyền tình chỉ một con đò
Làm sao chở hết hẹn hò thế gian?
Vội chi ai đã trách nàng?
(BH15311)

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

Xin thời gian ngừng trôi.

Làm gì mà có kiếp sau
Nên không hứa hẹn khổ nhau đấy người
Xin đời bớt chút lả lơi
Cũng đừng thề thốt chơi vơi bóng hồng
Kiếp này những ngóng cùng trông
Đủ làm khắc khoải cõi lòng thế gian
Mãi là gió ấm miên man
Thổi ru giấc mộng mơ màng say sưa
Khi tỉnh giấc,lúc ban trưa
Vẫn nghe tiếng gió nhặt thưa ngọt ngào
Trên trời mây cũng lao xao
Dưới đất hoa cỏ nôn nao hẹn hò
Bến tình chỉ một con đò
Miệt mài khuya sớm đón đưa kiếp người
Gió luồn vạt áo ai rơi
Nỗi niềm tri kỉ vạn lời khát khao
Mơn man gió rẽ vườn đào
Nồng hương xuân sắc, lạc vào thiên thai
Bến Xuân đọng giọt sương mai
Hoa Xuân hé nụ chờ ai dõi tìm
Thời gian xin hãy lặng im
Cho thiên thu gió,gửi nghìn xôn xao


Nhân gian còn đến khi nào?
Thôi thôi không hẹn,
Nghẹn ngào kiếp sau...
(BH15305)

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

Thiên đường
(Tặng hai con trong ngày cưới)
Không xa lắm thiên đường đang trước mặt
Ta bên nhau chầm chậm bước chân đi
Trời rất xanh mây gió đang thầm thì
Yêu nhau nhé,tình Xuân đang rạo rực
Ngày hạnh phúc rạng ngời trên môi mắt
Và nụ hôn ngọt thắm vị yêu đương
Những khát khao trải lụa suốt con đường
Bến ân ái sóng tình dâng con nước
Thiên đường đó thần tiên ai biết được
Làm sao quên những tuyệt cảm thăng hoa
Thế nhân kìa ước vọng chi xa hoa
Hạnh phúc giản đơn là phút tình say đắm
Thiên đường đó gần thôi không xa lắm
Em và anh rất nhẹ, dựa vào nhau
Những ngọt ngào,cay đắng,và nỗi đau
Ta cho nhận,sẻ chia trong thấu hiểu
Thiên đường đó rất nhiều đâu có thiếu,
Chỉ cần ta biết,hiểu,và lắng nghe
Chỉ cần ta đi tận cùng đam mê
Bằng chân tình,yêu thương là vĩnh cửu
(BH150226)

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Trước biển
Ta lại về với biển chiều nay
Hoàng hôn đỏ nhuộm lòng ta cháy đỏ

Khoảng trống trong chiều cuộn thành cơn gió
Cuốn vị mặn mòi thấm đẫm mắt môi
Mới nhận ra biển đang rất đơn côi
Mới hiểu ra sóng triều dâng rất vội
Mới biết là gió đại dương đang thổi
Những bến bờ vẫn ngóng đợi xa xôi
Biển lúc nào cũng vẫn là biển thôi
Vẫn cứ ồn ào,vẫn chiều nông nổi
Sóng bạc đầu vì những lời gian dối
Gió lang thang lạc chân bước quay về
Biển đem cho người, những khao khát đam mê
Mênh mông thế mà không kìm được gió
Dữ dội thế mà sao tim bé nhỏ
Vắng cánh buồm,khắc khoải lúc chia phôi.
Ta về đây xin từ biệt trùng khơi
Gió ở lại giữ cho lòng biển ấm
Đại dương xa vỗ sóng tình nồng đậm
Bình minh rồi
Cánh buồm lại rong chơi...
Biển muôn đời vẫn chỉ là biển thôi
Người muôn phương cũng vẫn là kiếp người
Sóng gió trùng khơi theo từng mùa dữ dội
Sóng gió cuộc đời khiến lòng người chơi vơi
(Tại resort Lan Rừng,mùng 10 tết Ất Mùi)
(BH15228)

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Nhớ nàng Kiều
Ngày xuân,thả dáng cùng bạn bè cháu con dạo phố, chợt nhớ đến chị em Thúy Kiều.Hai năm rồi không dạy truyện Kiều.Nhưng lòng ái mộ về vẻ đẹp của nàng Vân và nỗi ám ảnh về đôi mắt nàng Kiều thì vẫn còn đó. Trong phút trà dư tửu hậu ,tôi vẫn ngân nga lẩy Kiều :
…“Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn,nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Lan thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm,liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành hoa hai
Thông minh vốn sắn tính trời
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm
Cung thương làu bậc ngũ âm
Ngề riêng ăn đứt hồ cầm một trương…”
(Truyện Kiều –Nguyễn Du)
Tôi đã ước mình là một họa sĩ để có thể vẽ nên những bức tranh tuyêt tác về cái đẹp.Nhưng tiếc thay tôi chỉ có thể mô tả bằng lời.
Vân đẹp quá.Vẻ đẹp quyền quý cao sang của người thiếu nữ sống trong nhung lụa.Một tiểu thư đài các,lá ngọc cành vàng: da trắng như tuyết, môi đỏ như son,khuôn mặt hiền lành phúc hậu,mái tóc tựa như mây khói …Mỗi lời Vân nói là hoa tuôn ,ngọc chạm.. .Cái đẹp của Vân là cái đẹp chuẩn mực.Không những thế vẻ đẹp ấy có phần vượt trội hơn cả chuẩn mực .Thế nên tạo hóa phải e nhường.(Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da).
Nhưng xem Vân tôi cứ thấy cái gì đó như là khuôn mẫu, mực thước đến mức nhàm chán.Dường như có sự thiếu hụt trong bức tranh của tạo hóa chăng?Tôi tìm tòi trong bức tranh nàng Vân, cố tìm đường đi vào tâm hồn nàng,nhưng tuyệt nhiên thật là khó khăn
Lần thứ nhất tôi tìm thấy tâm hồn Vân khi đứng trước mộ Đạm Tiên.Vân đã cười nhạo chị khi thấy Kiều khóc than cho một kiếp tài hoa bạc mệnh
…”Vân rằng chị cũng nực cười
Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa”…
Khi Kiều đau đớn trao mối tình đầu và những kỉ vật của mình cho Vân trước khi tạ từ gia đình đi theo Mã Giám Sinh ,Vân thản nhiên trêu đùa
…”Nỗi nàng Vân mới rỉ tai
Chiếc thoa này với tờ bồi ở đây
Này cha làm lỗi duyên mày
Thì thôi lỗi ấy sau này đã em “…
Trong suốt câu chuyện dài của Tố Như hình như Vân chưa hề một lần nhỏ lệ.
Có phải Cụ Nguyễn Du quên vẽ mắt nàng Vân.Hay bởi nàng vô lo vô nghĩ, vô tư đến vô tâm vô tình nên nàng chẳng cần dùng đôi mắt để nhìn đời ?
Thôi rồi ! Vân là chuẩn mực của những người đẹp thụ đông, luôn chấp nhận thực tại.Chả đụng chạm đến ai ,cũng đừng mong ai động chạm đến mình .
Có trách Vân ta hãy trách tạo hóa trước.
Nên trời tha cho Vân,để cho nàng một cuộc sống yên bình không sóng gió
Kiều thì khác.Ngay cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị ám ảnh.Ám ảnh bởi vẻ đẹp vừa thực vừa ảo. Ám ảnh bởi nỗi day dứt khắc khoải ẩn sâu trong đôi mắt vời vợi xa xăm
Vâng !đôi mắt nàng Kiều.Tả Vân Nguyễn Du tả mọi chi tiết trừ đôi mắt .Tả Kiều cụ lại chọn tả mỗi đôi mắt thôi
…”làn thu thủy,nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm,liễu hờn kém xanh”…
Bởi đó là đôi mắt có vẻ đẹp độc đáo kì lạ.Không cụ thể, mà dùng bút pháp ước lệ,Nguyễn Du phác họa chân dung nàng Kiều bằng ánh mắt .Kì tài thật, từ một sự hữu hình(đôi mắt) ông vẽ ra một cái vô hình là ánh mắt .Ánh mắt tươi trẻ, mang nét thanh xuân phơi phới của tuổi xuân thì, đọng dấu ấn của thời con gái trong cái nhìn long lanh ,chạm khát khao của người đối diện bằng vẻ lộng lẫy sâu thẳm như nước hồ thu vậy.Đôi mắt ấy gợi vẻ đẹp thuần khiết trong trẻo nhưng cũng chất chứa nhiều tâm trạng cảm xúc của kiếp người. Dịu dàng mà sắc sảo, kín đáo mà rực rỡ ,vô hình mà đầy sức quyến rũ mê ly, đôi mắt nàng Kiều mang một sức mạnh vô hình “nghiêng nước ngiêng thành” là vậy . Chẳng phải ánh mắt nàng dùng dằng chân quân tử? lưu luyến lúc chia xa, thở than khi nghịch cảnh ,đau đáu những nỗi niềm ?Đó là đôi mắt của kẻ đa duyên,đa tình, đa sầu, đa cảm.Đôi mắt hé mở một thế giới nội tâm phong phú ,một trái tim nhạy cảm dễ xúc động trước những nỗi buồn đau của kiếp người.Đôi mắt nhìn thấu địa ngục, kéo hồn ma trở về trần gian.Đôi mắt biết phân biệt chân tinh của nhân thế cõi phàm. Đôi mắt biết dâng hiến thứ tha cho người lên niết bàn tịnh độ. Đi về trong sáu cõi luân hồi để trụ lại ở bến thanh tao.
Lại thêm tài cầm kì thi họa,bảo sao đời nàng đầy phong ba bão táp
Bởi đa đoan nên đời Kiều dang dở.Bởi độc đáo nên số Kiều truân chuyên.Bởi tài hoa nên trời ghen đất hờn.Kiếp đoạn trường của đời Kiều muôn phần ai oán nhưng tỷ phần ái mộ
…”Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao
Có đâu thiên vị người nào chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai
Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần”…
Bởi chưng là :
…”Lạ gì bỉ sắc tư phong
Tròi xanh quen thói má hồng đánh ghen “…
Cũng như Tây Thi đời Chu, Điêu thuyền thời tam quốc,Triệu phi yến đời Hán, Dương Quý Phi đời Đường ở Trung Hoa ,Kiều cũng thuộc kiếp hồng nhan phận bạc thế thôi.Thương Kiều không được hưởng vinh hoa phú quý bằng người ta !
Một giọt lệ tưởng nhớ người đẹp tài hoa trong ngày xuân mới,hay chăng là để ta tìm những bài học quý giá cho mình ở cách nhìn nhận các giá trị vĩnh hằng của cái đẹp trong nhân gian .
(TPHCM Ngày mùng 3 tết Ất Mùi )
(BH150221)